Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Trước mệnh lệnh từ giáo chủ, Amos không có phản ứng, còn Albert thì cứng cả người.
Tại sao anh phải ở lại?
Sau khi tốt nghiệp đại học, Albert đã lần theo manh mối do cha Archie để lại, tiến vào Cục Điều Tra và bị phái đi làm gián điệp trong tổ chức Người Tha Hương. Tại đây, cấp trên trực tiếp của Albert biết anh tốt nghiệp từ ngành An Ninh, bèn đề nghị anh gia nhập Sở Cảnh Sát, nơi anh trở thành tay trong của tổ chức.
Ban đầu, Albert đã phải vật lộn với cuộc sống gián điệp ba mang. Dần dần, anh thích ứng như cá gặp nước.
Đáng tiếc, cơ cấu nội bộ trong Người Tha Hương rất cứng nhắc. Cấp trên tham ô nhận hối lộ bị giáo chủ xử phạt. Tất cả khiến Albert rơi vào thế xấu hổ trong nội bộ Người Tha Hương.
Nếu Albert không thể hiện xuất sắc trong một kế hoạch, có lẽ anh hiện không thể có mặt ở đây…
Những người khác lần lượt rời khỏi nhà thờ bỏ hoang, nhìn Amos và Albert bằng ánh mắt khó hiểu. Giáo chủ Hogger chỉ yêu cầu hai người ở lại. Các lãnh đạo cấp cao đều hiểu điều đó có nghĩa là hai người họ có vấn đề, hoặc họ sắp được đề bạt.
Amos vốn là cánh tay phải của giáo chủ, nhưng thằng nhóc Albert dựa vào cái gì mà ở lại?
“Chớ có khẩn trương. Ta chỉ muốn hỏi suy nghĩ của con về Lann.” Như thể nhìn thấu cảm xúc của Albert, Saron xoay người bước xuống cầu thang. Vẻ trang nghiêm đã biến mất. Thay vào đó là tư thế thả lỏng khi ngồi xuống bên người Albert.
Albert không dám hạ thấp sự cảnh giác, anh nghĩ về những lần gặp gỡ với Lann rồi cẩn thận nói: “Thuộc hạ cho rằng Nó là một thực thể thâm sâu khó dò.”
“Ồ?”
“Ngay từ đầu, con cũng không dám khẳng định Nó chính là thực thể đã buông xuống.” Albert nhớ lại lần đầu tiên gặp Lann. Ngoại trừ gương mặt xinh đẹp như tiên, nó thoạt nhìn không có gì đặc biệt. Cách cư xử cũng rất bình thường.
Sau đó, anh đã nghĩ cách đưa Lann đến đại học Arkham, xác định Nó quả thực không có ký ức trước đây.
Dường như diễn biến tiếp theo đã cố tình lật đổ suy đoán của anh.
Lann đã nhìn thấu cạm bẫy được bố trí bởi Albert và Amos.
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Nó cũng không giống một Ác Thần ngu ngốc mất trí nhớ. Ngược lại, những kẻ cho rằng Nó là một người đơn thuần đều biến thành con mồi.
Albert cười khổ: “Trước mắt, con mới xác định được rằng Nó thực sự bị hạn chế. Dù vậy, chúng ta cũng không thể coi thường Nó.”
“Lạc đà gầy vẫn là lạc đà (1). Huống chi là một Ác Thần không rõ chi tiết.” Saron thở dài thườn thượt, “Không biết chân thân của Nó là thứ gì. Nó chỉ mới giáng lâm được một thời gian ngắn, nhưng đã thu thập được không ít tín đồ.”
Nói thật, sự nhiệt tình của người chơi đã khiến những kẻ ăn sâu bén rễ ở Arkham như Người Tha Hương phải đau đầu.
Người chơi luôn hành động một cách trắng trợn, không kiêng dè, không sợ chết, không sợ mệt mỏi, còn được Black Poker bí mật cung cấp vũ khí. Có thể nói, họ là một đội lính đánh thuê có khả năng khiến mọi thế lực cảm thấy phiền toái.
Ngoài ra, do kế hoạch của Người Tha Hương yêu cầu phần lớn cư dân ở Arkham có mặt trong thành phố cho đến giây phút cuối cùng, không thể gây bạo loạn quy mô lớn để tránh trường hợp người dân hoảng loạn và sơ tán trên diện rộng, nên rất nhiều thủ đoạn không thể sử dụng.
Saron tiếc nuối lẩm bẩm: “Thật đáng tiếc. Nếu Nó chịu lên máy bay thì tốt rồi. Chúng ta có thể trực tiếp kích nổ máy bay. Ở khoảng cách cao như vậy, ngay cả Ác Thần cũng sẽ bị thương nặng.”
Albert rùng mình. Anh cúi đầu để giấu đôi mắt kinh ngạc khỏi Saron.
Anh không chỉ bị sốc trước sự ỷ quyền cậy thế của Người Tha Hương mà còn nhớ đến cảnh tượng ở sân bay.
Lann quay lại… Ngài đã nhìn thấu âm mưu của giáo chủ?
Anh không hề hay biết cuộc chiến minh tranh ám đấu giữa đôi bên đã diễn ra nhiều lần như vậy. Chẳng qua gần đây mới lan sang tín đồ mà thôi.
Arkham… đã trở thành sàn đấu của hai thế lực này.
