Vụ án thứ 2: Thảm án ở trường đại học.
Hai người bọn họ ẩn ý đưa tình, tổ trưởng Cát và Đàm Ninh chọn không xem cảnh này.
Cũng may Tư Đồ cũng biết một vừa hai phải, “Bây giờ chúng ta vẫn cần phân nhau ra hành động.
Tôi đi tìm mấy người cần tìm, Tiểu Diêu đi xác nhận bằng chứng, Đông Minh, anh tăng cường nhân lực đi giám sát các đường chính.
Mục tiêu của chúng ta có ba người, Tôn Cường và hai ông bà họ Lương.”
Tư Đồ vừa dứt lời, chợt nghe Lâm Diêu nói, “Được rồi Tư Đồ, anh ở bên ngoài mấy ngày, rốt cuộc làm cái gì?”
Cát Đông Minh nhếch miệng, trong lòng nghĩ: Hỏng rồi! Liền đẩy Đàm Ninh mấy cái, nhốt hai người phía sau trong phòng họp.
Đàm Ninh nhìn nhìn, thấp giọng nói với Cát Đông Minh, “Tư Đồ hình như đã biết A là ai.”
“Biết thì cũng vô dụng.”
“Hả?”
“Có gì mà kinh ngạc? Không có chứng cứ thì làm sao bắt người? Cho dù chúng ta bắt được hai ông bà họ Lương, cậu cho là hai ông bà mất đi con gái sẽ nói thật?”
“Có chứng cứ chứng minh hai ông bà là hung thủ?”
“Tiểu Lâm kiên quyết bắt hai cậu mang lá thư từ thành phố W về, đem đi giám định bút tích, mẹ của Lương Tuyết thuận tay trái, còn nhớ pháp y nói gì không, trong ba người sát hại Mã Đào, có một người thuận tay trái, sức lại yếu.”
Đàm Ninh thở dài, nói, “Tám mươi phần trăm là mẹ của Lương Tuyết.
Thật đáng thương, mất con gái còn phải…”
Cát Đông Minh hừ mũi mang theo cảm xúc giống như trách cứ, “Cậu quan tâm tới tình hình của mình trước đi, Tập Đông Bình tới giờ vẫn còn chưa tỉnh, nếu thật sự xảy ra chuyện gì…”
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ từ chức.”
Tổ trưởng lúc nào cũng cẩu thả, vỗ lên vai tùy tùng vạn năm của mình, “Yên tâm đi, cậu không có cơ hội đâu.
Sau này cậu phải theo sát tôi, tôi chưa từng có ý định buông tha cậu.”
Đàm Ninh còn đang chìm trong sự cảm động, chợt nghe tiếng Lâm Diêu rống giận hét lên, “Tư Đồ, mẹ nó anh chán sống rồi chứ gì?! Má, qua đây cho tôi! Có nghe không, qua đây! Tôi giết mẹ anh cho rồi, để trừ hại cho dân!”
Hai vị đứng ngoài cửa không hẹn mà cùng run lên, trong lòng cầu nguyện, chí ít để Tư Đồ sống tới ngày phá án đã.
Trong phòng họp, Tư Đồ trốn sau cái ghế, cười hì hì nói, “Em nhìn đi, đâu có chuyện gì xảy ra đâu.
Kết quả cũng tốt nữa, điểm xuất phát cũng là tốt mà.”
“Anh đừng có mà mơ! Tư Đồ, tôi chôn sống anh!”
“Oan uổng cho anh quá, căn bản không có chuyện gì mà.”
“Con mẹ anh, dám liếc mắt đưa tình với người ta, tranh thủ táy máy tay chân mà nói không có gì?”
Tư Đồ đột nhiên dùng chân kéo cái ghế lại, vươn tay nắm cổ tay Lâm Diêu, đồng thời ôm lấy hông đối phương, đẩy Lâm Diêu ngồi xuống.
“Anh nói em đó, có chuyện này thôi cũng nổi giận.
Dạo này anh không cho em ăn no đúng không?”
“Biến!”
