Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Chương 30
Lâm Diêu quay trở về phòng làm việc, hỏi, “Chung Giai Nam, những chuyện này xảy ra vào thời gian nào?”
“Khoảng từ giữa tháng một tới giữa tháng ba.”
Cách lâu như vậy? Lâm Diêu càng nghĩ càng thấy không đúng, tiếp tục hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Tuy rằng hai bác không tới tìm chúng tôi nữa, nhưng cũng rất lo lắng cho chúng tôi.
Đại khái khoảng đầu tháng trước, tôi ở trường nhìn thấy hai bác đang lôi kéo, cãi nhau gì đó với thầy Mã, liền lén lút theo sau.
Tôi phát hiện, hai bác vốn dĩ không trở về nhà, mà vẫn luôn ở lại đây.
Tôi khuyên bọn họ đừng điều tra nữa, đừng gây thêm chuyện nữa, nhưng mà thái độ của bác gái rất kiên quyết, hai bá thẳng thừng đuổi tôi đi.
Lúc đó tôi lập tức đi tìm Thư Nhã, hai chúng tôi quay lại tìm hai bác, nhưng thái độ của họ vẫn y như cũ.
Chúng tôi thật sự lo lắng, nên, nên…”
“Theo dõi hai ông bà họ Lương?” Lâm Diêu hỏi.
Chung Giai Nam gật đầu, trông cô hình như càng ngày càng căng thẳng, có lẽ là muốn nói đến hôm xảy ra vụ án, sắc mặt trông rất tái nhợt.
Cô hít thở có chút hổn hển, “Chúng tôi không có khả năng đi theo họ từng phút từng giờ, chỉ là có ai có thời gian thì đi.
Khoảng sáu giờ chiều ngày 12, Thư Nhã gọi điện nói cho tôi biết, cô ấy nói thấy bác trai nói chuyện điện thoại với ai đó, trông rất cáu gắt.
Tôi lo nên đi tìm Thư Nhã.
Chúng tôi đi theo hai bác đến một căn nhà gần biển, thấy bác trai cầm một bao tải, chúng tôi sợ bọn họ gây chuyện lớn, muốn ra khuyên can.
Kết quả tôi và Thư Nhã đều bị bác trai lừa, uống nước có chứa thuốc ngủ, trước khi tôi và Thư Nhã hôn mê, bác trai nói với tôi: ‘Bác không thể kéo hai con vào chuyện này được’, sau đó hai bác bỏ đi.”
Đàm Ninh ghi chép lại, “Chuyện xảy ra lúc mấy giờ?”
“Lúc chúng tôi đến căn nhà gần biển, thì khoảng 23:00, sau đó khuyên răn hai bác bình tĩnh, quá trình cũng mất khoảng nửa tiếng.
Bác trai trông có vẻ động lòng, còn nói cám ơn chúng tôi, sau đó cho chúng tôi hai chai nước, tôi hôn mê lúc nào cũng không biết.
Chờ tôi tỉnh lại, Thư Nhã đã nằm bên cạnh, cả hai đều bị trói.
Nhưng mà tôi bị trói cũng không chặt lắm, sau khi tự cởi được, tôi đánh thức Thư Nhã, khi đó nhìn đồng hồ thì khoảng 4:00 sáng ngày 13.”
4:00 sáng? Lâm Diêu cảm thấy nghi ngờ về thời gian, nhưng mà, hắn càng quan tâm đ ến hành động của Chung Giai Nam hơn.
Vì vậy hỏi, “Tại sao không nói ngay đầu từ mà chờ đến tận bây giờ?”
“Lúc chúng tôi biết mấy người bị giết, tôi và Thư Nhã đều biết là do hai bác Lương làm, nhưng mà chúng tôi, chúng tôi không nói ra được.
