Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

chương 79: chương 79

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.

Đứng im bất động? Suy nghĩ của Lâm Diêu khiến chính hắn hơi hoảng hốt, hắn phát hiện, tình trạng khi đó của Lương Tuyết có thể rất đặc biệt.

Nếu như nói, Tôn Cường lái xe từ phía bên phải chạy tới, thì đâm trúng Lương Tuyết nó sẽ trở nên hợp lý.

Nhưng Tôn Cường lại từ phía bên trái lái tới, tốc độ có nhanh cỡ nào cũng vẫn cách 500-600m, thời gian cũng sẽ có chênh lệch, tại sao Lương Tuyết lại không né?

Cho dù cô bị cận nặng, còn bị dày vò cả đêm, thì chiếc xe to như vậy sao cô có thể không nhìn thấy được? Tại sao dưới điều kiện để xảy ra tai nạn siêu thấp này, vẫn có thể bị đâm gãy xương sườn, còn hư tổn nội tạng.

Chẳng lẽ Lương Tuyết chạy thẳng đâm vào xe của Tôn Cường? Lực mạnh từ hai bên nên mới gãy xương sườn? Nói vậy chẳng lẽ Lương Tuyết tự sát? Hay là, thấy xe chạy tới nên cô đứng im bất động? Lúc thấy xe gần chạy đến thì mình đâm thẳng vào?

Liên tục suy đoán và nghi vấn, khiến Lâm Diêu nghĩ tới đứa con trong bụng của Lương Tuyết! Hắn tự nhủ, “Mang thai bốn tháng, bốn tháng, tại sao cô ta không phá thai?”

Lâm Diêu lẩm bầm một hồi, xoay người chạy thẳng vào trong trường, chạy một mạch đến sân thượng của ký túc xá cao cấp chuyên dùng cho du học sinh.

Hắn nhìn về phía cửa tây, lần thứ hai xác nhận lời nói của Thư Nhã, từ góc này đúng thật là không nhìn thấy tình hình xảy ra trước cửa, nói cách khác, cho dù Hoắc Lượng có ở bên ngoài chờ Lương Tuyết vào hôm đó, Thư Nhã cũng sẽ không nhìn thấy.

Nhưng vấn đề là, Vương Lệ Lệ và Trình Đào cùng từ bên ngoài trở về trường, bọn họ lẽ nào cũng không thấy Hoắc Lượng? Đúng rồi, cây tùng!

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu muốn xoay người xuống lầu, vừa lúc nghe có người dưới lầu hét lên, “Này, bạn học trên sân thượng, lập tức…”

“Cái gì?” Lâm Diêu hỏi lại một câu.

“Cậu thuộc khoa nào? Sân thượng ở đây đâu phải chỗ tùy tiện muốn lên là lên, lập tức leo xuống!”

Lâm Diêu vội vàng gật đầu, leo xuống sân thượng.

Sau khi xuống lầu, bị người trông coi ký túc xá nói mấy câu, “Tôi kêu nhiều lần như vậy, bộ cậu không nghe thấy à? Cậu ở ký túc xá nào? Sao tôi chưa từng gặp cậu?”

Lâm Diêu nhịn không được phất tay, nhấc chân bỏ đi.

Vừa đi, trên mặt xuất hiện nụ cười.

Hôm sau, Tư Đồ đến thăm hai người bạn của Mã Đào, không có thu hoạch gì.

Khoảng tám giờ tối, hắn tới một câu lạc bộ tập thể hình, tìm được một vị, là bạn thân của Mã Đào, quản lý của công ty chứng khoán.

Quản lý rất kinh ngạc với cái chết của Mã Đào, mà đối với vị thám tử tư này, hắn lại rất có nhã ý giúp đỡ.

Bởi vậy sau khi nghe câu thứ nhất của Tư Đồ, liền nói, “Mã Đào tính ra tôi cũng hiểu khá rõ, là một trong những bạn học hồi xưa thường xuyên lui tới.

Nói thế nào nhỉ, Mã Đào là một người tốt, người không quen thân hắn sẽ đối xử khá khôn khéo.

Bởi vậy tôi luôn nghĩ hắn chưa từng xảy ra cãi vả với bất kỳ ai.”

“Trước khi hắn mất tích, hắn có cái gì bất thường không?”

“Nếu nói chuyện bất thường thì đúng là có một chuyện.

Khoảng chừng đầu tháng trước, thời gian cụ thể tôi không nhớ rõ, có một hai lần chúng tôi cùng đi chơi bóng, hắn có đề cập một chuyện với tôi.

Nói trường học của bọn họ có một nữ sinh đã chết, cuộc sống của nữ sinh đó không đứng đắn, bình thường hay ở chung với Hạ Khải, chủ tịch tập đoàn Hải Thiên.

