◆ Quyết chiến vào chủ nhật
Hôm sau, đã đến chủ nhật.
Hôm nay chính là thời gian mà bảo vật gia truyền “Viên sapphire kì tích” của nhà Saikawa được cho là sẽ bị trộm đi.
Sau khi tiếp nhận ủy thác của chủ nhà là Saikawa Yui, tôi và Natsunagi đang phụ trách và chuẩn bị công tác phòng bị ở trong nhà cô bé.
Và ở hiện tại, tôi và Natsunagi đang đi xe tắc xi tới chỗ đó.
“Kimiduka…Lời hôm qua cậu nói, là thật sao?”
Ngồi ở hàng ghế sau, Natsunagi ở bên cạnh tôi bỗng hỏi như vậy.
Ngày hôm qua, sau khi buổi diễn tập kết thúc, tôi và Natsunagi đã cùng thảo luận và sắp xếp mọi việc cho ngày hôm nay ở quán cà phê mà chúng tôi đã từng đến trước đó. Và khi đó, tôi đã chia sẻ với Natsunagi về bí mật mà Saikawa Yui đang che giấu.
“Bởi vì cô tin tưởng, cho nên bây giờ cô mới đang có mặt ở nơi này, đúng không?”
“Chuyện này sao, có lẽ là vậy, thế nhưng phía bên đó thật sự không có vấn đề chứ? Không hề phòng bị một chút nào thì có hơi…”
“Eh, bên đó đã có chuẩn bị rồi, hình như là đích thân chị Fuubi sẽ ra mặt”
“…Lúc trước tôi cũng muốn tìm cơ hội để hỏi cậu câu này rồi…Cuối cùng thì, thân phận của người đó ra sao?”
“Chị ấy là một người có sức chiến đấu tương đương với một quân đội đấy”
“Đây mà lời giải thích à…”
Xin lỗi nhé, thật ra tôi cũng không biết rõ được toàn bộ thông tin về chị ấy. Chỉ có điều, dù sao cũng thật tốt khi cô ấy là người đáng để dựa dẫm.
“Cậu có bất mãn gì sao?”
“Cũng không có gì…Chỉ là, tôi vẫn chưa thể chấp nhận được toàn bộ những việc này mà thôi”
“Ý cô là gì?”
“Phải, cuối cùng thì, vẫn là do Kimiduka giải quyết hết việc này”
Sau khi nói vậy, Natsunagi đưa mắt nhìn ánh mặt trời đang dần lặn xuống dưới đường chân trời ở bên ngoài cửa sổ.
“Dù sao lần này cũng chỉ là tình cờ mà thôi”
“Thật không?”
“Đúng vậy, trái lại thì tôi sẽ cần đến sự trợ giúp của cô đấy, ngày đấy nhất định sẽ đến thôi”
Nói thẳng ra, cho đến hiện tại, tôi mới là người được nhận hết sự trợ giúp. Thật sự thì, nếu như bản thân không cố gắng, có cảm giác trái tim của cô ấy sẽ rất tức giận.
“Chuẩn bị đến thời gian bắt đầu diễn rồi”
Tôi cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ. Thuyết phục chị Fuubi, rồi đề nghị một vài người khác trợ giúp, sau khi làm xong những việc này, khoảng thời gian phải bỏ ra còn nhiều hơn so với trong tưởng tượng.
“Nếu như chuyện này mà không còn kịp, vậy thì một câu đùa cũng không thể xong được đâu…”
Bài hát thứ nhất trong buổi hòa nhạc của Saikawa Yui đã chuẩn bị bắt đầu rồi.
“Sao vậy, cậu vẫn rất để ý đến sao?”
Có vẻ như Natsunagi đã tiếp nhận lời nói vừa nãy của tôi, cô ấy khẽ nhếch miệng dò hỏi.
“Chẳng qua là yêu cầu của công việc mà thôi, tôi không có hứng thú với “Cây mơ x gấu xám”. Chẳng phải hôm qua tôi đã nói ở trong quán cà phê rồi sao?”
“Mặc dù là cậu đã từng nói vậy, nhưng mà, nếu nói đó chỉ là diễn, thế thì cậu có cần phải làm đến mức đó sao? Kimiduka, hôm qua cậu thật ghê tởm”
“Đừng nói tôi ghê tởm chứ, bị một nữ sinh cao trung nói ghê tởm, còn tổn thương hơn cả bị những người khác nói thế”
“Thực tế thì, hiện tại tôi vẫn cho rằng, có lẽ là do cậu cảm thấy hứng thú nên mới đi đến bên đó”
“Cô bị ngốc sao, nếu như không phải vì công việc, tôi cũng chẳng đến cái chỗ quả trứng lớn đó đâu”
Thoải mái trêu đùa nhau, chúng tôi cùng đi đến chỗ cần phải đến —— đi thật nhanh đến chỗ buổi hòa nhạc quả trứng lớn của Saikawa Yui.
Tuy nói là đã chuẩn bị xong xuôi, thế nhưng, nếu như bọn tôi không kịp, vậy thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Nhanh hơn chút nữa đi bác tài ơi”
Tôi nói vậy với bác tài xế tắc xi.
Một mái tóc màu vàng bị che phủ ở dưới chiếc mũ.
Bên trong bóng tối dưới vành mũ đó, có hai con ngươi màu đục ngầu đang nhìn về chúng tôi thông qua chiếc gương.
“Hi vọng có thể đuổi kịp ‘81’. ”
“Quả nhiên là cậu vẫn còn mê đứa bé kia nhỉ?”