◆ Đây chính là, chất lượng của Yui neko.
Vài ngày sau đó, cho đến thứ bảy,
Một ngày trước buổi hòa nhạc của Saikawa Yui.
Tôi cùng Natsunagi đi tới hội trường tổ chức buổi hòa nhạc quả trứng lớn.
“Nhanh lên, Natsunagi, buổi diễn tập sắp bắt đầu rồi”
Đang đi ở trên cầu thang dài nối liền với hội trường quả trứng lớn, tôi quay đầu nói với Natsunagi, người lúc này đã sức cùng lực kiệt, đồng thời cách ở phía sau tôi khoảng mười mấy bậc.
“Thật là, chẳng những không mang theo khăn lông và que huỳnh quang vào những ngày như thế này, mà ngay cả thời gian bắt đầu buổi diễn tập cũng không có ý định đến đúng giờ…Như vậy mà cô vẫn còn được tính là fan hâm mộ sao?”
“Tôi vốn không phải là fan hâm mộ mà”
Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, Natsunagi bỗng híp mắt lại rồi thở dài.
“Tôi nói này, cái này, hình như có hơi công tư lẫn lộn thì phải?”
“Cái này? Cái nào thế?”
“Là cái này!”
Rất nhanh, cuối cùng Natsunagi cũng duỗi ngón tay ra rồi chỉ thẳng lên quần áo ở trên người của tôi.
“Đây là cái gì? Vì sao cậu mặc áo thun buổi hòa nhạc của Saikawa-san? Vì sao trên cổ của cậu lại có khăn lông được thiết kế riêng dành cho hội trường? Mà vì sao ở ngang hông cậu lại có nhiều que huỳnh quang như vậy? Cái cậu đeo ở câu tay là thứ gì đây? Còn có mũ, giày thể thao nữa, đó là thứ đồ chơi gì vậy?”
Natsunagi liên tục quơ tay múa chân, giống như là cô ấy đã tích lũy rất nhiều bất mãn.
“Toàn bộ những thứ này, đều là vật kỉ niệm trong buổi hòa nhạc của Yui neko”
“Yui neko!?”
Đó là cách gọi thân thiết mà những fan hâm mộ dành cho cô ấy.
“Cậu, trong một tuần này cậu đang làm những gì vậy? Ngay cả trường học cũng không tới, gửi tin nhắn cho cậu thì lúc nào cậu cũng không phản hồi. Mãi mới thấy trả lời một lần, nhưng cậu lại nói là muốn đi xem diễn tập một ngày trước buổi hòa nhạc”
“À…Nói ra sao đây, trước đấy là tôi đi tìm lại những chương trình trên ti vi mà Yui neko đã từng xuất hiện, tôi cứ tìm và tìm thôi, và rồi mọi chuyện cứ thế mà biến thành như bây giờ
——“
“OK, vậy bây giờ cậu hãy đi chết hai lần đi”
“Oaa, mau thả….Đừng dùng khăn mặt siết cổ tôi chứ…Ehhhhg…”
Tôi vỗ vào bả vai của Natsunagi, tuyên bố đầu hàng.
“Rốt cuộc cậu có biết ngày mai là ngày gì không?”
Đi phía sau tôi một bước ở trên cầu thang, Natsunagi tỏ ra bất mãn trong khi ngẩng đầu nhìn tôi.
“Đương nhiên, chính là buổi hòa nhạc của Yui neko đúng không?”
“Ah…Mặc dù không sai…Nhưng mục tiêu thật sự của chúng ta cũng không phải là điều đó đúng không? Dựa theo nhận định, thì tên phạm nhân đó sẽ hành động vào ngày mai —— mà chúng ta thì phải bảo vệ “viên sapphire của kì tích”, không để cho nó bị phạm nhân trộm đi, không phải sao?”
Thì ra là vậy, ý Natsunagi muốn hỏi là tại sao phải đi đến chỗ như thế này, trong khi rõ ràng ngày mai mới xảy ra những chuyện như thế.
“Tôi biết Natsunagi có ý kiến, thế nhưng, biết rõ chân tướng về thân phận và địa vị của người ủy thác cũng sẽ giúp đỡ được cho chúng ta đấy?”