“Cục cưng, em đỏ mặt nè~”
“Đi chết đi, đồ khốn kiếp.”
“Em chịu nổi sao?”
“Có tin tự tay tôi tiễn anh đi không?”
“Muốn tự tử?”
“Má, đây là chỗ làm việc của tôi, anh sờ mó cái gì?”
Tay kia của Tư Đồ đã sớm không thành thật đưa vào trong áo của Lâm Diêu, vuốt lên vuốt xuống chiếc eo thon.
Làm Lâm Diêu đỏ mặt, Tư Đồ còn tranh thủ khoe mẽ, “Tiểu Diêu, anh yêu em.”
Hừ! Người này đột nhiên tỏ tình càng khiến Lâm Diêu đỏ mặt.
Khóe miệng hơi nhếch lên, oán giận nói, “Sau này không cho anh làm xằng bậy nữa.”
“Biết rồi biết rồi, sau này…”
“Sau này muốn làm chuyện gì phải dẫn tôi theo.”
Tư Đồ sửng sốt, lập tức ôm chặt người yêu.
Khó có được khi nào mất tự nhiên nói, “Em không trách anh mà còn nói như vậy?”
“Ai bảo anh hành động một mình, đáng đời.”
“Cục cưng, cái này có tính là làm nũng không?”
“Bị cuồng ngược.”
“Gọi chồng một tiếng đi~”
“Rút tay ra, nói, điều tra được cái gì rồi?”
Tư Đồ không phải bé ngoan, bàn tay vẫn ở trong áo người nào đó, làm chuyện không đứng đắn vuốt tới vuốt lui, ngoài miệng thì nói chuyện nghiêm chỉnh.
“Giang Vũ chép được đống CD trong nhà Hạ Khải đem về, anh phát hiện Hạ Khải chẳng những bi3n thái mà còn có thói quen xài đinh.
Lúc ông ta uy hiếp một cô gái, còn dùng đinh đóng vào đầu cô ta.”
Lâm Diêu lau mặt, bỏ đi sự mỏi mệt.
Hắn nghe Tư Đồ nói xong, đột nhiên có một cảm giác, “Tư Đồ, anh sẽ không cho hung thủ là Hạ Khải chứ?”
“Đương nhiên sẽ không, tên khốn đó không có thời gian gây án.
Trên thực tế, từ ngày 12 tới 13 ông ta đều ở trong khách sạn, ăn chơi cùng với mấy người phụ nữ.
Hung thủ không phải ông ta.”
“Thế nhưng tình huống này quá trùng hợp.
Thảm án ngày 13, nạn nhân đều bị đóng đinh vào đầu, mà Hạ Khải cũng nằm trong phạm vi điều tra của chúng ta, sao tôi lại cảm thấy giống như bị người ta lừa gạt.”
Hai người bọn họ còn chưa nói xong, Đàm Ninh đột nhiên đẩy cửa đi vào, thấy tay của Tư Đồ vẫn còn trong áo Lâm Diêu, thiệt là xấu hổ.
“Tôi xin cậu luôn, trước khi vào thì gõ cửa một cái đi.” Tư Đồ không tình nguyện rút tay ra, chỉ là không nhìn thấy người ta đỏ mặt, rộng lượng giả vờ như không biết.
Lâm Diêu đạp hắn một cái, hỏi Đàm Ninh, “Có chuyện gì vậy?”
“Chung Giai Nam đến.”
Lâm Diêu hơi sửng sốt, Tư Đồ ngồi bên cạnh cười tà mị, tự nói, “Em gái của Giang Vũ thành công rồi.”
Lúc Đàm Ninh còn đang suy nghĩ Liêu Giang Vũ từ khi nào có thêm một cô em gái, Lâm Diêu đã kéo Tư Đồ rời khỏi phòng họp.
Hành động của Chung Giai Nam khiến nhiều người bất ngờ, cô tới đây làm gì? Tại sao lại muốn đến? Quá nhiều câu hỏi khiến Lâm Diêu không thể chờ, chạy thẳng tới phòng làm việc của Cát Đông Minh.
