Ba ngày sau, Hoàng Thành Hùng Thiên Đô.
Ở trung tâm Hoàng Thành, cường giả Thiên Đình Nhân tộc lấy lực lượng vô thượng di chuyển tới một khối đại lục, trôi nổi trên hư không.
Tuy nhìn chỉ lớn ngang một căn phòng, nhưng không gian bên trong lại như một tiểu thế giới, tung hoành mười mấy vạn dặm.
Trên khối đại lục này, sơn hà ngang dọc, hoang dã tràn khắp, hơn nữa có rất khí tức cường đại tồn tại, tán phát ra một loại khí thế hoang mãnh.
Đây chính là nơi cử hành đọ võ chiêu thân lần này.
Nói trắng ra, cũng chỉ là nơi để cho các thiên kiêu đối quyết tranh bá, chỉ có giành được một vị trí trong top mới có thể được đến tư cách nghênh thú công chúa.
Lúc này, trên đại lục đã có trên trăm vạn người, hơn nữa tùy theo thời gian trôi qua, người đến sẽ càng lúc càng nhiều.
Lúc Khương Tư Nam thông qua một đạo không gian chi môn, tiến vào phiến đại lục này, có mấy đạo thần niệm khẽ quấn trên người hắn, rồi liền chớp qua, hơn nữa còn tán phát ra mấy luồng ba động tỏ vẻ không đáng.
Đúng vậy, hiện giờ Khương Tư Nam tuy không ẩn tàng tu vị, nhưng chẳng qua chỉ là bát tinh cổ thần, bằng với tương đương Đại La Kim Tiên sơ kỳ.
Phải biết, trong lần đọ võ chiêu thân này, có rất nhiều cường giả thiên tài bán bộ Tiên Vương tham dự, người bình thường căn bản chẳng có chút hi vọng nào.
Chẳng qua Khương Tư Nam lại không mấy để ý, lúc này hắn tới là để xác nhận xem sao, liệu có phải bốn vị công chúa là mấy người Tình Tuyết hay không, nếu không phải, vậy hắn quay đầu liền đi, hơi đâu hứng thú tham gia cái gọi là đọ võ chiêu thân này.
Nhưng nếu đúng là các nàng, Khương Tư Nam đành phải đi lên liều một trận.
- Cút ra!
Một đạo thanh âm quen thuộc truyền đến, ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, nhìn ra nơi xa có từng đạo thần hồng ngang trời mà đến, đi tới mấy tòa tế đàn trước mặt Khương Tư Nam.
Trên phiến đại lục này, trong hư không trôi nổi một trăm tòa tế đàn màu vàng, trên mỗi tế đàn lại có một chỗ ngồi.
Cũng đại biểu cho, chỉ một trăm người có thể ngồi trên tế đàn, cúi nhìn chúng nhân, số còn lại tự nhiên chỉ có thể đứng trên mặt đất.
Trên tế đàn này tán phát ra tiên thiên chi khí vô cùng nồng nặc, đối với cường giả Đại La Kim Tiên thậm chí là bán bộ Tiên Vương thì đều có lợi ích cực lớn.
Nhưng càng trọng yếu hơn là, đây đại biểu cho một loại địa vị và tôn vinh, chỉ có thiên tài mới có thể ngồi trên tế đàn.
Hiện nay, trên trăm tòa tế đàn đã ngồi đầy người, trong khi từng đạo thần hồng vẫn ùn ùn từ ngang trời kéo đến, hiển nhiên kẻ đến không thiện, tưởng muốn đoạt lấy một tòa tế đàn trong đó.
- Lôi Hồng ư?
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, phát hiện thanh niên tóc đỏ cầm đầu kia chính là Lôi Hồng.
- Ngươi muốn tự mình đi xuống, hay phải để ta mời ngươi đi xuống?
Lôi Hồng nhìn thanh niên ngồi trên tế đàn trước mặt, trong mắt lộ ra một tia băng lãnh.
Thanh niên trên tế đàn tuy nhìn qua chỉ có tu vi Đại La Kim Tiên viên mãn, nhưng đã có mấy cường giả Đại La Kim Tiên tưởng muốn tranh đoạt tế đàn này, song đều bị hắn đánh rơi xuống, hiển nhiên cũng không phải dạng vừa.
Lúc này hắn nhìn thấy Lôi Hồng tiến đến, cười lạnh một tiếng nói:
Ngươi tính cái thá gì? Cũng dám ra lệnh cho ta? Cút!
Tức thì, chúng nhân liền bị động tĩnh bên này hấp dẫn.
- Hắc hắc, không ngờ hai đứa này lại đụng đầu nhau, đúng là thú vị, thủ tịch đệ tử Chân Cương Môn, đối đầu với đệ tử Thần Tiêu Cung!
- Chân Cương Môn chẳng qua chỉ là một thế lực cấp Tiên Vương thôi, Trương Thiên Cương tuy chiến lực không sai, nhưng e chưa chắc là đối thủ của Lôi Hồng, phải biết Lôi Hồng thân mang huyết mạch Lôi đế, hơn nữa còn có truyền thừa Lôi đế!