“…Eh…là vậy sao…”
Song, dường như Natsunagi vẫn không thể hoàn toàn tiếp nhận.
“Thế nhưng, cho dù là như vậy, sau khi tiếp nhận ủy thác của Saikawa-san, ngay cả diễn tập cậu cũng muốn để quan sát, bình thường cậu cũng phải làm đến mức như thế này sao?”
“Dĩ nhiên là sẽ phải hoàn thành triệt để những công việc mà mình đã tiếp nhận rồi. Hơn nữa, trong buổi hòa nhạc cùng ngày, chúng ta cũng phải làm tốt việc canh gác ở nhà của Yui neko nữa, tính cả phần của ngày hôm đó, hôm nay tôi phải cố gắng hưởng thụ một cách thỏa thích mới được”
“Cậu vừa nói “Hưởng thụ” đúng không”
Đừng có nói mấy câu thành ngữ bốn chữ như là công tư lẫn lộn chứ.
“Chắc chắn là cậu đã si mê đứa bé kia rồi”
“Tôi không có si mê, chỉ là có hơi tò mò thôi”
“Ah…Đây chả phải cũng là cùng một ý nghĩa sao”
Có sao? Mà được rồi, cũng không phải là vấn đề gì lớn cả.
Nếu phải đem thời gian quay trở lại một tuần trước đó, thật ra khi đấy chúng tôi cũng có thể nói vài câu đùa vui vẻ, thay đổi ở góc độ khác mà nói, thì khía cạnh này đã chứng minh rõ là qua hệ của chúng tôi rât tốt. Đương nhiên, sự thật thì không nhất định là như vậy.
“Lời hát mở đầu trong tiết mục mở màn, nhất định là 『 cây mơ × gấu xám 』rồi”
“Đừng hỏi tôi, sao mà tôi biết được bài hát nào sẽ xuất hiện trong tiết mục được”
Được rồi, diễn tập sẽ bắt đầu ngay thôi.
Kéo tay của Natsunagi với vẻ mặt mê man, chúng tôi nhanh chóng chạy tới hội trường.
“Đoàn tàu tình yêu tốc hành đang trên đường tiến về phía trước ~♪”
“Ohhhh ——!"
“Mời mọi người hãy gặp tôi ở trạm cuối nhé ~♪”
“Oaaaa!”
“Những đoàn tàu thông thường ~ sắp bị bỏ lại ở phía xa rồi ~♪”
“Xin đừng bỏ lại mà ~!”
“Nghiêm cấm tắt máy ♪ chín ngôi sao (*) (nine star) ♪”
“Yeah!!!!”
Ở phía sau thính phòng, tôi đang vẫy que huỳnh quang màu hồng nhạt về phía sân khấu.
Bầu không khí hiện tại ở đây rất cuồng nhiệt, thật khó để nghĩ rằng đây chỉ là diễn tập, những ứng viên trong vai quần chúng cũng rất nhiệt tình.
Ở bên cạnh, Natsanagi nhìn tôi bằng vẻ mặt khó có thể tin nổi, chỉ là, nếu như tôi để ý thì thất bại mất.
“Cảm ơn mọi người ~! Vừa rồi chính là bài thứ ba trong album của tôi”
“Lại phải dừng nữa sao!”
Ở bên cạnh tôi, Natsunagi khẽ phàn nàn bằng vẻ mặt nghiêm túc.
“Eh, không phải là trong lời bài hát có nhắc rằng đoàn tàu tình yêu tốc hành sẽ không dừng lại sao?”
“Cô không cần để ý những chi tiết này đâu, và đây chính là chất lượng của Yui neko mà”
“Chất lượng của Yui neko sao…”
Trong một tuần nay, tôi đều tìm nghe những bài hát của cô bé, mà những bài hát của cô bé thì vốn là kiểu này.
Giai điệu và ca từ hoạt bát khắc sâu ấn tượng vào trong lòng người, cảm giác giống như lúc người ta cắn phải đầu lưỡi và mất đi vị giác, nhưng đồng thời lại có thể khiến cho người ta cảm thấy mĩ vị. Khiến cho người khác nảy sinh ra ảo giác như vậy ——
đây chính là chất lượng của Yui meo.