Bọn họ mất đi Lương Tuyết, bây giờ, các anh không biết đâu, tinh thần của bác gái thất thường, chúng tôi, tôi và Thư Nhã giả vờ như không biết gì, nếu như bọn họ bị bắt thì coi như lưới của pháp luật tuy thưa mà khó thoát.
Về phần vì sao tôi lại nói vào lúc này, bởi vì, tôi biết các anh đang điều tra tôi và Thư Nhã.
Mấy ngày gần đây, trong trường có rất nhiều tin đồn, thậm chí có nhiều cái còn gần chân tướng mà chúng tôi biết.
Tôi sợ, sợ đã đến lúc rồi.”
Nói đến đây, cái người đang ngồi chồm hổm ngoài kia vô cùng hài lòng với việc làm của Liêu Giang Vũ.
Chuyện tới bây giờ, cũng không cần phải che giấu nữa, hắn đứng lên đi vào văn phòng, điều này càng khiến Chung Giai Nam hoảng sợ, mở to mắt nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ giơ tay ý bảo Lâm Diêu đừng quấy rầy, sau đó ngồi xuống trước mặt Chung Giai Nam, cười híp mắt, “Bây giờ trả lời cho tôi biết hai vấn đề.
Thứ nhất, sau khi tỉnh lại trong căn nhà đó, phát hiện mình bị trói.
Lúc đó tay của cô bị trói ở phía trước hay phía sau?”
“Phía trước.”
“Còn Thư Nhã?”
“Cũng phía trước.”
“Cô cởi trói có có mất nhiều sức không? Cô cởi trói như thế nào?”
“Dây cột cũng chặt, tôi không giãy ra được liền.
Phải dùng răng cắn.”
“Dây trên người Thư Nhã có dễ tháo không?”
“Tôi không mất thời gian, vì dưới đất có con dao, nhìn qua rất cũ.
Tôi dùng dao cắt dây cho Thư Nhã.”
Tư Đồ gật đầu, “Cái căn nhà đó cô còn nhớ đường đi không? Sợi dây và con dao cô có cầm đi không?”
“Không có.
Ban đầu chúng tôi muốn gọi điện cho bác trai, nhưng không thấy điện thoại đâu, tôi nghĩ đã bị lấy đi rồi.
Chúng tôi rất gấp, sau khi cởi trói liền bỏ chạy, nếu các anh muốn tới căn nhà đó, tôi có thể dẫn đường.”
Tư Đồ vẫn như cũ, cười gật đầu, “Được, vấn đề cuối cùng.
Từ đầu đến giờ, cô chưa từng đề cập đến Hoắc Lượng, tôi không tin chuyện của cô và Thư Nhã mà hắn không biết.
Làm phiền cô nói cho tôi biết, cô đang cố tình che giấu cho Hoắc Lượng chuyện gì?”
Cát Đông Minh lắc đầu, bĩu môi nhìn Lâm Diêu, ý như nói: Sau này bớt để hắn ngồi chồm hổm ở góc tường đi, đối với ai cũng có ích hết.
Lâm Diêu cũng không có tâm tình đi phân tích ánh mắt của Cát Đông Minh, hắn nhìn chằm chằm phản ứng của Chung Giai Nam, nhìn cô làm sao đối phó vấn đề của Tư Đồ.
Theo góc nhìn của Lâm Diêu, một câu của Tư Đồ chọt trúng chỗ chí mạng của Chung Giai Nam! Thế nhưng đây vẫn còn chưa đủ, Lâm Diêu lén đá Tư Đồ một cái, bảo hắn gây thêm chút áp lực cho Chung Giai Nam.
Được người yêu mình ra lệnh, Tư Đồ theo sát nói, “Chung Giai Nam, tôi đã từng hỏi Hoắc Lượng, quan hệ giữa cô và Thư Nhã thế nào, hắn nói chỉ bình thường kiểu xã giao thôi.
