"Nè, Ookusu-kun ....?"
"Tớ đây?"
Dưới ánh đèn điện yếu ớt, phần bóng người đang trải dài trên mặt đường.
Fujisaki nói mà không nhìn tôi.
"Này nhé, nếu điều tớ nói sắp tới có làm cậu phật lòng thì cho tớ xin lỗi nhé ..."
"Được mà. Nếu là cậu, tớ không để bụng mấy việc đó đâu."
Nhưng phải nói thật, tôi cũng bối rối lắm. Vì đây là lần đầu tiên tôi trông thấy cô ấy e dè như thế.
Dù vậy, Fujisaki vẫn không yên lòng.
"Ookusu-kun, cậu kỳ lạ thật nhỉ?"
…. kỳ lạ ư?
Câu nói không ngờ đó đã làm tôi sững sờ.
"Tớ thấy mình bình thường mà. À, có thể ý cậu là tớ có hơi nghiêm túc."
"Không phải đâu ..."
–Nhất định có điều gì đó sai sai.
Bầu không khí tĩnh lặng vô cùng, nó tĩnh lặng tới nỗi cả hai hoàn toàn có thể nghe được rõ ràng giọng của nhau.
"Nó giống như kiểu suy nghĩ của cậu khác so với bạn bè cùng trang lứa vậy. Xin lỗi, tớ thực sự cũng không hiểu nó là gì."
“…… Quả thật tớ không hiểu, nhưng cậu thấy vậy sao?"
"Ừ, đúng rồi đó."
Từng câu từ đi ra chậm rãi, nhưng đến khi tới tai tôi thì lại vang mạnh.
" ... Lúc nào cũng vậy à?"
"Không hẳn. Nhưng cậu biết không, kể từ lần đầu bắt chuyện với cậu, tớ đã từng chút cảm thấy như vậy. Không phải tớ định nói đó là chuyện xấu hay gì đâu. Chỉ là tớ muốn nói ngay bây giờ thôi."
"Tớ hiểu rồi ..."
Nếu là vậy, quá khứ chính là nguyên do.
Nhìn bên ngoài, tôi luôn cư xử bình thường, như thể quá khứ đó chưa từng tồn tại. Nhưng sâu trong lòng, nó vẫn hiện hữu và chưa bao giờ rời đi.
Thế nên, ở lớp tôi luôn là người xuất sắc nhất và cũng đồng thời nơm nớp lo sợ sẽ lạc lối.
Mặc cho cố gắng không để lộ ra, tuy vậy Fujisaki có thể đã cảm nhận được.
"Dù cậu có đang cười hay nổi giận, tớ cũng đều cảm thấy cậu thật xa cách. Giữa cảm xúc bên trong và bên ngoài đã tách biệt. Cậu không cười thật tâm, cũng chẳng thực sự giận dữ, như cậu đang sống nhưng lại nhìn vào một điều gì đó khác vậy"
“……”
Từng lời nói của cô ấy không phải chê trách cũng chẳng phải an ủi. Nó chỉ đơn giản là một sự thật rành rành.
Tâm trí tôi cứ vương vấn. Không ngờ cô ấy đã nghĩ về tôi như vậy.
"Cậu giận à?"
"Đâu. Nếu đó là những gì cậu nghĩ, thì do tớ mà. Từ nay về sau, tớ sẽ cẩn thận."
"Tớ không bận tâm chuyện đó. Vì đó là một phần con người cậu mà, Ookusu-kun. Chỉ là ..."
Một cơn gió vừa thổi qua đã làm đung đưa chiếc váy dài ngang đầu gối của Fujisaki. Sau đó nó còn thổi ngược lên khiến cho phần tóc mái cũng như khăn quàng cổ của cô ấy tung bay.
"Chỉ là, chuyện mà tớ thực sự bận tâm ấy .... Tớ không định làm cậu khó xử đâu, Ookusu-kun."
Vừa dứt lời, Fujisaki đã lại gần tôi, từng bước từng bước một.