Tư Đồ đi theo phía sau không gấp, hắn lười biếng châm điếu thuốc, dừng chân trước cửa phòng làm việc của Cát Đông Minh.
Đàm Ninh cũng lười hỏi tại sao, hắn chỉ để cửa hé ra một chút, tiện cho Tư Đồ nghe được câu chuyện.
Chung Giai Nam ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc không nói, tay xoắn xoắn vạt áo, trông vô cùng căng thẳng.
Đàm Ninh rót cho cô một ly nước, lên tiếng, “Đừng sợ, có cái gì muốn nói thì cứ nói.”
Chung Giai Nam cầm ly nước, do dự hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Lâm Diêu, “Tôi, tôi vẫn chưa nói, tôi, sợ, sợ các anh nghi ngờ tôi.”
“Cô che giấu điều gì?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Diêu, Chung Giai Nam cắn môi, giống như phải nói bằng bất cứ giá nào, “Vào, vào tối ngày 13, chúng tôi có gặp ba mẹ của Lương Tuyết.”
Lâm Diêu vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, “Cô nói trước, cô và ai gặp hai ông bà họ Lương?”
“Thư Nhã.”
“Cô cứ từ từ nói, không cần phải gấp.” Lúc nói lời này, Lâm Diêu nhìn ra cửa, Tư Đồ bên ngoài không hề nhúc nhích, hình như vẫn rất kiên nhẫn lắng nghe.
Chung Giai Nam bắt đầu nhớ lại chuyện hôm đó, nhưng vì liên quan quá nhiều chuyện, cô lựa chọn kể từ đầu.
“Tôi và Thư Nhã không thân, lúc cuộc thi diễn ra, Lương Tuyết và Thư Nhã ở chung phòng, quan hệ của hai người có vẻ cũng không tệ.
Vào hôm đưa tang Lương Tuyết, chúng tôi gặp Thư Nhã ở đó, từ đó trở đi, tôi và cô ấy mới bắt đầu thân.
Lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện là vào hôm đưa tang thứ hai của Lương Tuyết, chúng tôi hẹn cùng nhau đi gặp hai bác Lương, kết quả bọn họ đã trả phòng đi về.
Chúng tôi liền nghi ngờ có vấn đề gì đó.
Tôi có thể cảm nhận được Thư Nhã muốn biết cái gì, nhưng cô ấy không chịu nói, Tiểu Lượng cũng bảo tôi đừng hỏi.
Từ đó về sau, không ai nhắc lại chuyện của Lương Tuyết nữa, giống như đã cho chuyện này vào dĩ vãng.
Mãi cho đến khi bác gái đến tìm tôi và Thư Nhã, tôi mới biết, thì ra cái chết của Lương Tuyết không hề đơn giản.
Tôi không biết rốt cuộc Thư Nhã biết cái gì, ngay từ đầu cô ấy luôn tránh né bác gái, có một lần, bác gái tìm được chúng tôi, nói một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sau khi Lương Tuyết chết, công ty bảo hiểm bồi thường rất nhanh, vào ngay đêm đưa tang Lương Tuyết, hai bác đã nhận được tiền.
Bởi vì bác trai có người bạn từng bị tai nạn xe cộ, bác biết công ty bảo hiểm sẽ không chịu trả tiền nhanh, cho nên, bác cảm thấy rất kì lạ.
Khi đó bọn họ rất muốn ra tòa kiện trường, vừa vặn có luật sư đến tìm, chủ động đưa ra lời hỗ trợ, bảo hai bác về nhà chờ tin tức.
Đợi hơn một tháng, luật sư nói không đủ bằng chứng, không thể khởi tố, không chỉ vậy, còn lên án hai bác nếu đã sớm nhận tiền của người ta thì phải nói cho hắn biết, làm hắn mất thời gian vất vả tìm bằng chứng.
Hai bác không rõ ý của luật sư, luật sư nói tiền bồi thường không phải là năm trăm ngàn, mà là hai triệu.”