Thế nhưng bắt đầu từ tháng trước, cô và Thư Nhã không ngừng theo dõi hai ông bà họ Lương, bởi vậy cô và Thư Nhã bất kể là gặp mặt hay gọi điện nhất định là rất nhiều lần, thân là bạn trai, chẳng lẽ Hoắc Lượng không biết? Chung Giai Nam, cá nhân tôi có thể hiểu hành động của cô hiện tại, chính là lợi dụng Thư Nhã biến cô ta thành vật thay thế cho Hoắc Lượng, để chúng tôi không điều tra hắn nữa?”
Nghe những câu cuối cùng này, Chung Giai Nam run lên! Cô hoảng sợ nhìn Tư Đồ, không có cách nào chống đỡ.
Mà Cát Đông Minh cũng bất ngờ, hắn không nghĩ đến điều này, nói cách khác, hắn không nghĩ mục đích thật sự của Chung Giai Nam là khai ra Thư Nhã để bao che cho Hoắc Lượng.
Cát Đông Minh lần thứ hai nhìn chằm chằm Tư Đồ, suy nghĩ của người này xoay quá nhanh, khi bọn họ còn chưa kịp tiêu hóa manh mối mới, Tư Đồ đã hiểu ra mục đích và hành động lần này của Chung Giai Nam.
Không, không phải như thế.
Hành vi của Chung Giai Nam có lẽ đã bị Tư Đồ biết từ sớm, tất cả những điều này đã bị người này đoán ra trước! Thế thì tiếp theo Tư Đồ sẽ làm gì? Lúc nghĩ tới đây, trong tiềm thức Cát Đông Minh thầm cảm thấy may mắn khi Tư Đồ không phải là một tên tội phạm.
Tiêu điểm của mọi người, cũng chính là Tư Đồ gian xảo, hắn đang giữ một tinh thần vô cùng thả lỏng, ngồi xổm trước mặt Chung Giai Nam như một người anh hòa ái, thế nhưng ai cũng rõ, trên người hắn đâu đâu cũng có độc.
Tư Đồ híp mắt, trông có chút lười nhác, “Tôi tin chuyện hai ông bà họ Lương đến tìm cô và Thư Nhã, cũng tin chuyện cô và cô ta lo lắng cho họ mà đi theo dõi, bởi vì chuyện này với tôi cảm thấy rất… hợp lý.
Thế nhưng trong đây thiếu Hoắc Lượng nên nó trở nên không đúng.
Nó khiến cho tôi phải suy nghĩ, tại sao cô lại muốn giấu Hoắc Lượng đi?”
“Tôi, tôi không có giấu diếm, chỉ là không có gì để nói.” Chung Giai Nam rõ ràng là đang nói dối, Lâm Diêu ngồi cạnh cũng không hấp tấp, hắn biết, người đàn ông của hắn có cách khiến cô ta mở miệng.
Quả nhiên, Tư Đồ lên tiếng, “Chung Giai Nam, tôi nhớ các cô cậu từng nói với tôi, Hoắc Lượng và Tập Đông Bình vì cô và Lương Tuyết là bạn mới quen biết nhau, nhưng trên thực tế, bọn họ đã là bạn trước đó hơn cả năm rồi.
Tập Đông Bình có một sự tín nhiệm từ trong xương với Hoắc Lượng, mà Hoắc Lượng thì có tình cảm đặc biệt với Tập Đông Bình.
Sao thế, sắc mặt khó coi vậy, có ổn không?”
Lâm Diêu thở dài trong lòng, người đàn ông của mình thích nói chuyện không có bằng chứng, khó tránh gõ lên đầu con bé hơi ác độc, nhưng mà thuốc đắng dã tật, cứ đi theo hắn vậy.
Ngay lúc Chung Giai Nam khó tin nhìn Tư Đồ, trong lòng hắn đã định ném thêm một tảng đá, “Bốn người các cô cậu không ai từ ai mà quen biết cả, Hoắc Lượng yêu Tập Đông Bình, thế nhưng người ta là bạn, thích người khác giới, Hoắc Lượng vì để tiếp cận hắn, mới theo đuổi bạn thân của Lương Tuyết là cô.
