Editor: Yuki
Thứ tư, buổi sáng tiết học thứ hai, Trì Dư mím môi nhìn người đang đứng ở cửa lớp.
[Thật là hiếm thấy, lại còn có người đến muộn hơn cả tôi, lại còn là kẻ nổi tiếng lừa đảo trong lớp chúng ta nữa. ]
Bạn học: Kể rõ xem nào, lừa đào vụ gì?
Sở Dương vừa bước vào: Ai đang nói chuyện đẩy?
[Ah? Đó là bạn cùng bản của cậu ta, Kỳ Thúc.]
Trì Dư tỉnh táo hằn lên.
[Anh bạn kia vừa đi vệ sinh xong, nhưng cặp bạn cùng bàn này...]
Sở Dương trở lại chỗ ngồi: Bạn cùng bàn cũng có thể nói đúng không?
Chờ đã, ánh mắt của những bạn học khác...
Đây là thời gian thư giãn thông thường sau giờ học sao? Tại sao họ đều trực tiếp hoặc gián tiếp nhìn Trì Dư
Chờ, chở chút nữa, người vừa nói chuyện không phải là Trì Dư sao?
"..."
Bạn học: Bạn trốn học lâu ngày, xin chúc mừng bạn đã phát hiện ra tinh túy.
[Nói về trốn học thì Sở Dương đứng số đầu, nguyên chủ đi học cứ ba ngày câu cá hai ngày phơi lưới, còn cậu ta đi học là ba mươi ngày phơi lưới, năm mươi ngày nằm nhà phơi xác, chủ trương dù không ở trường nhưng truyền thuyết về tui vẫn còn đô.]
Bạn học: Nói hết đường cãi.
Dù sao trước đây cậu trốn học mỗi tuần vẫn đến một lần, chứ còn anh chàng này một tháng có thể gặp hai lần đã là may mắn, hơn nữa khi cậu ta đến lớp cũng chỉ để nằm ngủ.
Thế Nam này tập hợp nhiều cao thủ, lớp 11-2 của họ càng là tỉnh hoa trong tỉnh hoa, trước đây có Lâm Tích, Tiêu Nhiên là thiên tài thần đồng, sau đó lại có Trị Dư nổi tiếng xa gần là trùm trường.
Tất nhiên, trong trường học này, lưu manh học đường cũng được chia thành nhiều phe phái, trong đó phe phái chính thống và uy tin nhất phải kể đến Trì Du, một trùm trường có thể đánh nhau, có nhan sắc và thành tích chiến đâu không đếm xuể. Còn những người khác như Lưu Vân đi theo phong cách không chính thống với má mái tóc xanh lè, còn có mấy câu chuyện đau thương như phá thai, bỏ học, nhảy lầu, nhưng phần lớn vẫn là những người như Sở Dương, họ không gây rối, tóc không nhuộm, không có những dòng trạng thái đau thương trên mạng xã hội, nhưng họ không đi học.
Họ thường trốn học như những lưu manh học đường khác, nhưng trong lớp học họ sẽ giảm thiểu sự hiện diện của mình xuống mức thấp nhất, đúng vậy, họ chính là những học sinh ngủ gật ở hàng cuối mà không bị những bạn học phía trước làm phiền.Mà Sở Dương, như một đại diện cho phe phái này, có phong thái của chưởng môn. Như việc ngủ gật, cậu ta có thể ngủ từ buổi tự học buổi sáng đến buổi tự học buổi tối, thậm chí có thể giữ một tư thế ngủ, không ai có thể sánh được với cậu ta trương việc này.
Trong bảng xếp hạng thành tích của cả lớp, cậu ta chỉ kém một điểm so với người đứng cuối cùng, vừa vượt qua Trì Dư, còn người đứng thứ ba từ dưới lên trong lớp của họ chính là bạn cùng bàn của Sở Dương, Kỳ Thúc.
[Không ngờ Kỳ Thúc cũng là một học sinh chuyển trường, học kỳ trước từ trường của Sở Dương - ông xã trúc mã của cậu ta, chuyển đến đây.]
[Lớp này có nhiều học sinh chuyển trường thật, người mang họ Sở cũng nhiều.]
Hệ thống bổ sung: [CP càng nhiều hơn.]
[Đúng vậy. Sở Dương từ từ thời trung học cơ sở đã chuyển cậu lớp vì Kỳ Thúc, mà từ bỏ nơi khác và chọn Thế Nam, không ngờ một năm sau, mẹ của Kỳ Thúc vì công việc đã chuyển cậu ta đến đây học vừa vặn chỉ còn chỗ trống của Sở Dương. Cặp đôi nhỏ này lại gặp nhau một lần nữa, đây chín là duyên phân.]
Bạn học: Wow, lúc đó quả thực là tình hình như vậy, ai ngờ bọn họ lại quen biết nhau!
Sở Dương: "...."
Thẳng Trì Dư này... không đơn giản chút nào.
[Quả nhiên, việc người quen giả vờ không quen là điều dễ dàng nhất.]
[Cặp chồng chồng này từ thời trung học cơ sở đã học cùng một lớp, vị trí số một và số hai đều do họ chiếm giữ, họ là đối thủ xứng tầm, cùng nhau tiến bộ. Sau đó trong một cuộc thì họ được chia vào hai nhóm đối lập. Lần đó là đội của Sở Dương thắng, điều này khiến mẹ của Kỳ Thúc, người đã ngày đêm phòng ngự cảm thấy rất bất ngờ, bà ta về nhà mắng Kỳ Thúc một trận, thậm chỉ còn suýt ly hôn với chồng mình!】
Kỳ Thúc vừa đi vệ sinh trở về đến cửa: "..."