Những ngày tiếp theo, Albert và Amos luôn đi theo Saron, tiếp xúc với nhiều bí mật quan trọng. Albert cuối cùng cũng thư giãn hơn một chút. Anh biết đây không phải là kết quả xấu nhất. Người Tha Hương cuối cùng đã giang rộng vòng tay với anh.
Có lẽ là nhờ việc mạo hiểm tiếp cận Lann của anh hoặc việc các lãnh đạo đang thường xuyên gặp rắc rối khiến họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bất kể là nguyên nhân nào, đây cũng là một cơ hội để tiếp cận Saron.
.
Tuy nhiên, theo Lann, mọi chuyện đang dần phát triển theo chiều hướng xấu.
Ban đầu, hành động của người chơi đã khiến Người Tha Hương trở tay không kịp. Cộng với thông tin các tiết điểm mà Lann lấy được từ kiếp trước đã giúp người chơi phá huỷ những vòng tròn ma thuật đáng ngờ đó một cách suôn sẻ.
Tất nhiên, những gì người chơi đã làm sẽ thu hút sự chú ý của lãnh đạo Người Tha Hương. Thời gian trôi qua. Số lượng tiết điểm mà người chơi có thể tìm ra càng ngày càng ít.
Lann không cho rằng kẻ chủ mưu đã từ bỏ. Rõ ràng, chúng đã tìm ra cách che giấu tốt hơn.
Điều khiến cậu bực mình hơn là cuộc điều tra tại bệnh viện, nơi mà cậu coi trọng nhất, lại không diễn ra trôi chảy. Không có người chơi nào thành công ‘tiến vào’ bệnh viện ban đêm.
Hoặc đúng hơn, không gian bất thường đầy quái vật đã không xuất hiện. Khi đêm xuống, bệnh viện này chẳng hề giống nơi mà Druid đã tới. Dường như mọi điều kỳ dị đã biến mất.
Không. Có lẽ nó không biến mất mà là bị che giấu…
Tổ chức Người Tha Hương đã phát hiện được điều gì sao?
Đúng lúc này, Phệ hồn Điệp giả vờ làm vật trang sức trên ngực Lann đột nhiên vỗ cánh. Dòng suy nghĩ đứt đoạn. Cậu vô thức nhìn theo hướng bay của nó.
Kể từ khi Lann mang Dị Thường cấp A nổi tiếng này về nhà, nó luôn bám trên áo cậu, giả vờ bản thân là một vật trang trí tầm thường. Lann không dám kéo nó khỏi áo mình, đành coi
nó như thứ không tồn tại, để nó ở bên mình.
Cậu gần như quên mất sự tồn tại của Phệ hồn Điệp. Đây là lần đầu tiên nó cử động. Lann nhìn chằm chằm vào nó trong vài giây. Đáng tiếc, nó chẳng đoái hoài gì đến cửa sổ mở rộng và cơ hội tự do. Phệ hồn Điệp không có ý định bay đi. Như thể nó chỉ muốn hoạt động một chút rồi quay về với Lann.
Lann tiếc nuối rời mắt.
Ở một tầng nào đó đối diện với cửa sổ phòng khám tâm lý, người giám sát nằm rạp trên mặt sàn, toát mồ hôi lạnh. Khi Lann nhìn sang, hắn biết mình đã bị phát hiện.
Điều đó là đương nhiên. Không ai có thể che giấu một tồn tại như vậy. Nó chắc chắn sẽ phát hiện được người đang giám sát mình.
Từ lâu, hắn đã có giác ngộ phải cống hiến sinh mệnh cho mục đích cuối cùng. Tất cả để trở về cố thổ. Lặng lẽ rời khỏi địa điểm giám thị, hắn gọi điện thoại: “Tôi đã bị phát hiện. Nó tạm thời không có hành động nào. Thế nhưng địa điểm giám thị này đã không thể sử dụng được nữa.”
“Ta hiểu rồi. Con hãy rời đi.” Giọng trong điện thoại rất dịu dàng, “Cảm ơn sự vất vả của con. Tổ chức sẽ khắc ghi những gì con đã làm. Nguyện tất cả người tha hương đều có thể trở về quê cũ.”
Người giám sát lặp lại câu này với vẻ mặt cuồng nhiệt: “Nguyện tất cả người tha hương đều có thể trở về quê cũ.”
Sau khi cúp điện thoại, Saron đứng sau bàn làm việc của giám đốc bệnh viện Arkham và lẩm bẩm: “Xem ra ta nên đổi một phương thức khác để mời Nó đến đây.”
“Thưa giáo chủ, với sự kính trọng.” Amos chậm rãi mở miệng, “Lann luôn ở trong phòng khám tâm lý, vị trí rất gần nội thành, mỗi ngày đều có người ra vào. Nếu trực tiếp động thủ thì chúng ta rất có thể sẽ bị chú ý.”
“Ta biết.” Saron đáp.
Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên trong phòng giám đốc bệnh viện Arkham. Saron cúi đầu nhìn người đàn ông trung niên đang quỳ dưới chân mình: “Ồ, ta suýt quên mất ngươi.”
Người đàn ông trung niên là giám đốc bệnh viện Arkham. Khi đang xét duyệt các tài liệu như thường lệ, ba người đàn ông lạ mặt đột nhiên xông vào phòng và làm ông bất tỉnh.
Vào thời điểm giám đốc tỉnh lại và biết rằng mình đã gặp kẻ xấu, người đàn ông ấy bèn cố gắng bò trên thảm để chạm vào chuông báo động dưới chân bàn.