Hiển nhiên cô thích Hoắc Lượng, cũng dần phát hiện hắn có tình cảm với Tập Đông Bình.
Thế thì tôi muốn hỏi cô, từ đầu tới cuối cô không đề cập tới Hoắc Lượng, có phải vì hắn có liên quan đến vụ án của Lương Tuyết không?”
“Không phải!”
“Cô vì thích Hoắc Lượng nên che giấu sự thật, khi biết chúng tôi điều tra Hoắc Lượng, liền quyết định khai Thư Nhã ra coi như vật thế thân, khiến người trong lòng cô có thể an toàn.”
“Không phải, không phải, không phải, không phải như vậy!” Chung Giai Nam đứng phắt dậy, la lên.
Nước mắt chảy ra, tức giận nhìn Tư Đồ.
Cát Đông Minh hơi nghiêng người sang, dưới cái bàn, lén giơ ngón tay cái với Lâm Diêu, rõ ràng là nói, “Tư Đồ không tệ nha!”
Lâm Diêu dở khóc dở cười, tổ trưởng to gan thật, dám để Tư Đồ dính vào.
Nhưng mà Tư Đồ không phải người không biết chừng mực, chọc Chung Giai Nam một chút, giờ chờ bước tiếp theo.
Tựa như hiểu biết của Lâm Diêu về Tư Đồ, Tư Đồ nhìn Chung Giai Nam tức giận, cũng đứng lên, lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô, vô cùng dịu dàng nói, “Tôi không có sức chống cự với nước mắt của con gái.
Xin lỗi tôi không có cố ý hù dọa cô, thật sự xin lỗi, được rồi, đừng khóc nữa.”
Trước mắt Cát Đông Minh tối sầm, thật sự muốn ngất đi! Đàm Ninh cầm bút cũng không biết phải viết cái gì, đỡ trán than nhẹ, quyết định quên cái khúc này đi.
Chung Giai Nam cúi đầu khóc thút thít, sau khi nhét khăn giấy vào tay cô, thuận tiện vuốt tóc cô, êm ái nói, “Tôi biết cô là người tốt, mới vừa rồi chỉ là tôi đoán mò, tôi chỉ thấy lạ, tại sao cô không nhắc đến Hoắc Lượng.”
“Anh làm vậy là đang ăn hiếp người!” Chung Giai Nam kêu khóc kháng nghị.
“Xin lỗi, xin lỗi, vấn đề của Hoắc Lượng chúng tôi sẽ điều tra rõ sau.
Tôi xin lỗi, đừng khóc nữa.”
Nghe đến đây, lửa trong người của ai đó bắt đầu bốc cháy nổ tách tách.
“Tôi cũng không muốn hù một cô gái hai mươi mấy tuổi khóc, chuyện này nói ra không tiện, dù sao Hoắc Lượng chắc chắn sẽ tìm tôi để liều mạng.
Ngoan, đừng khóc nữa.”
“Anh, anh sao có thể nói như vậy, tôi, tôi vất vả lắm mới có dũng khí đến đây, anh, anh, huhuhu…”
Tư Đồ cười khổ kéo Chung Giai Nam vào ôm, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa dịu dàng nói, “Được rồi, đừng khóc, là tôi không tốt.
Đừng khóc nữa, khóc là xấu lắm đó.”
Má nó! Nội tâm của Lâm Diêu đang gào thét điên cuồng, hắn mặc kệ ai là người quản lý chỗ này, mở miệng nói, “Đàm Ninh, chuẩn bị lái xe đưa cô ta tới căn nhà ven biển.
Tổ trưởng, anh phụ trách đi theo Chung Giai Nam.
Tư Đồ, anh đi ra đây cho tôi!”
Hết chương 30.
------oOo------