Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Lâm Diêu không khách sáo, bật cười nói, “Phản ứng của hai người là sao? Y như vợ mình bị vậy.”
“Em có hả, Tiểu Diêu?”
“Tư Đồ, anh muốn chết đúng không?”
“Giỡn chút thôi mà.
Với lại còn hai chuyện nữa, Vu Ba vào tháng 11 năm ngoái, nghi ngờ chuyện Lương Tuyết có thai nên vơ vét tài sản của Hạ Khải, cô ta không tham gia cuộc thi biện luận, không liên quan gì tới mấy người chết ngày 13, vậy tại sao cô ta cũng được nhận một trăm ngàn vào tháng hai giống như bọn họ? Hai người đừng nghĩ Hạ Khải muốn bịt miệng cô ta.
Hạ Khải ngu à? Gửi một trăm ngàn cho người không liên quan gì tới vụ tai nạn của Lương Tuyết? Đây rõ ràng là nói với Vu Ba, ông ta có vấn đề.
Cho nên khả năng này không tồn tại.
Điều thứ hai, Mã Đào quyết định điều tra ai là người bán hắn cho hai ông bà họ Lương, căn cứ theo lời bạn của hắn, trong lúc điều tra, Mã Đào có nói chuyện này với một thầy giáo, tôi nghĩ, thầy giáo này ứng với Hoa Lương.
Vậy hai người họ nói chuyện gì? Mã Đào rốt cuộc tra được cái gì?”
Cát Đông Minh vỗ bàn, nói thẳng, “Tôi có thể khẳng định, người Mã Đào điều tra chắc chắn là A, mà Hoa Lương rất có khả năng dưới tình huống không biết gì, tiếp xúc A, khi đó Mã Đào mới nhận ra mình bị ai bán đứng, cho nên Mã Đào bị giết, nói đúng hơn, có thể Mã Đào đã bị giết sớm hơn.
Về phần số tiền một trăm ngàn được chuyển cho Vu Ba vào tháng hai, tôi cũng nghĩ không thông.
À Tiểu Lâm, hôm nay cậu thu hoạch được gì?”
Lâm Diêu để bút ghi âm xuống, lấy notebook ra, “Hôm nay tôi có đến xem cửa tây của trường đại học S, phát hiện vài điều đáng ngờ.
Theo phương hướng, tốc độ xe chạy, cùng với vị trí Lương Tuyết bị đụng, coi như là Tôn Cường say rượu cũng không thể đâm chết cô ta được.
Thế nhưng Lương Tuyết bị gãy xương sườn, nói kỹ hơn là xương sườn đâm thủng nội tạng, để tạo thành vết thương này phải dùng bao nhiêu lực?”
“Ý của cậu là Lương Tuyết tự sát?” Đàm Ninh là người đầu tiên nghĩ đến khả năng này.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu, nói, “Ban đầu tôi cũng cho là Lương Tuyết tự sát, thế nhưng tôi phát hiện sự việc không đơn giản như vậy.
Chúng ta quay lại vấn đề vừa rồi, Lương Tuyết oán hận Hạ Khải, lại không có cách nào thoát khỏi ông ta.
Tôi có thể suy đoán, Hạ Khải lấy chuyện cô ta bị quay hình ra uy hiếp.
Cho nên Lương Tuyết không có cách thoát được ông ta.
Nếu lúc này, Lương Tuyết phát hiện mình có con với Hạ Khải, vậy chắc chắn sẽ muốn phá.
Tại sao lại không phá? Còn kéo dài tới bốn tháng? Nguyên nhân chỉ có một, đứa bé là bằng chứng!”
Ra trận có binh tướng phụ tử, phá án có cặp phu phu, Lâm Diêu vừa xướng, Tư Đồ liền tùy.
Hắn theo sát lời nói, “Những hình ảnh Hạ Khải quay nhất định sẽ không rơi vào tay Lương Tuyết được, vậy thì đồng nghĩa với không có gì.
