Editor: Yuki
Hệ thống: [Theo suy nghĩ của tác giả tiểu thuyết, cách cậu làm như vậy, ngoại trừ việc miêu tả tâm lý không phù hợp với thiết lập nhân vật, thì miêu tả hành động và lời nói gần như hoàn hảo. Tóm lại, phù hợp đến 90%. ]
Nhan Hy: "..."
Anh nên đánh giá cặp đôi tâng bốc này như thế nào đây?
Có lẽ anh nên giả vờ ngạc nhiên trước đã
Tuy nhiên, những tên lưu manh không nghe thấy tiếng lòng của Trì Dư thực sự đã bị câu dọa sợ.
"Câu... cậu là..."
Một tên lưu manh đứng bên cạnh nhắc nhở: "Đại ca, người này chính là Trì Diêm La của Thế Nam, nghe nói cậu ta đã dùng tay không đánh bại hàng chục người."
[ Hỏa ra tôi lại giỏi đến vậy, không, là nguyên chủ giỏi. Nhưng bây giờ tôi chiếm lấy cơ thể cậu ta, nguyên chủ giỏi cũng đồng nghĩa với việc tôi giỏi!】
[ Nhìn tôi biểu diễn cái vẻ lạnh lùng của trùm trường nè. 】
Nhan Hy: Quả nhiên không còn nhận ra từ "toán học" và "trùm trường" nữa.
Nhìn thấy họ có vẻ dao động. Trì Dư kéo lấy câu thoại từ bộ phim nào đó mà cậu đã xem: "Tôi chỉ cho các người ba giây để chạy trốn."
" 2."
Nhan Hy:?
Người này quả thực là một thiên tài toán học.
"Đừng, đừng, anh Trì có lời gì tù từ nói, chúng tôi không hiểu quy củ đã đắc tội anh, chúng tôi sẽ đi ngay..." Nói xong họ thực sự đã rời đi.
[ Tôi dùng câu thoại trẻ trâu để thống trị những tên hưu manh đầu đường xó chợ này, thân thể nguyên chủ quả thực có sức răn đe. ]
Nhan Hy hoàn toàn đồng tình với lời này, dù sao Trì Dư tắt tiếng lòng, chỉ nhìn vào hình dáng và vẻ ngoài thực sự là một kẻ tàn nhẫn.
Tất nhiên, đó là chuyện trước khi Trì Dư xuyên không đến thời điểm này.
Nhưng bây giờ...
"Này, nhóc yếu đuối, đây không phải là nơi cậu nên đến."
Trì Dư tiếp tục nói với giọng điệu tàn nhẫn của một trùm trường: "Thấy ngã tư đường phía đối diện không? Đó là lối dẫn đến ánh sáng."
Trong lòng Nhan Hy hoàn toàn bị xáo trộn, còn ánh sáng... yếu đuối...Ngã tư đường đối diện ngoài việc rộng ra thì có gì khác biệt so với đây?
[Tại sao Nhan Hy lại đứng đờ đẫn? Không lẽ cậu ta bị dọa sợ rồi sao, hay là những lời thoại trẻ trâu của tôi quá phù hợp, đã kích thích dây thần kinh triết học của cậu ta?]
[Dù sao tôi nhớ nhân vật chính trong tiểu thuyết thường có chút năng khiếu triết học. Những người sống vô tư vô lo, bỗng nhiên tiếp xúc với những người và sự việc không cùng tầng lớp, tử đó bắt đầu suy nghĩ triết học và nói ra những câu triết lý sâu sắc. Chẳng hạn như thân làm nhân vật chính, tôi rất oán giận.]
Nhan Hy: "..."
Cảm ơn lời mời, nhưng anh không hề có, thậm chỉ không phải Trì Dư nhắc, anh còn không biết mình là một trong ba nhân vật chính của "Nghịch Phi".
Hệ thống: [Làm sao có thể nhanh như vậy, hơn nữa phải gặp đúng người mới có thể kích hoạt. Hơn nữa đây là một tiểu thuyết vườn trường đầy cảm hứng. ngay cả khi có câu triết lý thì cũng liên quan đến giá trị xã hội. ]
[ Người đúng....]