Những ngày này cậu ta cũng theo dõi những tiếng lòng của Trì Dư cùng các bạn học khác, nhưng cậu không ngờ rằng một ngày nào đó dưa hấu lại rơi trùng đầu mình.
"..."
"..."
Cậu theo tiềm thức nhìn về phía Sở Dương, đối phương vẫn còn hơi ngơ ngác, rõ ràng là vừa đến nên chưa quen với tiếng lòng của Trì Dư.
Cậu ta giả vờ như không có chuyện gì xảy ra trở lại chỗ ngồi, nhưng Sở Dương không thể ngủ ngon như trước nữa.
Hệ thống: Áp lực gia đình không thể coi thường được mà.]
[Thực ra mẹ Kỳ Thúc chỉ nói cho bớt tức giận, nhưng Sở Dương khi đó còn nhỏ không hiểu những điều này, cậu ấy thực sự nghỉ rằng mình khiến gia đình bạn thân suýt tan vỡ, từ đó phát sinh nỗi sợ hãi với việc đạt điểm cao. 】
[Mọi chuyện là thế đấy!]
Bạn học: Sau đó cậu ta bắt đầu sa sút và trở thành học sinh kém?
A a a! Bạn của tôi ơi, không cần phải vậy đâu mà, một mầm non tốt như vậy... không nên phí phạm..
[Cậu ta giả vờ thành học sinh kém, cả ngày tỏ ra như không có việc gì để làm, bài kiểm tra luôn đạt điểm không, nhưng thực tế mỗi ngày về nhà đều đọc sách và làm bài tập, dù chỉ làm hai tiếng...]
[Ô, không hổ danh là thế giới tiều thuyết, khả năng học tập của mọi người ở đây thật biểu thải. Học mỗi ngày chỉ học hai tiếng mà cũng có thể đạt điểm cao! Aizz, học sinh ở thế giới hiện thực lại giả vờ mình là học sinh kém chỉ biết trốn học và ngủ gật?]
Sở Dương tại bay vạ gió bị vạch trần: "..."
Kỳ Thúc: Ừm, đối thủ kiêm bạn tốt chính là như vậy.
Trâu bò thật!!!!!
Lúc này, những bạn học khác trong khoảnh khắc này đều lặng lẽ bỏ xuống việc đang làm, từ từ kìm nén sự ngạc nhiên của mình.
Bạn học: Hóa ra thẳng hề lại là chính họ.
Uổng công bọn họ từng thực sự tin rằng Sở Dương là học sinh kém, những suy đoán trước đây đều vô ích.
Nhưng từ khi Trì Dư vạch trần con ông cháu cha trong lớp họ, họ cũng đã dần quen với điều này.
Nhận ra sự khác biệt, quen với sự tầm thường.
[Còn có Kỳ Thúc, anh chàng này thường nói mình chỉ học chơi chơi, cũng không khác bạn của cậu chàng là mấy, ở trường cũng thích chơi bời đổ đốn, nhưng khi về nhà lại liên tục làm vài bộ đề, đọc qua vài chục cuốn sách, khi kết quả kiểm tra tháng sau công bố, cậu ta giữa sự ngạc nhiên của mọi người đạt vị trí thứ 2.]
["..."]
["..."]
Bạn học:.....
Hóa ra từ đó tới giờ, họ đã bị thần đồng, bị con nhà giàu bao vây rồi à!
Họ mới là thiểu số trong lớp này!
Kỳ Thúc: Không phải cố ý giấu giếm, nhưng thực sự rất dễ, không cần nhiều thời gian là có thể học được.
Sở Dương: Bạn tốt kiêm đối thủ của quá khứ, cậu nói đúng.
【Học giỏi còn giả vờ, còn có học lừa nữa, xin hai người đừng vì tình yêu mà đến Thể Nam làm hại các bạn học khác, để xuất hai người hãy trở về phòng, tắt đèn trùm mền ấy ấy đi!Tốt nhất là dùng thời gian ngoài giờ học để chiến đâu ba ngày ba đêm!】
Sở Dương:!!!
Cậu ta chỉ vắng mặt một tháng, sao lớp học lại thay đổi như vậy?
Còn có Trì Dư, cậu ta nhớ cậu không phải là trùm trường lạnh lùng kiệm lời sao?
Sao giờ cái miệng nói lắm thế?
Kỳ Thúc: Tao nên nhắc nhờ mày từ sớm...
[Hai người này thực sự là đối thủ đấy, thậm chỉ có thể ăn ý đến mức giả vờ lừa dồi, học sinh kém trở thành học sinh giỏi, khóa lại, khóa lại! Chia khóa tôi đã nuốt rồi. Họ mà không kết hôn, đạo trời không dung!]
Sở Dương:???
Tại sao những bạn học khác lại bình tĩnh như vậy?
Còn thằng bạn tốt của cậu ta...
Mắc gì trong lòng ưu phiền?
Hệ thống: [Hơn nữa, cặp đôi này cũng sinh vào một ngày, vừa là niên thượng vừa là niên hạ luôn đó. Còn nữa, họ đều biết chỉ cần học vui vui là có thể đánh bại đa số người trong lớp, nhưng mỗi khi nghĩ đến sự tồn tại của bạn tốt, họ lại âm thầm cố gắng, chỉ để không bị đối phương bỏ lại phía sau.]
[Đúng dị, dù cơ thể họ đã tách ra, nhưng trái tim họ vẫn hướng về nhau, làm bất cứ điều gì cũng nghĩ đến đối phương, trong mắt cũng chỉ có nhau.]
[Tình yêu định mệnh này, thật là ngon!]
Bạn học: Hóa ra họ đã làm bóng đèn bấy lâu nay.
Sở Dương: "..."
Kỳ Thúc: "..."