Hạ Khải có tiền có quyền, không có bằng chứng rõ ràng đừng hòng kết tội được ông ta, chuyện này Lương Tuyết vô cùng rõ.
Cho nên, muốn lấy mấy băng ghi hình làm bằng chứng là điều không thể, thế nhưng, nếu bằng chứng là cốt nhục của ông ta thì sao?”
Cát Đông Minh cắn răng, hắn biết mình không thể tùy tiện động lòng với người bị hại, thế nhưng Lương Tuyết này lại khiến hắn cực kỳ căm phẫn! Lúc này, một ly cà phê được đẩy tới trước mặt hắn, Cát Đông Minh hơi hoảng hốt, thấy Đàm Ninh cười nhàn nhạt, mặt trái của tâm trạng hoàn toàn bị quét sạch.
Có lẽ dây thần kinh của Tư Đồ thô hơn mọi người, sau khi nói những chuyện khiến người ta đau lòng tức giận, bản thân hắn lại không có một chút cảm xúc nào, bởi vì hắn để ý đến chuyện khác, cho nên hắn nói ra suy nghĩ của mình.
“Theo phán đoán của Tiểu Diêu, Lương Tuyết không có lý do tự sát, trái lại có lý do để bị giết.
Thế nhưng Hạ Khải không phải hung thủ, chí ít không phải kẻ đâm chết Lương Tuyết.
Đông Minh, anh suy nghĩ đi, Lương Tuyết bị đụng xe, sau đó lập tức được đưa đến bệnh viện.
Thời gian không vượt quá 30 phút, Hạ Khải làm sao biết Lương Tuyết xảy ra chuyện? Ông ta làm sao biết Lương Tuyết định dùng đứa con để tố cáo mình, đồng thời có thể sai người của bệnh viện kịp thời xử lý cái thai đó?”
Tư Đồ vừa dứt lời, không đợi Cát Đông Minh lên tiếng, Lâm Diêu đã lập tức giật lấy trọng tâm câu chuyện, “Tên này lén nói chuyện Lương Tuyết bị xe đụng cho Hạ Khải, đồng thời cũng nói chuyện cô ta tính lấy đứa con ra tố cáo ông ta, chính là A chúng ta vẫn luôn tìm kiếm! Cũng là người đã đẩy Lương Tuyết.”
“Tiểu Diêu đã nói rất rõ, chúng ta phân tích lại từ đầu, hai ông bà họ Lương làm sao biết nguyên nhân cái chết của Lương Tuyết, bây giờ tôi có thể khẳng định là do A nói! Thế nhưng A thay đổi sự thật, nói Lương Tuyết bị Hạ Khải đâm chết, bốn nhân chứng đều nhận tiền bịt miệng.”
“Còn Mã Đào là sao? Hắn không phải nhân chứng mục kích, cũng không có vấn đề gì giữa Lương Tuyết và Hạ Khải, người này cùng lắm chỉ là từng gặp người bị hại đi chung với kẻ tình nghi thôi, sao lại bị giết?”
“Đàm Ninh, Tư Đồ mới nói, Mã Đào bị hai ông bà họ Lương ép đến khó có thể bỏ qua, mới đi điều tra người khai mình, cũng là A.
Bởi vì Mã Đào bắt đầu điều tra A, nên hắn mới bị giết.
Chỉ là chúng ta không biết được, Mã Đào rốt cuộc tra được cái gì.”
Lâm Diêu vừa nói xong, Tư Đồ đột nhiên đứng bật dậy, kéo Lâm Diêu đi.
Cát Đông Minh hỏi theo, “Đi đâu vậy?”
“Điều tra.” Tư Đồ thả nhanh tốc độ, Lâm Diêu nín cười nghĩ: Mỗi khi sắp kết án hắn đều như thế, y như có ai cầm roi dí theo vậy.
Rời khỏi cảnh cục, Tư Đồ lái xe chậm lại, sau đó liếc nhìn Lâm Diêu, nói, “Anh biết ai là A.”