- Cái đó thì chưa chắc! Chân Cương Phá Thiên kinh tuy chỉ là công pháp bán bộ Tiên Đế, nhưng các ngươi đừng quên, Lôi Đế Tiên Kinh hiện nay chỉ thừa lại một nửa, còn tổng cương sớm đã thất lạc, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết đâu!
Thần sắc chúng nhân đều có vẻ háo hức,
Trường cảnh đối kháng giữa thiên tài với thiên tài này tự nhiên là điều bọn họ rất vui khi được chứng kiến.
Mà Trương Thiên Cương tuy có vẻ rất cường ngạnh, nhưng Thần Tiêu Cung chính là thế lực cấp Tiên Đế có lịch sử lâu đời, trong lòng hắn không khỏi có phần chột dạ, chẳng qua vì tòa tế đàn này, lại thêm hắn cũng có ngạo khí của riêng mình, tự nhiên không khả năng chọn cách nhường nhịn.
- Được lắm! Cuồng lắm, nếu ngươi đã không biết điều, vậy ta chỉ có thể ném ngươi xuống thôi!
Lôi Hồng cười lạnh một tiếng, nháy mắt liền ra tay.
Oanh!
Không biết từ lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện một thanh tiên kiếm đỏ sẫm, quang mang chói lòa đến cực điểm, trên thân kiếm khắc họa hoa văn huyền ảo, một kiếm chém thẳng tới Trương Thiên Cương.
Một kiếm này rơi xuống, lập tức tử quang cuồn cuộn, tung hoành vạn trượng, phảng phất thiên địa đều bị quang mang của một kiếm này bao phủ, khí tức bá đạo và uy nghiêm trên người Lôi Hồng nháy mắt vọt thăng đến đỉnh điểm, khắc này nhìn lại, hắn hệt như một tôn cửu thiên Lôi Thần.
Thần sắc Trương Thiên Cương lập tức đại biến, một kiếm này khiến hắn cảm nhận được áp lực cự đại, kiếm còn chưa rơi xuống, đã như đã trảm lên trên nguyên thần.
- Chân Cương Phá Thiên, Bất Diệt Kim Cương quyền, sát!
Trương Thiên Cương rống giận một tiếng, cả người chợt bành trướng, kim quang lộng lẫy lóa mắt, cơ thịt cuồn cuộn trên thân, một quyền phảng phất áp súc hư không chung quanh lại, đột nhiên oanh tới một kiếm kia.
Ầm ầm!
Kim quang hỗn hợp với tử quang, lôi đình ầm ầm, nứt vụn ra, trong một mảnh quang mang hừng hực, chúng nhân chỉ kịp nhìn thấy Trương Thiên Cương kêu thảm một tiếng, kim thân bị phá, bị chém ra tế đàn, miệng liên tục ho ra máu.
- Cái gì?!
Thần sắc chúng nhân đều khẽ chấn, trong mắt mang theo vẻ khó mà tin tưởng, tuy Trương Thiên Cương chưa hẳn là đối thủ của Lôi Hồng, nhưng chúng nhân thật không ngờ hắn cánh nhiên lại thua thảm bại như thế.
- Thanh kiếm này?
Ánh mắt Khương Tư Nam chợt run lên, nhìn chằm chằm tiên kiếm đỏ thẫm trong tay Lôi Hồng, khí tức thanh tiên kiếm này tương tự như Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, chỉ là so với thanh kiếm mình nhìn thấy ở Thái Sơ đại thế giới thì cường đại gấp ngàn vạn lần.
- Chẳng lẽ đây mới thực sự là Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm?
Nội tâm Khương Tư Nam khẽchấn, uy thế thanh kiếm này quá cường đại, một kích này của Lôi Hồng cánh nhiên còn mạnh hơn cả một kích của bán bộ Tiên Vương.
- Cực phẩm tiên thiên linh bảo!
Thanh kiếm này tuyệt đối là một kiện cực phẩm tiên thiên linh bảo.
- Không ngờ Lôi sư đệ cánh nhiên mang theo cả Cửu Thiên Lôi Thần Kiếm, thanh kiếm này chính là tuyệt thế thần kiếm do tự nhiên diễn hóa mà thành trong hỗn độn, quả nhiên cường đại!
Vừa lúc đó, trên tòa tế đàn bên cạnh, một thanh niên thân khoác kim bào ánh mắt hơi rút, chậm rãi nói.
- Thì ra là Thông Thiên kiếm phái Bàng sư huynh, so với Bàng sư huynh thì tiểu đệ còn kém xa lắm!
Lôi Hồng vừa nhìn thấy người khoác kim bào trên tế đàn bên cạnh, ánh mắt đột nhiên khẽ chấn, lập tức đổi một bộ thần sắc khác, khẽ cười nói.
Hiển nhiên, hắn có phần kiêng sợ thanh niên kim bào này.
Khương Tư Nam từ trong tiếng trò chuyện của chúng nhân bên cạnh, cũng nghe ra được người khoác kim bào kia quả thực không tầm thường, tu vi bán bộ Tiên Vương, khắp người kiếm khí ẩn mà không phát, mang đến cảm giác sâu không lường được.
Đệ tử chân truyền Thông Thiên kiếm phái, Bàng Kiếm Phong!&