[Câu nói xem, tôi có nên gọi nhóm lưu manh kia quay lại, để họ tiếp tục vây quanh Nhan Hy, sau đó tôi sẽ thông báo cho Trương Lâm, nói rằng vợ cậu ta gặp nạn, để cậu ta làm anh hùng cứu mỹ nhân không? ]
Hệ thống: [Cái đó không ổn lắm, cậu đã đuổi họ đi rồi còn gì.]
[ Không vấn đề gì. Nhan Hy có hào quang nhân vật chính, cậu ta sẽ chờ được hoàng tử của mình.]
Nhan Hy: "..."
Các người vừa nói đây là một tiểu thuyết vườn trường đầy cảm hứng, vậy tiểu thuyết vườn trường đầy cảm hứng người yêu đào từ đâu ra vậy?]
Nhưng những lời thoại trẻ trâu họ nói cũng khá thú vị.
Anh đáp lại lời của Trì Dư: "Nếu tôi không gặp cậu, thì dù tôi ở trong ánh sáng, lòng tôi cũng chìm trong bóng tối."
[ Wow, thực sự là một học sinh mỹ thuật, nói chuyện có hồn ghê gớm.]
Dù ngạc nhiên, nhưng khi cậu mở miệng thì giọng điệu lại lạnh lùng: " Ừ"
[ Vậy là cậu ta quả nhiên đang chờ ông xã của mình tới cứu mình, tôi cái bóng đèn chết tiệt này.]
Nhan Hy: "..."
Anh không khỏi tự hỏi, liệu Trì Dư như thế này có thực sự là sinh viên đại học không? Nghe cậu ấy nói, thì hình như cậu ấy còn tốt nghiệp từ một trong những trường đại học hàng đầu ở thế giới kia, hoặc là...
Sinh viên đại học bên ngoài sách đều như vậy sao?
Trì Dư lạnh lùng quay người, đá vào xe đạp của mình, cậu ngầu lòi ném cặp sách của mình cho Nhan Hy.
"Cẩm lấy, tôi sẽ đưa cậu về."
Nhan Hy nhìn chiếc cặp sách trong tay mà im lặng không nói gì.
Hệ thống: [Vậy nên tại sao cậu lại để cậu ta cầm cặp sách cho mình? ]
[ Tôi đi xe đạp rất bất tiện, hơn nữa cậu không thấy cậu ta cầm cặp sách trông rất yếu đuối, dễ sai khiến sao?]
Cậu leo lên xe trước, nói với Nhan Hy đang đứng bên cạnh: "Lên xe đi."
Nhan Hy nhìn chiếc ghế phụ phía sau lưng cậu đáp lại: "Được."
Chiếc xe đạp của Trì Dư không quá lớn, cả hai người đều có thân hình không nhỏ, việc anh ngồi lên xe sẽ khiến bọn họ trông chật chội, vì vậy để tiện lợi, anh quyết định ngồi thẳng chân lên trên.
[Cậu ta ôm cặp sách ngồi trên xe đạp trông thật ngoan, khiến người ta không nhịn được muốn trêu chọc một chút.)
Nhan Hy: "..."
Anh chưa bao giờ được người khác miêu tả như vậy.
Anh quay đầu nhìn người phía trước, Trì Dư dù chỉ nhìn thẳng về phía trước, nhưng anh luôn có cảm giác.
Con đường hôm nay chỉ thuộc về hai người họ.
Sau khi biết Trị Dư là người từ nơi khác đến, thực ra anh đã tìm người điều tra về Trì Dư từ trong ra ngoài, gia đình Trì Dư cũng có chút tài sản, nhưng Trì Du... bản thân cậu dương như rất mê mẫn việc ship cặp đôi, ngoài chuyện đó ra, cậu chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì khác, cũng không nghĩ đến việc sử dụng thông tin đó đế làm loạn.
Anh nghĩ rằng người như Trì Dư sẽ không quan tâm đến người của thế giới này, nhưng vừa rồi trong con hẻm, cậu vẫn dừng lại.
Quả nhiên chỉ là anh nghĩ vậy.
Trên đường đi.
Hệ thống: [Nói trở lại, tôi luôn rất tò mò một điều, kí chủ, cậu bắt đầu làm hủ từ khi nào vậy?]
Dù sao hủ nam cũng hiếm thấy.