“Biến thái san, cảm ơn anh!”
Đứng ở trên sâu khấu, Yui meo đang dùng sức để vẫy tay về phía thính phòng.
“Natsunagi, đang nói cô đấy”
“Một ngàn phần trăm là đang nói cậu rồi!”
“Không đâu, vậy thì chắc chắc là cô bé đã phát hiện ra một loại khí chất nào đó mà Natsunagi vừa để lộ ra rồi”
“…! Đừng có gán cho tôi như mấy nhân vật quái dị thế chứ!”
Natsunagi bỗng nhiên trở nên xấu hổ, cô ấy nâng gót giày đá về phía tôi.
“Này, tại sao đã đến buổi hòa nhạc rồi mà cô vẫn còn đeo giày cao gót vậy, như vậy thì việc nhảy nhót là rất khó khăn đấy”
“Tôi sẽ không nhảy nhót đâu nhé! Thứ phải bay khỏi chỗ chỉ có thể là cái đầu của cậu mà thôi!”
Thật là thiếu lễ phép, rõ ràng tôi chỉ muốn tận hưởng buổi hòa nhạc này thôi mà.
“Vậy thì bắt đầu bài tiếp theo thôi ~”
Khi mà chúng tôi đang đùa giỡn như vậy, Yui meo dùng ánh mắt ra hiệu với nhân viên phụ trách âm nhạc.
“Sắp tới rồi”
“Cái gì tới?”
“Này, Natsunagi, bài hát vừa nãy chỉ là “81” thôi, chẳng phải bài hát tiếp theo sẽ là ——?”
“Thôi, đã nói rồi mà, tôi chả biết bài hát gì cả. Hơn nữa cậu đừng có lược bớt “chín ngôi sao mau dừng lại” thành “81” chứ. Hãy chấm dứt ngay cái ý nghĩ 9*9=81 của một tên otaku như cậu đi”
(Chú thích: trong tiếng nhật, 九 (chín) và 急 (gấp, mau) là hai từ đồng âm. Tên bài hát là “chín ngôi sao mau dừng lại (ngôi sao ở đây thực ra là đang nhắc đến dấu *), Kimiduka đã lược bớt vài từ, rồi lợi dụng hai từ đồng âm trên, để đổi thành 9*9=81)
Thế mà cô ta có thể hiểu rõ như vậy, quả không hổ là thám tử lừng danh.
“Kế tiếp chính là thứ sở trường nhất của Yui meo, và hôm nay chúng ta đi đến đây cũng chỉ là vì thứ này mà thôi”
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về chuyện này”
À đúng rồi, tôi vẫn chưa nói rõ chuyện này với Natsunagi.
…Không được, chuyện này, nói như thế nào đây,
Thật ra từ đầu, tôi cũng không có định nói cho người khác biết.
Không chỉ có Natsunagi, mà còn có cả những người khác.
Cứ như thế, mọi thứ nhất định sẽ dễ dàng hơn.
Chỉ là một người trong tộc otaku đáng thương đang bị hấp dẫn bởi những hoạt động của idol Yui mà thôi.
Đóng vai thành kiểu người như vậy, mọi chuyện nhất định ——
“Cậu không biết sao? Chỉ có ở thời điểm cao trào của bài hát này, Yui neko mới mở phong ấn ra”
“Phong ấn?”
Không sai, là phong ấn.
Là Yui neko…Không, là Saikawa Yui đã tăng thêm phong ấn cho bản thân mình. Bí mật này thì những người khác không hề biết.
“Như vậy thì tiếp theo, xin mời mọi người hãy nghe ——『 viên sapphire xanh biếc ☆ tuyệt vời và huyễn tưởng 』nào ."
Khúc nhạc dạo vang lên với nhịp điệu nhẹ nhàng, Saikawa cũng bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa theo điệu nhạc.
“Trái đất màu xanh, hóa thành một cái gương sáng ~♪”
Trong một tuần này, tôi đều đi tìm và nghe những bài hát của Saikawa, và điều quan trọng nhất, chính là tôi đã xem hết toàn bộ video trình diễn của cô bé.