Hạ Khải thì chúng tôi cũng biết, nổi danh háo sắc, mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần là người ông ta coi trọng thì chắc chắn không có kết cục tốt.”

“Mã Đào từng gặp Hạ Khải ở chung với nữ sinh đó?”

“Từng gặp.

Lúc đó hắn cũng không nói địa điểm với thời gian cụ thể, chỉ nói gặp qua không dưới hai lần.

Hôm chơi bóng sở dĩ nhắc tới, là vì ba của nữ sinh dây dưa gây rối hắn.

Mã Đào cũng không biết tại sao đối phương lại đi tìm mình.”

Đây chính là vấn đề Tư Đồ không hiểu.

Cho dù Mã Đào từng thấy Lương Tuyết và Hạ Khải đi chung, chuyện này là ai nói cho hai ông bà nghe? Không thể nào là Lương Tuyết đi?

Tư Đồ vẫy tay gọi phục vụ, gọi cho người quản lý thêm một ly bia, “Hắn có nói tại sao ba của nữ sinh tới tìm hắn không?”

“Mã Đào trách móc với tôi rất lâu, nữ sinh kia là bị đụng xe chết, sau đó phát hiện có thai bốn tháng.

Không biết ông bố làm sao phát hiện ra, nhưng nhìn thấy có vẻ ông ta biết tác giả cái thai là Hạ Khải, ông ta tin chắc con gái mình không tự nguyện, cho nên muốn kiện Hạ Khải.

Tìm Mã Đào ra làm nhân chứng.”

Nói đến đây, quản lý lắc đầu cười cười, nói tiếp, “Chuyện này vốn không thể nói rõ, huống chi nữ sinh đó đã chết rồi.

Lúc Mã Đào nhìn thấy Hạ Khải đi cùng với nữ sinh đều là ở nơi công cộng, vậy có thể cho thấy là nữ sinh tự nguyện đi theo Hạ Khải, những lời này của Mã Đào đem ra tòa án, không có một chút tác dụng nào.

Còn nữa, Hạ Khải là người bề trên, đụng vào ông ta đâu có dễ.”

Nghe một hồi, Tư Đồ cảm thấy không đúng.

Hắn cắt lời đối phương, hỏi, “Phiền anh nói một lần nữa, lúc Mã Đào nhắc tới chuyện nữ sinh mang thai là khi nào? Nếu có thể, tôi muốn anh nói nguyên văn lời hắn đã nói.”

Quản lý cau mày, nhớ lại rồi nói, “Nguyên văn thì tôi không nhớ rõ.

Ý tứ thì có thể nói lại được.

Hắn nói với tôi, ba của nữ sinh tìm được hắn, nói con gái mình bị Hạ Khải hãm hiếp, đã có thai.

Hạ Khải vì sợ bị lộ chuyện mang thai, nên tông chết con gái của ông ta, sau đó còn dùng tiền ép chuyện này xuống, chính là sợ bị lộ chuyện có bầu.

Ba của nữ sinh muốn đòi công bằng cho con gái mình, hy vọng có thể nhờ tất cả những người biết chuyện ra làm chứng.”

“Anh chắc chắn, ông ta nói là Hạ Khải đâm chết nữ sinh?”

“Chắc, chuyện này cho dù thật hay giả, đối với người nghe rất có lực, tôi sẽ không nhớ nhầm.”

Gặp quỷ! Hạ Khải trong vụ của Lương Tuyết không có thời gian gây án, cả chiếc xe cũng không phải của ông ta.

Tại sao ông Lương lại nói Hạ Khải đụng chết Lương Tuyết? Chuyện này ông Lương điều tra thế nào?

Tạm thời bỏ qua nghi vấn này, Tư Đồ lại hỏi, “Sau đó thì sao? Mã Đào còn nói gì nữa?”

Quản lý cười cười, quan sát xung quanh, cố gắng nói nhỏ lại, “Ông bố kia nói những người biết chuyện khác đều nhận tiền của Hạ Khải, còn nói chắc chắn Mã Đào cũng thế.

Ông ta chửi um lên, thiếu chút nữa là động thủ.

Mã Đào thật sự rất phiền, quyết định điều tra chuyện này.”

“Ý anh là, Mã Đào điều tra Hạ Khải?”

“Không không không, anh hiểu lầm rồi.

Mã Đào muốn điều tra chuyện khác, hắn muốn biết là ai nói chuyện mình biết Lương Tuyết và Hạ Khải qua lại cho ông ta biết.”

“Hắn điều tra thế nào? Hoặc là hắn có đề cập trước đây từng nói chuyện này với ai không?”

“Không, hắn chưa từng nói chuyện này với ai, cho dù là tôi, bạn thân nhất cũng không kể.