Nhan Hy: Tôi cũng tò mò, làm sao có người ship cặp đôi mà như ma nhập vậy.
[Hả, đương nhiên là vì hồi ở hiện thực, tôi có một bạn nam cùng lớp cấp 2. Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi, có lần cậu ấy giới thiệu cho tôi một bộ thể loại hiện đại ảo tưởng. Nhưng mức độ của nó rất lớn, còn có cánh hôn, lúc đó tôi thấy hai người đàn ông làm chuyện ấy bổng nhiên ngộ ra, tôi hóa ra là hủ nam.)
[ Một khi đã làm hủ nam thì như chim trong biển sâu, từ đó những thử như liêm sĩ chỉ như gió thoảng mây bay. ]
[ Nhưng mà cắn CP đồng giới thật sự rất vui! ]
Trong thế giới hiện thực, cậu là một đứa trẻ mồ côi, viện trường có nhi viện nơi cậu ở là người tốt, ông đã bỏ rất nhiều tâm huyết để nuôi dạy những đứa trẻ trong viện, hy vọng một ngày nào đó họ có thể trở thành người có ích, mà viện trường cũng đặc biệt coi trọng cậu, người thông minh và ham học hỏi, nên cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều.
Vì vậy, trong thế giới hiện thực, cậu giấu đi sở thích của mình, chăm chỉ học tập sau đó thi đỗ vào một trường đại học tốt, ở trường cũng giống như những người khác, là một học sinh giỏi không có suy nghĩ thừa thải, thời gian rảnh rỗi ngoài việc học và cuộc sống thì chỉ nghĩ đến tương lai, đam mỹ cảng không cần phải suy nghĩ.
Nhưng bây giờ cậu đã xuyên sách, còn là học sinh cấp ba! Cậu muốn bù đắp lại những gì không thể thỏa màn trong quá khứ!
Nhan Hy: Hủ nam là một giống loài kỳ diệu.
Nhưng... cũng đáng yêu một cách lạ kì
Khóe miệng anh không những nở nụ cười nhẹ nhàng, nhưng không lâu sau Trì Dư đã đến nơi.
"Đến rồi, cậu tự vào nhé." Trì Dư nhắc nhớ anh.
Nói ra thì có vẻ vô lý, nhà nguyên chủ và nhà Nhan Hy không xa lắm, nhưng nhà cậu năm trong khu vực chờ giải tỏa, còn nhà Nhan Hy là khu biệt thự được xây dựng sau khi giải toa. Do những ngôi nhà chờ giải tỏa chưa được quy hoạch xong, nên hai nhà bọn họ chỉ cách nhau một bức tường.
"Cảm ơn cậu đã đưa tôi về." Nhan Hy nói: "Chúng ta kết bạn WeChat nhé."
Nói xong anh lấy ra mã QR WeChat đã mở sẵn, Trì Dư trong đầy tràn ngập suy nghĩ về ship cặp đôi nên không chú ý đến những điều này, cậu lấy điện thoại ra quét mã, sau đó gửi yêu cầu kết bạn, đối phương đồng ý...
Giờ hai người có thể trò chuyện vui vẻ rồi.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
"Đã kết bạn." Trì Dư lắc lắc điện thoại, "Tôi đi đây."
Nói xong cậu thực sự đã đạp xe đi mất.
Cứ... cứ vậy chạy đi...
Chạy đi...
Nhan Hy đứng yên tại chỗ với cặp sách trong tay: "..."
Cặp sách của Trì Dư rất bình thường, phong cách của nam sinh cấp ba, giản dị, không cầu kỳ với màu đen tuyền, nhưng bên trong...
Không phải anh muốn nhìn trộm đồ riêng tư của người khác, mà là vì khóa cặp sách của Trì Dư không được kéo kỷ, anh chỉ liếc mắt một cái đã thấy bên trơng đầy ấp những móc khóa boylove, standee và huy hiệu, thẻ bưu thiếp vân vân và mây mây..., trên đó không loại trừ những hình ảnh có cảnh hôn nồng cháy.
Nhan Hy: "..."
Anh nên giải thích thể nào đây, rằng một cặp sách đầy đồ đam mỹ này thực sự không phải ý định của anh?
Nhất là khi chủ nhân của cặp sách đã đi mất hút?