Saron nhìn người đàn ông trung niên như con mèo đang vờn chuột. Ông ta mỉm cười khi chuông báo động reo lên.
Tay ông đặt trên đầu người đàn ông trung niên, miệng thì thào một ngôn ngữ vừa phức tạp vừa tối nghĩa. Quần áo giữa hai người bắt đầu thay đổi. Người đàn ông trung niên mặc áo bệnh nhân, còn Saron thì khoác trên mình áo blouse trắng và đeo bảng tên: Giám đốc bệnh viện Arkham - Saron Hogger.
Chuông báo mới reo lên được hai phút, bảo vệ đã xông vào phòng giám đốc: “Thưa các ngài, nơi này có chuyện gì vậy?”
“Anh tới đúng lúc lắm.” Saron chỉ vào người đàn ông trung niên nằm trên sàn, “Người bệnh này bất ngờ xông vào phòng tôi, hãy kéo hắn ra ngoài.”
Người đàn ông trung niên hét lên: “Các người điên rồi sao? Tôi mới là giám đốc! Đợi đã! Tôi mới là giám đốc bệnh viện mà!”
“Được rồi, được rồi, tôi biết ông là giám đốc bệnh viện.” Bảo vệ trả lời chiếu lệ, “Làm thế nào mà ông chạy thoát khỏi khoa tâm thần vậy? Xem ra chúng ta phải dặn đám điều dưỡng viên cẩn thận hơn mới được. Nhỡ người tâm thần làm hại người thường thì sao.”
“Sai rồi! Sai rồi! Tên kia mới là kẻ xâm nhập phi pháp. Tôi mới là giám đốc. Tôi mới là giám đốc bệnh viện Arkham!”
Saron mỉm cười nhìn họ rời đi. Ông khép cửa văn phòng và rút ra một lá đơn xuất viện từ tập hồ sơ bị vứt bỏ.
【 Tên: Lan ân
Giới tính: Nam
Triệu chứng: Bỏng nhẹ (đã hoàn tất thủ tục xuất viện) 】
“Chúng ta cần đợi thêm một lát nữa.”
Albert và Amos đương nhiên sẽ không phản đối. Khi sắc trời tối dần, Saron rốt cuộc hành động.
Ông cầm một con dao, cắt cổ tay, để cho máu thoát khỏi da thịt.
Dòng máu dường như có ý thức riêng. Nó vặn vẹo trong không khí như những con giun đất, cuối cùng tụ tập thành những biểu tượng kỳ lạ.
Albert luôn theo dõi Saron. Thế nhưng mới thoáng qua những ký hiệu kia, mắt anh như bị kim châm, không thể không rời tầm mắt.
Những từ ngữ phức tạp được Saron thốt lên.
【 Buông xuống đi, buông xuống đi... Hỡi đồng bào của ta 】
.
Đêm đen kéo đến. Song Lann vẫn ở lại phòng khám tâm lý. Cậu đã nói với Ogilvy rằng mình tạm thời sẽ không quay về để tránh ảnh hưởng tới anh. Đồng thời, cậu cũng hy vọng Ogilvy hạn chế rời khỏi nhà.
“Khi mọi chuyện kết thúc, tớ sẽ giải thích với cậu.” Lann bảo Ogilvy như vậy.
Ogilvy gật đầu như mọi khi. Anh không bao giờ can thiệp vào những gì Lann làm.
Lann bật máy tính, mở trang web nội bộ của điều tra viên dựa trên thông tin mà Edmund cung cấp.
Kiếp trước, cậu cũng biết trang web này. Nhưng hiếm khi ghé thăm. Nguyên nhân thì ai cũng biết. Nếu người chơi biết được chuyện như thế này thì hệ sinh thái ban đầu sẽ không được bảo tồn… Có lẽ nó sẽ bị 404 hoặc chuyển địa chỉ khác.
Đây có thể coi là một trang liên lạc giữa những người biết đến “Mặt Trong Của Thế Giới”. Ban đầu, nó chỉ mở cửa cho các điều tra viên của Cục Điều Tra. Dần dần, số người ngoài biết đến trang web tăng lên, nó trở thành một diễn đàn nửa mở. Bạn thậm chí có thể tìm thấy những bài phát biểu của tín đồ tà giáo ở đây.
Cậu đăng nhập vào trang web chủ yếu là để tìm cảm hứng. Những người chơi trong kiếp trước chưa bao giờ gặp phải tình huống không thể tiến vào không gian dị thường ở bệnh viện ban đêm. Vì lẽ đó, Lann không có manh mối nào, cậu đành lần mò trong bóng tối.
Sau khi tìm kiếm một lúc, cậu không tìm thấy thứ hữu ích nào, nhưng phát hiện rất nhiều bài đăng thú vị.
Chẳng hạn như bài mà Lann đang xem là một phân tích về Khe Hở Của Cõi Mộng của một nhà tâm lý học chuyên nghiệp. Thành thật mà nói, hệ thống sức mạnh của Khe Hở rất thú vị. Không cần luyện tập. Không cần ngoại lực. Đột phá Khe Hở chỉ yêu cầu ba thứ, tài năng (để cảm ứng được Khe Hở), một tinh thần thép khó bị ô nhiễm (để đi xuống cầu thang Khe Hở) và tâm hồn cứng cỏi (để vượt qua thử thách ở sân phơi).