Những người trong trường hắn không có khả năng sẽ nói ra, Mã Đào không phải người lắm chuyện.

Sau khi hắn nói với tôi mấy chuyện này, chúng tôi chỉ nói chuyện qua điện thoại hai lần, hắn đề cập có nói chuyện với một ông thầy nào đó, không nhắc gì tới chuyện khác.

Sau đó công ty của tôi xác nhập với một công ty ở nước ngoài, tôi phải xuất ngoại, bốn ngày trước mới về.”

Tư Đồ chân thành cám ơn vị quản lý, đồng ý với hắn sau khi bắt được hung thủ, sẽ kể toàn bộ cho hắn nghe.

Sau đó vội vàng rời khỏi câu lạc bộ tập thể hình.

Lên xe, Tư Đồ cũng không kịp chờ, lập tức gọi điện cho Lâm Diêu, đối phương có vẻ cũng muốn gặp mặt.

Hai người cùng hẹn tại tổ trọng án.

Nhận được điện thoại của Lâm Diêu, Cát Đông Minh đang ở ngoài điều tra cũng cùng Đàm Ninh chạy về, vừa may gặp Lâm Diêu và Tư Đồ ngay trước cửa, bốn người lần thứ hai mở cuộc họp.

Trong phòng họp, Tư Đồ trước hết nói thông tin mình nắm được, sau đó nói, “Tôi thấy rất kì lạ, tại sao ông Lương lại nói Hạ Khải đụng chết Lương Tuyết?”

Cát Đông Minh ngừng viết, suy nghĩ lời của Tư Đồ một hồi, trong lòng cũng thấy điều này đáng ngờ.

Chỉ có thể suy luận bước đầu, “Theo những tình huống này, rất có thể chính là A nói.

Người A này nói cho hai ông bà mọi chuyện, nhưng chuyện Hạ Khải có phải hung thủ đụng chết Lương Tuyết hay không, chuyện này e rằng phải tiếp tục xác minh.”

“Tại sao?” Đàm Ninh hỏi.

“Quá đơn giản, cậu suy nghĩ đi, một trăm ngàn được gửi vào ngân hàng của bốn người chết vào lúc nào?”

Đàm Ninh lật tài liệu, “13 tháng 2 năm nay.”

“Vụ án của Lương Tuyết xảy ra vào ngày 4 tháng 1, nếu Hạ Khải là hung thủ, muốn dùng tiền bịt miệng bọn họ, vậy thì phải gửi ngay khi Lương Tuyết vừa xảy ra chuyện, sao có thể chờ hơn cả tháng sau mới chuyển? Còn nữa, đây là mạng người, mỗi người nhận một trăm ngàn là xong sao? Cho nên, tôi tin chắc, Hạ Khải không phải hung thủ của vụ án Lương Tuyết.”

Nghe Cát Đông Minh nói xong, Tư Đồ cũng theo tiếp, “Tôi đồng ý với ý kiến của Đông Minh.

Với lại, tôi thấy lý do sợ chuyện Lương Tuyết có thai bị lộ là quá nhẹ.

Kiểu người như Hạ Khải sẽ sợ chuyện này sao? Đứa nhỏ bị phá hay sinh ra, đối với Hạ Khải chẳng có gì khác biệt, ông ta vốn chẳng để ý.

Cùng lắm dùng tiền giải quyết thôi.”

Lâm Diêu ngồi im không lên tiếng, chờ Tư Đồ nói xong, hắn không nhịn được nghĩ, có phải Tư Đồ cũng nghĩ giống như mình? Khả năng cực kì bé này, cũng có thể xảy ra sao? Lâm Diêu nhìn chằm chằm Tư Đồ, chỉ thấy đối phương mỉm cười, rất tự nhiên nói, “Tôi kết luận, Hạ Khải sẽ không để ý tới cái thai của Lương Tuyết, nhưng nếu Lương Tuyết muốn lấy cái thai ra tòa án kiện ông ta thì sao?”

Cái gì? Hai người kinh ngạc nhìn Tư Đồ.

Lâm Diêu mỉm cười, đón lời Tư Đồ, “Chúng tôi nghĩ đến một chuyện rất đơn giản, một nữ sinh chưa lập gia đình lại có thai, đồng thời đứa bé không phải con của bạn trai mình, cô ta sẽ làm thế nào? Nhất định muốn phá đi đúng không? Nhưng tại sao vẫn không làm? Lúc Lương Tuyết chết, cái thai của cô ta đã được bốn tháng, chúng ta hình như chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.”

Cát Đông Minh dùng sức vỗ đầu, Đàm Ninh chống tay trán.

Hết chương 33.

------oOo------

Truyện Chữ Hay