Lâm Diêu ngây ra, rất nghiêm túc hỏi, “Anh chắc chắn?”
“100%.”
“Có bằng chứng không?”
“Không có.
Cho nên anh mới kéo em đi tìm bằng chứng.
Chờ lát nữa, anh muốn đích thân hỏi thăm nhân chứng mục kích của vụ Lương Tuyết.”
“Ông già kia? Tôi đi rồi, chẳng phải tôi đều nói lại với anh hết sao?”
“Không, anh muốn đích thân xác nhận một chút.
Tiểu Diêu, em đi điều tra hành trình của ba người này trong hôm xảy ra vụ án của Lương Tuyết.
Còn nữa, anh sẽ mất tích mấy ngày, bản thân em cũng phải cẩn thận.”
“Dừng xe!”
Tư Đồ đậu xe lại ở ven đường, xoay đầu nhìn Lâm Diêu, biểu tình nghiêm trọng, “Đừng lo, anh sẽ không sao.”
“Anh định làm gì?”
Tư Đồ đốt điếu thuốc, hít một hơi, lông mày nhíu lại, trong con ngươi đen tuyền lóa lên ánh sáng khó nắm bắt, đó là ánh mắt dứt khoát, giống như quân cảm tử ra chiến trường.
Trong lòng Lâm Diêu đột nhiên có một tảng đá đè nặng, hắn nắm tay Tư Đồ, nói, “Anh đã đồng ý với tôi, lúc làm chuyện xằng bậy sẽ không làm một mình.”
Biểu cảm khiến người ta khó thở đột nhiên biến mất, Tư Đồ cười cười nói, “Nhìn em đi, giống như anh sắp đi giết người vậy.
Anh chỉ nghĩ cách đào hố chôn Hạ Khải thôi.
Em cũng biết, mạng lưới quan hệ của ông ta quá chặt, muốn chặt đứt cây cổ thụ này, anh phải đào một cái hố sâu không đáy.”
Lâm Diêu thấy có chút bực mình, liền hỏi, “Anh xem đây là gì? Đây không phải chuyện riêng của hai chúng ta, nó liên quan đến tổ trọng án, thậm chí cả xã hội, chỉ với anh thì có khả năng gì? Anh có danh tiếng cỡ nào?”
Giơ tay muốn kéo Lâm Diêu vào lòng, nhưng lại bị đối phương bực mình gạt ra.
Tư Đồ cũng không nổi giận, giơ ngón tay sờ má Lâm Diêu, “Em hiểu anh mà, anh ghét nhất những mối quan hệ liên quan đến chính phủ.
Nếu là trước đây, anh đã dùng chút âm mưu, giao A cho Tập Quang Vinh là xong, hắn sẽ đưa phạm nhân cho cảnh sát, không có một chút dính dáng gì tới anh.
Nhưng bây giờ chẳng phải anh đã bị em thu phục rồi sao?”
“Sao, hối hận rồi?” Lâm Diêu trừng mắt liếc hắn.
“Anh chính là hối hận sao không ra tay sớm hơn với em! Cục cưng, nếu anh đã chọn ở cùng cảnh sát là em đến suốt đời, vậy phiền não của em, anh đều phải gánh, đây mới gọi là chồng.
Về Hạ Khải, anh cũng tin bọn em có thể giải quyết được.
Nhưng mất bao nhiêu thời gian thì không ai biết.
Tiểu Diêu, vụ án này không thể kéo dài được nữa.”
Lâm Diêu nặng nề thở dài, lúc nhìn Tư Đồ, ánh mắt tràn đầy sầu lo và quyến luyến, “Anh nắm chắc được bao nhiêu phần?”
“Không biết.”
Lâm Diêu cau mày, tự đánh giá nhiều lần, vẫn nói, “Không được! Tôi không thể để anh đi, nếu lỡ anh xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu không nổi.”