Ví dụ thử thách ở tầng thứ nhất của Khe Hở là vượt qua nỗi sợ hãi, thử thách ở tầng thứ hai là ‘lấy lại sự tỉnh táo sau khi đã điên cuồng’. Chúng đều liên quan tới trạng thái tâm lý và tinh thần. Khó trách người nghiên cứu tâm lý chuyên nghiệp sẽ cảm thấy hứng thú.
Lann vốn không trông đợi mấy vào bài đăng, nhưng càng đọc, cậu càng thấy được điểm sáng trong bài.
Tiêu đề bài đăng cũng rất táo bạo. Người đăng bài muốn giải mã các thử thách của Khe Hở bằng phương pháp tâm lý học. Cũng như sử dụng năng lực chuyên môn tương ứng để tìm ra biện pháp vượt thử thách dễ dàng hơn.
Nói cách khác, đây là một nỗ lực đi tắt đón đầu bằng các phương pháp như thôi miên hoặc tự kỷ ám thị. Ví dụ, thông qua tự kỷ ám thị, bạn có thể tạm thời đánh lừa bản thân rằng mình không sợ điều gì đó và trực tiếp vượt qua tầng thứ nhất.
Bài đăng còn đề cập đến rất nhiều kiến thức thôi miên và tâm lý học chuyên nghiệp. Nói thật, Lann thấy bài đăng rất hay. Nhưng thực tế, nó phải gánh chịu không ít gạch đá.
Người đang đi tìm bạn đời: Một nghiên cứu táo bạo và vô nghĩa. Cục Điều Tra đã thực hiện vô số nghiên cứu kiểu như thế này. Kể từ khi tâm lý học phát triển, việc phân tích Khe Hở chưa bao giờ dừng lại. Quả thực có những tiền bối đã đạt được thành tích nhất định. Nhưng không có ai thành công. Ý tôi là không có ai có thể vượt qua thử thách của Khe Hở bằng thủ đoạn.
4L: Làm sao bạn có thể chắc chắn như vậy?
Người đang đi tìm bạn đời: Bạn đã bao giờ nghe về Flore chưa? Bạn tôi là một bậc thầy trong lĩnh vực với tâm lý học. Anh ta từng tham gia vào dự án giải mã Khe Hở của Cục Điều Tra. Trọng tâm chính là sử dụng thôi miên để đột phá thử thách. Anh ta đã lấy được những thành công bước đầu. Nhưng đến tầng thứ ba, anh ta đã không còn là chính mình nữa.
6L: Ý anh là sao?
ID “Người đang đi tìm bạn đời” không bao giờ trả lời. Không biết là bị bắt quả tang lười biếng hay đã bị bắt vì tội rò rỉ thông tin mật. Bài đăng cũng dần trôi về phía sau.
Như ai đó đã nói trong phần trả lời, những nghiên cứu về Khe Hở có rất nhiều nên điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, do ít tiếp xúc với những bài lý thuyết như vậy, cậu cảm thấy rất hứng thú với tác giả bài đăng. Đặc biệt là sự biết biết về tầng thứ hai của Khe Hở và đề xuất về việc sử dụng ‘mỏ neo’ để giữ sự tỉnh táo trong cơn điên loạn.
Đáng tiếc, cậu còn chưa tự mình trải qua thử thách Khe Hở, không thể xác minh được suy đoán trong bài luận văn này.
Lann kiểm tra kỹ mục tác giả, nó được ghi ‘Ẩn Danh’, tác giả không rõ.
Giá mà có thể biết được người viết bài là ai thì tốt biết mấy. Cậu muốn trò chuyện với đối phương đôi chút.
Bỗng, Lann cảm thấy buồn ngủ vô cớ, tầm nhìn dần mơ hồ, mi mắt dần rũ xuống.
Cậu có cảm tưởng mình đã trở về Khe Hở, bị sương mù vây quanh, không thấy rõ được điều gì.
Lann biết mình nằm mơ. Nó khá là mới lạ. Đây là lần đầu tiên cậu có một giấc mơ minh mẫn như vậy.
Một âm thanh truyền tới từ sương mù, không ngừng rót vào tai Lann như muốn bày tỏ điều gì đó. Cậu nghiêng đầu lắng nghe.
Buông xuống? Cái gì buông xuống cơ?
Lann không có hứng thú, muốn phớt lờ âm thanh kia và rời đi. Nhưng thanh âm vẫn tiếp tục quấn lấy cậu. Cuối cùng, cậu mất kiên nhẫn và đập bay nó như đập ruồi.
.
“Phốc…”
Trong mắt của Albert và Amos, Saron đột nhiên hộc máu. Máu ông ta gần như đen, bên trong có giòi bọ đang ngọ nguậy. Những đường gân xanh nổi lên trên trán người đàn ông tóc trắng. Cơ thể run rẩy. Máu trào ra từ mọi lỗ hổng.
“Giáo chủ…” Amos muốn ngăn cản ông ta tiếp tục nghi lễ, nhưng Saron xua tay.
“Ta sẽ thử lại một lần nữa.” Saron thở hổn hển, “Nếu thất bại, chúng ta hãy sẵn sàng cho một cuộc chiến tổng lực.”
Vẻ mặt Albert và Amos đều trở nên nghiêm túc. Họ biết cuộc chiến tổng lực có ý nghĩa gì. Không ai biết Lann hiện mạnh đến mức nào hay có thủ đoạn gì. Nếu cuộc chiến tổng lực thực sự bắt đầu, hầu hết Arkham sẽ bị phá huỷ.