Mà trong đó, có một điều duy nhất mà tôi cảm nhận được, và đó cũng là điều mà tôi cảm thấy cực kì bất ổn.
Và hơn nữa, cái cảm giác bất ổn của ngày mà tôi lần đầu gặp cô bé bắt đầu xuất hiện, mọi thứ đều đang được kết nối lại với nhau.
—— Saikaw Yui, nói dối.
Mà vì để xác nhận điều này, hôm nay tôi mới đến đây,
Rất nhanh, đoạn đầu tiên của bài hát đã xong,
“Eh, Kimiduka….Đó là…”
Đứng ở bên cạnh, Natsunagi bỗng khẽ thò cơ thể ra.
Đứng ở phía bên trái sân khấu, có một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen, mắt đeo kính dâm.
“Eh, người kia, hình như có hơi kì lạ nhỉ?”
Không hổ là thám tử lừng danh, trực giác cũng khá nhạy cảm đấy. Thế nhưng,
“Eh, sao vậy?”
Tôi giả vờ như không hề để ý chút nào đến chuyện đấy.
Xin lỗi, Natsunagi, hãy đợi thêm một chút nữa đi.
Rồi, đoạn thứ hai của bài hát cũng
đã kết thúc, khi mà đang chuẩn bị sang phần tiếp theo…Người đàn ông áo đen kia cuối cùng cũng đi về phía Saikawa, và sau đó,
“Ah…..hhhhhhhhhhh!”
Thông qua Microphone, tiếng hét của Saikawa vang vọng khắp toàn bộ đại sảnh.
“Này, kẻ kia là ai! Mau tranh thủ thời gian bắt lại!”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, khi mà người đàn ông kia chuẩn bị tiếp cận được Saikawa, thì hắn đã bị không chế bởi nhân viên phụ trách bảo vệ.
“…Quả nhiên, thì ra mọi chuyện là như vậy”
Trong khoảng thời gian một tuần này, cái cảm giác bất ổn vẫn luôn bám víu ở trong lòng tôi, mà sau khi chính mắt tôi trông thấy tất cả những chuyện này, cuối cùng tôi cũng đã chắc chắn. Quả nhiên, thật sự là quá tốt khi đã đến đây vào hôm nay.
“Kimiduka! Nhanh lên!”
Nhìn thấy Saikawa mù mờ đang ngồi xổm ở trên sân khấu, Natsunagi vứt giày cao gót, chạy thẳng lên phía sân khấu bằng đôi chân trần của mình.
Bóng dáng xinh đẹp kia, thật là làm cho lòng người phải rung động.
Song, đối với thám tử mà nói, sự nhiệt tình này là không cần.
Trong một vài tình huống, cho dù là sự dịu dàng, hay là lòng nhiệt tình, thì những thứ đó có thể sẽ biến thành độc dược và phản phệ lại chính mình.
Điều này, hiện tài thì Natsunagi vẫn còn chưa rõ.
“Em không sao chứ?”
Sau đó,
“Eh, biến thái-san…Cảm ơn anh đã quan tâm”
“Ngay cả trong tình huống như thế này mà em vẫn còn gọi anh là biến thái sao”
Thế nhưng, nói vui vài câu cũng là chuyện tốt, tôi cũng không hi vọng chuyện vừa rồi sẽ trở thành bóng ma trong tâm lý của cô bé.
“Nhưng mà, anh vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Canh gác kho bảo vật vào ngày mai là chuyện rất quan trọng, thế nhưng an ninh của hội trường cũng nên được tăng cường thêm đi chứ. Tí nữa em có thể mang bọn anh đến hậu trường một lát không?”
“Được thôi anh…”
Saikawa dường như đã không còn cảm thấy kinh hãi như vừa nãy, cô bé đã trở lại như ban đầu, sau đó gật đầu một cách khá uể oải.
Tôi bỗng cảm thấy hơi có lỗi.
Song, đã gọi là thám tử, vậy thì lý trí phải có những phán đoán, rồi mới đưa ra hành động. Tôi hi vọng Natsunagi có thể hiểu rõ điều này…Nhưng dù sao, tôi cũng chỉ là một người trợ thủ mà thôi.