Cánh tay cường tráng kéo người yêu vào lòng, Tư Đồ vuốt v e mái tóc mềm của Lâm Diêu, giọng nói dịu dàng, “Tiểu Diêu, anh từng nói với em, đừng vì có ràng buộc mà dừng bước, lời này anh cũng thường xuyên nói với mình.
Có một số việc cần có người đi làm, sợ cường quyền không phải tác phong của Tư Đồ anh.
Nếu chọc phải anh, đối phương phải có đủ sức nặng để anh xâu xé, nếu không, anh sẽ thấy giá trị của mình bị giảm đi.
Em hiểu không, Tiểu Diêu? Đây không phải vấn đề là ai liên lụy đến ai, từ khi anh nhận vụ án này, anh đã quyết định phải đặt dấu chấm hết cho Hạ Khải.
Vì tên cặn bã này mới là khởi nguồn của mọi chuyện.
Nếu anh bỏ mặc không quan tâm tới, còn có tư cách gì làm chồng của Lâm Diêu?”
Lâm Diêu dựa vào lòng Tư Đồ không thể không thừa nhận, hắn bị thuyết phục.
Đẩy ng ực đối phương ra, hắn ngồi thẳng dậy, dùng hai tay nâng gò má của Tư Đồ, Lâm Diêu hít một hơi thật sâu, “Tôi chỉ chấp nhận mang chiến thắng trở về, không được bại trận.”
“Úi chời, đòi hỏi cao vậy ta~ Anh sợ sẽ té chết.”
“Sợ cái gì, tôi sẽ là đôi cánh của anh, anh muốn bay cao tới đâu cũng được.”
Tư Đồ mỉm cười, “Vậy em kiên nhẫn chờ tin tức đi, đôi cánh bé nhỏ của anh.” Nói xong, Tư Đồ định xuống xe.
“Chờ chút.”
“Sao ưm…”
Nụ hôn kịch liệt đột nhiên ập tới, Tư Đồ còn chưa chuẩn bị tinh thần đã bị Lâm Diêu ôm hôn mãnh liệt.
Người yêu nhiệt tình như vậy, Tư Đồ sao có thể tỏ ra yếu kém? Hắn cũng vươn tay ôm lấy eo Lâm Diêu, đáp trả nụ hôn.
Dưới ánh đèn lập lòe, Lâm Diêu ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Tư Đồ, giống như mê hoặc nói, “Trước khi bước vào đại chiến, cho anh chút ưu đãi.”
Không bao lâu, nhiệt độ trong xe tăng lên.
Trên lối đi bộ giữa đêm khuya, Tư Đồ lưu luyến nhìn Lâm Diêu bước xuống xe, vào giờ phút này, Tư Đồ nói, “Chờ anh trở về.”
“Nhất định.”
Đứng ở ven đường, chiếc xe dần dần biến mất khỏi tầm mắt Lâm Diêu, trái tim của hắn cũng vọt theo chiếc xe kia.
Một cơn gió thổi đến, khiến hắn cảm thấy có chút lạnh, nhịn không được ho khan mấy tiếng, nhất thời nghe thấy mùi vị của Tư Đồ, lúc này mới ý thức ra mình mới vừa làm chuyện gì! Mặt nóng lên, Lâm Diêu ngồi xổm xuống, ôm đầu, trong lòng nghĩ: Xong rồi, xong rồi, bị hắn dạy hư rồi!
Một chiếc xe dừng lại ven đường, một đôi nam nữ hạ kiếng xe xuống, hỏi chàng trai ngồi ôm đầu, “Tiên sinh, anh có cần giúp gì không?”
“ A không, tôi ổn, cám ơn.”
“Anh, anh chắc là không cần tới bệnh viện chứ?”
“Không cần, cám ơn, tôi rất ổn.
Tạm biệt.”
Đôi nam nữ kinh ngạc nhìn Lâm Diêu bỏ đi, trong lòng đều nghĩ: Gương mặt của người này thật đẹp.
Hết chương 34.
------oOo------