Albert nhìn chằm chằm vào vẻ mặt yếu ớt của người lãnh đạo. Anh do dự không biết có nên hành động ngay bây giờ hay không.
Saron đưa lưng về phía hai người. Ông ta dường như rất tin tưởng họ.
Cánh cửa sau lưng Albert đang mở rộng.
Albert nhìn thoáng qua Amos, thấy anh ta đứng bất động, bèn thả tay xuống và từ bỏ cơ hội này.
Saron hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra. Những vết lốm đốm, vết nhăn hiện lên gương mặt ông. Trông ông già đi hơn mười tuổi. Làn da tươi trẻ bỗng trở nên lão hoá như người ba mươi.
Ông duỗi cánh tay trái. Cả cánh tay đột ngột đứt lìa. Không có lấy một giọt máu nào xuất hiện ở vết thương. Và rồi, nó rơi xuống những những biểu tượng phức tạp...
.
Một số giả thuyết cho rằng giấc mơ là biểu hiện hoạt động của các nơron thần kinh trong não bộ. Những điều ta thường suy nghĩ sẽ xuất hiện trong giấc mơ thông qua tiềm thức.
Điều khiến Lann suy nghĩ nhiều nhất chính là nhiệm vụ chính tuyến. Người chơi chỉ coi nó là một trò chơi. Riêng Lann hiểu rằng đây hoàn toàn không phải là trò chơi. Nếu họ thất bại, hậu quả không chỉ là sự biến mất của Arkham trên bản đồ.
Cậu rất coi trọng những manh mối ở bệnh viện Arkham. Song người chơi đã không đạt được thành quả nào. Thậm chí Druid, người đã kích hoạt phó bản trong kiếp trước cũng không có tác dụng.
Nó làm Lann buồn rầu tự hỏi nên làm gì.
Nếu tiếp tục như vậy, cậu sẽ nhận được kết cục tương tự như ở kiếp trước…
Mình phải thay đổi điều gì đây?
Nếu cậu vẫn là người chơi, cậu sẽ làm gì khi đối mặt với vấn đề này?
Lann lập tức nghĩ đến câu “Không vào hang hùm, sao bắt được cọp con”.
Sương mù đột nhiên thay đổi.
Trong bệnh viện, hồ sơ bệnh án đặt giữa vòng tròn nghi lễ bắt đầu cháy rụi. Saron vui vẻ duỗi tay, nắm lấy một cây bút và sửa lại cột triệu chứng.
【 Triệu chứng:
Người bệnh có triệu chứng hưng cảm nặng, đã được chuyển đến khu tâm thần có nguy cơ cao. 】
.
Hành trình thăm dò phó bản bệnh viện không diễn ra thuận lợi.
Người chơi đã tìm mọi cách lẻn vào bệnh viện. Cách bình thường là xin làm hộ công. Cách tồi tệ là nửa đêm trèo tường và suýt bị bắt tới đồn cảnh sát. Và cách tồi tệ nhất là biến bản thân thành bệnh nhân.
Song việc trở thành bệnh nhân chỉ có thể thực hiện trong một thời gian ngắn, phí nằm viện không hề rẻ, một vài người chơi đã tiêu sạch tiền tiết kiệm nhưng việc điều tra vẫn không có tiến triển gì.
Điều đó thật kỳ quặc.
Giống như thể những gì mà Druid đã trải qua trong đêm đó chỉ là một giấc mơ. Còn trên thực tế thì phó bản đặc biệt ấy không hề tồn tại vậy.
Chẳng lẽ nó yêu cầu điều kiện đặc biệt nào đó?
Druid hoang mang nắm chặt chùm chìa khoá trong tay.
Đây là đạo cụ ở đợt Closed Beta thứ nhất, có lẽ cũng là hy vọng duy nhất để mở phó bản bệnh viện ban đêm.
Vốn dĩ, hắn muốn chờ đến khi đêm về mới sử dụng chùm chìa khoá. Dù sao nó cũng được lấy vào ban đêm. Nhưng hắn không còn thời gian lẫn sức lực để tiêu hao ở đây nữa. Rất nhiều người chơi đã từ bỏ phó bản bệnh viện để theo đuổi hai tuyến đường khác. Một số người trên diễn đàn cho biết họ đã tìm thấy dấu vết ở đại học Arkham cùng vùng ngoại thành. Có lẽ mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu bắt đầu từ đó.
Nhưng Druid không thấy thỏa lòng. Nhiệm vụ bệnh viện do chính Lann giao cho hắn. Khi nhận chùm chìa khoá từ tay cậu, Druid đã có một suy nghĩ hơi kỳ quặc. Hắn quyết tâm trở thành người đầu tiên vượt qua phó bản bệnh viện.
Vì thế, hắn buộc phải mạo hiểm.
Druid đã lấy được chùm chìa khoá từ y tá tiếp tân. Có lẽ nó được dùng để mở một số phòng đặc thù như phòng thí nghiệm, phòng y tá…
Hắn quyết định sẽ đi trước đến phòng y tá.
Sau khi bàn bạc với Black Cat, hai người quyết định chia hướng hành động. Một người thu hút sự chú ý của y tá tiếp tân và một người tiến vào điều tra.