Nghe đến đó, Lâm Diêu có chút mơ hồ, “Hai ông bà họ Lương cũng không phải không biết chữ, lúc ký nhận tiền, cũng nên đọc bản ký kết với biên lai chứ nhỉ? Lúc đó sao lại không phát hiện vấn đề?”
Chung Giai Nam nuốt nước miếng, cẩn thận nhìn Lâm Diêu nói, “Thư Nhã cũng hỏi vậy.
Bác gái nói, tiền bồi thường chỉ có năm trăm ngàn, biên lai cũng viết như vậy.
Lúc đó, bọn họ giao hết giấy tờ cho tên luật sư đó làm bằng chứng cơ bản, sau đó những giấy tờ được gửi bưu điện về, không biết tại sao, năm trăm ngàn lại biến thành hai triệu.
Bác trai dùng điện thoại liên lạc với luật sư, nhưng không tìm được người, văn phòng của tên luật sư đó cũng không có thật.
Tới công ty bảo hiểm hỏi, người ta nói công ty của bọn họ chỉ dựa theo quy định bồi thường năm trăm ngàn, đồng thời còn lấy biên lai ra so.
Sau đó, bác trai tra được trường học và tài xế gây chuyện gửi cho hai bác một triệu rưỡi, nói chính xác là…”
“Nói chính xác là, theo pháp luật, hai ông bà nhận được một triệu rưỡi từ trường học và tài xế Tôn Cường.
Chuyện này công ty bảo hiểm không hề dính dáng gì, chuyện trải qua đã lâu, ai cũng nghĩ hai ông bà nhận tiền cho qua chuyện.
Bọn họ có muốn khởi tố ai thì cũng không có phần thắng.” Lâm Diêu nói xong, thầm nghĩ đối thủ thật sự rất gian trá.
Cát Đông Minh cau mày hỏi, “Sau đó thì sao?”
“Hai bác coi như cũng là người biết suy nghĩ, bác trai nghĩ Tôn Cường chỉ là một tài xế, làm gì có nhiều tiền như vậy? Nên liền cùng bác gái quay lại đây, đi tìm hiệu trưởng.
Thế nhưng ở cùng hiệu trưởng Trương còn có một luật sư, là luật sư của trường.
Hắn lấy ra thư ủy thác và công chứng tờ biên lai một triệu rưỡi, tất cả đều hợp pháp.
Trên tờ biên lai có chữ ký của bác trai, biên lai cũng là hợp pháp.
Hai bác cảm thấy rất kì lạ, cho nên dưới tình huống không thể khiếu nại, quyết định tự mình điều tra, vì vậy mới đến tìm chúng tôi.”
Nghe đến đó Cát Đông Minh xen vào một câu, “Các cô giúp được gì?”
Chung Giai Nam đặt ly nước xuống, thở dài nói, “Đúng vậy, chúng tôi chỉ là sinh viên, căn bản không giúp được gì.
Nhưng mà bác gái trông vô cùng đáng thương, tôi và Thư Nhã chỉ có thể đồng ý với họ.
Trên thực tế, chúng tôi không tra được gì, Tôn Cường dọn đi, mấy nhân chứng hờ hững, chúng tôi chạy ngược chạy xui cuối cùng công cốc trở về.
Sau đó, bác gái lo sẽ liên lụy chúng tôi, không cho chúng tôi điều tra nữa, bọn họ cũng không đi tìm chúng tôi nữa.”
Lâm Diêu từ tinh thần tập trung cao độ xoay tầm nhìn, bởi vì hắn thấy người ngoài cửa đưa tay vào vẫy hắn, liền lén lút đi tới.
Liếc mắt liền thấy Tư Đồ đang ngồi xổm hút thuốc, trông y như một người công nhân, Lâm Diêu thiếu chút nữa bật cười, hỏi, “Anh ngồi chồm hổm ở đây làm gì?”
“Hỏi cô ta, những chuyện này xảy ra vào thời gian nào.” Tư Đồ nói.
Hết chương 29.
------oOo------