Druid xung phong nhận lấy phần điều tra. Nhờ kỹ năng trinh sát, hắn là người thích hợp nhất với công việc này. Trong lúc Black Cat đi về phía y tá, Druid thành công thực hiện kỹ năng tiềm hành để đi đến phòng y tá.
Điểm tệ hại của trò chơi là nó quá chân thực. Mỗi lần thất bại, nỗi sợ bị phát hiện sẽ trào dâng lên cổ họng Druid.
Theo logic mà nói, đây chỉ là trò chơi, hắn cũng không nên lo lắng như vậy. Thế nhưng, ai bảo hắn là người thích trò nhập vai đây?
Khi thử đến chìa thứ tư, Nữ thần May mắn đã mỉm cười với Druid. Hắn giơ ngón tay cái ra hiệu cho Black Cat rồi lặng lẽ chui qua khe cửa.
Phòng y tá là một phòng nghỉ bình thường. Bên trong có vài bộ quần áo. Dựa vào kinh nghiệm COC phong phú, Druid đi thẳng đến bàn làm việc. Đáng tiếc, hắn chỉ tìm thấy được một vài bệnh án. Điều đó rất dễ hiểu, manh mối sẽ không bao giờ xuất hiện công khai.
Hắn triển khai kỹ năng điều tra. Xúc xắc rơi vào mục “Thành Công Thấp”. Một số địa điểm được đánh dấu đỏ xuất hiện trong tầm nhìn của Druid.
Một trong những thứ có màu đỏ nhất là chiếc áo khoác treo trên móc áo. Druid cẩn thận rà soát chiếc áo và phát hiện một cuốn nhật ký trong túi.
Chủ nhân cuốn nhật ký là … Anita.
【 Tôi lại tăng cân rồi. Thật đáng ghét. Tôi quyết định sẽ ăn kiêng trong ba ngày tới.】
【
Hôm nay con điếm đã khoe khoang vòng eo thon gọn ở phòng nghỉ. Haha. Sớm muộn gì tao cũng sẽ vượt qua mày và tìm được một người bạn trai đẹp hơn bạn trai mày.】
【
Y tá trưởng Mary hôm nay lại bắt bẻ tôi. Tôi có nên lặng lẽ ném một con nhện vào người cô ta không? Nghe nói thứ cô ta sợ nhất là nhện. 】
【 Ăn kiêng! Ăn kiêng! Tôi nhất định phải giảm cân mới được. Không ai thích người béo.】
【 Mary hôm nay đã nói chuyện với tôi về chứng biếng ăn. Phiền phức thật đấy. Tôi đâu cần con mụ ấy khuyên bảo? Nếu phải biến thành một bà thím mập mạp thì tôi thà chết còn hơn! 】
Sự ác độc toả ra từ những con chữ trên nhật ký làm Druid rùng mình. Hắn nhớ đến một câu nói trên mạng rằng những người ăn kiêng rất dễ trở nên cáu kỉnh. Phụ nữ thật tàn nhẫn với chính bản thân.
Chỉ một vài trang sau đó, phong cách của cuốn nhật ký bỗng thay đổi. Từ một Shachiku (2) luôn hận đời biến thành một cô gái hoài xuân.
【 Hôm nay có một bệnh nhân đẹp trai nhập viện.】
【 Đẹp thật đấy. Mình đã mải nhìn đến mức bị y tá trưởng Mary cho ăn mắng. 】
【 Mình đã lén chụp được một bức ảnh. Nó sẽ luôn là báu vật của mình. 】
【 Mình biết chứ. Không chỉ có mình. Các bác sĩ và y tá khác đều thích cậu ta.】
【 Tại sao cậu ấy không thể thích mỗi mình mình nhỉ? Bởi vì mình còn chưa đủ xinh đẹp, đúng không? Mình sẽ trở nên gầy hơn, đẹp hơn nữa. Đến lúc đó… 】
Druid đang định đọc tiếp thì nhận được tin nhắn từ người chơi.
Black Cat: Xong chưa? Tui sắp không thể níu chân y tá tiếp tân được nữa rồi. Cô ta nhất quyết muốn quay về phòng nghỉ.
Black Cat: Chạy đi, bro! Y tá tóc vàng sắp trở lại!
Druid vội vã nhét cuốn nhật ký vào túi áo khoác rồi treo nó lên giá. Khi hắn vừa mới ra khỏi phòng y tá, y tá tóc vàng xuất hiện ở chỗ rẽ.
“Anh làm gì ở đây vậy?”
Anita hoài nghi nhìn Druid. Hắn ấp úng nói: “Chà, tôi lạc đường.”
Một cái cớ dở. Nhưng Druid không nghĩ ra lý do hợp lý để giải thích cho việc xuất hiện ở phòng y tá. Hiển nhiên, Anita cũng cảm thấy nó là một cái cớ dở. Có điều, Druid rất bình tĩnh. Chỉ cần không bị bắt quả tang, Anita sẽ không thể làm gì hắn. Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng là nhân viên thuộc biên chế bệnh viện. Dẫu hắn chỉ là một điều dưỡng viên bán thời gian.
Quả nhiên, Anita chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ giống như nhìn một kẻ phạm tội chưa đạt. Cuối cùng, cô không nói gì. Druid thở phào nhẹ nhõm và xoay người theo hướng ngược lại để hội họp với đồng đội của mình.
“Đợi đã.” Anita bỗng trầm giọng, “Tôi gặp anh ở đâu rồi nhỉ?”
Druid cười: “Đâu có… Mặt tôi phổ thông lắm… Chắc cô nhớ nhầm thôi. Tôi có việc phải đi đây…”
“Không, tôi đã gặp… tôi nhớ kỹ cái mùi này!”
Giọng y tá tóc vàng đột nhiên trầm hơn. Cô bước về phía Druid. Bước chân càng lúc càng nặng nề.
Druid ngoái đầu nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn chết sững.
Cô y tá tóc vàng có thân hình nhỏ nhắn đang phình lên sau mỗi bước chân. Khi dừng trước mặt Druid, cô ta đã hoàn toàn biến thành một núi thịt di động. Đồ tể núi thịt có gương mặt to như cái thớt, con mắt híp, răng cá mập. Nó chính là thứ mà Druid từng gặp trước đây.
Hệ thống trong đầu Druid liên tiếp phát ra cảnh báo.
【 Kiểm tra Linh cảm —— Thành Công 】
【 Kiểm tra Ý chí ——
Thất Bại 】
【 Kiểm tra Lý trí —— Thành Công 】
Druid rất muốn chạy. Thế nhưng đôi chân hắn dường như bén rễ trên mặt đất. Anita nhấc bổng Druid lên bằng bàn tay to lớn như cái chậu rửa mặt.
“Ha ha ha, tao nhớ ra mày rồi, con chuột nhắt.” Đồ tể núi thịt nở nụ cười có thể dọa khóc trẻ con, “Cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao. Trả lại ảnh chụp cho tao ngay!”
Đồ tể núi thịt hoàn toàn không kiểm soát sức mạnh. Mặt Druid bỏ bừng. Hắn cảm thấy mình sắp bị bóp chết, Cho dù cảm giác che chắn đau đớn đã được bật lên, hắn tin rằng không ai muốn tiếp xúc với đồ tể núi thịt ở khoảng cách gần như vậy.
Vào thời điểm lượng máu của Druid sắp giảm xuống dưới mức an toàn, một giọng nói trầm nhưng không kém phần quen thuộc vang lên: “Cô đang làm gì đây? Anita?”
Anita giật mình và xoay người. Y tá trưởng tóc đỏ đang đứng cuối hành lang. Nó sợ đến mức lập tức thả lỏng tay.
Druid lăn trên mặt đất, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía người mới xuất hiện.
Y tá trưởng tóc đỏ có gương mặt khá ưa nhìn, mái tóc đỏ bắt mắt và những đường nét tinh xảo. Tuy nhiên, nước da xanh xao đã khiến ngoại hình ấy bị giảm đáng kể, cũng khiến cô có phần quỷ dị.
Đáng tiếc, Druid đã tận mắt trông thấy y tá trưởng tóc đỏ biến thành yêu nhền nhện và đá đối phương khỏi danh sách waifu. Hắn hiện tại không chuộng gu này.
Với cả, đối phương chưa chết sao? Hắn nhớ cô ta đã đồng vu quy tận với quái vật phòng bên mới đúng!
Y tá trưởng tóc đỏ lạnh lùng nhìn Anita: “Vô duyên vô cớ ra tay với điều dưỡng viên. Xem nào, cô đã vi phạm ít nhất ba điều lệ của bệnh viện…”
“Tôi không vi phạm gì hết.” Đồ tể núi thịt hoảng hốt nói, có vẻ nó rất sợ y tá trưởng tóc đỏ, “Tôi thấy hắn rất đáng ngờ. Hơn nữa hắn từng lấy trộm ảnh của tôi!”
“Vậy sao?” Y tá trưởng Mary nhìn sang Druid.
Druid vội cãi lời: “Tôi không lấy trộm thứ gì cả. Thật đấy. Mấy người có thể lục soát.”
“Mày chắc chắn đã giấu bức ảnh đó ở chỗ khác rồi!” Anita oán hận.
“Đủ rồi.” Mary lạnh lùng nói, “Nếu không có chứng cứ thì câm mồm!”
Druid còn chưa kịp thở thì thấy Mary đang chĩa mắt vào mình: “Còn anh, hãy quay về vị trí đi.”
“Được rồi, được rồi, tôi làm ngay đây.” Druid nhanh chóng gật đầu, “À… tôi làm ở đâu nhỉ?”
Mary nhìn hắn một lát rồi mới xoay người: “Theo tôi.”
Đối phương dường như muốn dẫn hắn về chỗ làm? Tốt bụng như vậy sao?
Druid vội vã đuổi theo.
Trước khi đi, hắn đột nhiên nảy ra suy nghĩ quay đầu.
Và, hắn trông thấy Anita đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Khi bắt gặp ánh mắt Druid, đối phương nhe răng cười toe toét như thể muốn nói “vẫn chưa xong đâu”.
Druid rùng mình, nhanh chóng xoay người.
Hắn theo chân y tá trưởng tóc đỏ xuyên qua một nửa bệnh viện. Lúc này, Druid không khỏi ớn lạnh. Hắn nhớ rất rõ đồng hồ mới điểm qua 12 giờ trưa. Thế nhưng nơi này đã mở đèn, khung cảnh bên ngoài cũng biến thành ban đêm.
Không chỉ có vậy.
Người ở đây…
Druid toát mồ hôi khi đi ngang qua một bệnh nhân có toàn bộ nội tạng treo trên ống truyền dịch. Hắn đột nhiên va phải một đứa trẻ đang nô đùa. Dẫu Druid đã cố gắng né tránh, thằng bé vẫn đập vào bắp chân hắn. Gương mặt nó biến thành một mờ bầy hầy máu và thịt nát và phát ra tiếng khóc chói tai.
Druid không dám dừng lại, hắn bám sát bóng y tá trưởng Mary, trán đầy mồ hôi lạnh.
【
Kiểm tra SAN
—— Thất Bại, Lý trí -2 】
【
Kiểm tra SAN
—— Thất Bại, Lý trí -2 】
Chuyện quái gì đã xảy ra ở nơi này vậy? Tại sao nó còn kinh khủng hơn cả lần trước? Tại sao hắn có thể tiến vào bệnh viện ban đêm?
Trong kênh đồng đội, Black Cat vẫn tiếp tục gửi tin nhắn.
Black Cat: Ông đâu rồi? Tui tìm ông suốt.
Black Cat: “Tạch” rồi à?
Black Cat: Còn “mạng” thì hãy trả lời đi.
Druid: Tui… tui… tui đã tiến vào phó bản (bối rối).
Druid: Có lẽ ông không tin, tôi đột nhiên tiến vào phó bản luôn.
Druid: Nơi này thật đáng sợ. Phó bản này có cấp độ cao hơn những gì chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Tôi đang bị vây quanh bởi một bầy quái vật (run rẩy).
Druid: Screenshot1.jpg; Sceenshot2.jpg
Druid vừa gửi ảnh cho Black Cat vừa quan sát xung quanh. Hắn phát hiện một khu vực rộng lớn nằm ở trung tâm bệnh viện và được quây lại bằng hàng rào. Hai người đi vòng qua khu vực này. Một lát sau, y tá trưởng Mary dừng lại và lạnh lùng nói: “Chúng ta đến nơi rồi.”
Druid bối rối nhìn quanh, phát hiện họ đã rời khỏi khu Chẩn đoán và Điều trị và đi đến sân sau của bệnh viện, nơi được bao quanh bởi những bức tường cao ngất. Trên cổng sắt được gắn một tấm biển rỉ sét có hàng chữ “Khu Điều dưỡng Tâm thần. Người không liên quan miễn vào.”
“Nơi này đang thiếu điều dưỡng viên. Từ giờ trở đi, anh hãy làm việc ở đây.” Mary nói.
Druid vội vã nhận lời. Hắn cũng không dám từ chối.
Lạ thay, Mary không quay về. Cô tiến vào bệnh viện với Druid. Hắn tưởng rằng cô y tá trưởng muốn dẫn mình đi thăm quan. Điều đó làm hắn không khỏi thắc mắc. Nơi quỷ quái này thực sự có người tốt sao? Hoặc là quái vật tốt?
Mary không để ý tới Druid. Cô tiếp tục bước đi như thể đã có sẵn điểm đến trong đầu. Druid đành lặng lẽ bám theo cô. Một người và một con quái vật dần tiến vào khu vực trung tâm. Druid đi ngang qua hết cửa sắt này đến cửa sắt khác. Cuối cùng, Mary dừng lại ở phòng trong cùng nằm cuối hành lang tầng ba.
Phòng bệnh ở đây khác hẳn với phòng bệnh bình thường. Tất cả cửa sắt đều bị hàn kín. Chỉ có một cửa sổ nhỏ để quan sát bên trong.
Mary nhìn chằm chằm qua ô cửa sổ một cách si mê. Còn Druid thì tò mò và kiễng chân để nhìn. Cảnh tượng bên trong khiến hắn mở to mắt.
Lann!
Vì lý do nào đó, Lann đột nhiên xuất hiện ở khu Điều dưỡng Tâm thần và mặc áo bó được thiết kế đặc biệt dành riêng cho những bệnh nhân tâm thần nguy hiểm. Những sợi xích vàng quấn chặt xung quanh người cậu như thể đang phong ấn một vật nguy hiểm.
Đột nhiên, mí mắt thiếu niên run rẩy, hàng mi dày rung rinh như cánh bướm.
Lann từ từ mở mắt.
Con ngươi xanh như ngọc lục bảo óng ánh tơ vàng như thể nó đã được nhuộm bởi những sợi xích. Biến cậu từ một con quái vật bị phong ấn thành một vị thần bị trói buộc.
【
Kiểm tra SAN
—— 】
Druid nhìn chằm chằm vào Lann. Đôi mắt cậu dường như có thể nhìn thấu tâm can hắn vậy. Hắn vô thức nín thở, cơ thể tiến lên một bước và chụp ảnh trước khi hắn kịp nhận ra.
Hắn có cảm giác rằng mình sẽ hối hận cả đời nếu bỏ lỡ tấm ảnh như vậy.
#Chú Thích:
1) Trích từ câu “lạc đà gầy còn hơn ngựa béo” nghĩa đen là lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, ý là đồ vứt đi vẫn còn chỗ tận dụng được.
2) Shachiku - Xã súc mà một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. 社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên nổi tiếng tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á.
3) Sanity - Viết tắt là SAN là thước đo mức độ lý trí và sự tỉnh táo của người chơi trong trò COC. Ở trò COC bình thường, tầm nhìn của người chơi có điểm SAN thấp sẽ trở nên điên rồ và thấy được những tia máu ở góc màn hình, màn hình như bị lỗi quá sáng, nghe được tiếng thì thầm hoặc gặp những sinh vật tưởng tượng.