Rồi dừng lại khi khoảng cách giữa hai đứa được rút ngắn xuống tầm một mét. Trong màn đêm tối đen, tôi đã nhìn thấy một đôi mắt tròn tỏa sáng. Cảnh tượng này bỗng khiến trái tim tôi lạc nhịp.
"Tại sao cậu lại quan tâm Enami-san nhiều đến vậy? Ookusu-kun?"
"Hả?"
Tôi có định làm vậy đâu. Trước giờ toàn ở thế bị động đấy chứ. Như việc cô ấy đứng đợi ở cổng trường. Như việc cô ấy chủ động gửi nhắn tin vào nửa đêm. Hay như việc cô ấy tìm đến" sự giúp đỡ ...
Mặt khác, mọi việc không phải lúc nào cũng được như ý muốn. Như lúc bị cuốn vào chuyện này, khoảng thời gian đi tìm hiểu về Enami-san, rồi nhập hội, và nói chuyện cùng cô ấy.
Chỉ có vậy.
"Có gì đặc biệt đâu ..."
Fujisaki bỗng lắc đầu dứt khoát.
"Dù trông tưởng cậu thường nhìn vào hư vô, nhưng tớ lại có cảm giác nó đang hướng thẳng tới chỗ của Enami-san vậy. Chính điều này cũng đã làm tớ vấn vương mãi. ... "
Fujisaki tiến lên thêm một bước nữa.
“Lúc đó cũng vậy. Lần bọn mình cùng nỗ lực để có được một buổi học nhóm với Enami-san và Nishikawa ở quán ăn gia đình ấy. Cậu thực sự đã nổi giận. Tớ chưa từng thấy cậu bộc lộ cảm xúc đó trước đây, ấy vậy mà khi đứng trước Enami-san, cậu đã như vậy."
"Cậu phóng đại quá rồi ..."
Nhưng nó lại rất nhỏ đến nỗi chẳng một ai có thể nghe được.
"Khi ở cạnh Enami-san, trông cậu tích cực lắm đấy. Tớ thậm chí còn đã thấy cậu có một vẻ mặt khác hẳn với thường ngày khi về qua cổng trường từ sau buổi mua sắm cùng hai người họ."
"... Đâu phải vậy."
Tôi đã không thể một mực phản bác, có lẽ vì đâu đó trong thâm tâm cũng nhận ra vậy.
"Tớ bất ngờ lắm. Dù cho cũng biết cậu và Enami-san hay về cùng nhau, nhưng lại không hề biết tự lúc nào mà hai cậu đã trở lên thân quen như vậy. Vẻ mặt mà cậu đã không cho tớ thấy giờ đây đang ngày càng được xuất hiện."
Rốt cuộc, tôi đã không thể nói được lời nào.
Enami-san đâu đó giống tôi. Thế nên, những cảm xúc sâu đậm nhất đều bị cô ấy lôi ra hết.
Không biết có phải vì vậy mà vẻ mặt của tôi mới trông khác?
Chính tôi cũng hoàn toàn không nhận thức được, có lẽ bản thân trở nên như vậy là do một điều nào đó.
Thật sự chẳng thể hiểu nổi bản thân được nữa.
“Ookusu-kun.”
Fujisaki tiếp tục.
"Tại sao hôm nay cậu lại mời tớ đến nhà?"
"Do ..."
Nếu muốn, lý do có nhiều lắm. Như cảm ơn vì Sayaka chẳng hạn. Nhưng tôi tin chắc đó không phải là điều cô ấy muốn tôi nói.
Bầu không khí nhức nhối. Nhưng nguyên nhân không chỉ do mỗi cái lạnh.
Như những gì Sayaka từng nói trước đó. Sẽ là dối trá nếu tôi nói mình không có ý đồ nào đằng sau.
Nhưng vậy cũng không có nghĩa là muốn hẹn hò với cô ấy hay gì cả.
Tôi chỉ còn biết im lặng và nhìn đi nơi khác. Âm thanh giờ đây chỉ còn lại mỗi tiếng nước suối chảy róc rách.
Trong tôi có một cái chốt.
Tôi biết rõ thứ đó. Một thứ sinh ra từ việc bị ám ảnh bởi quá khứ.
Thật vậy, tôi vẫn chưa thể buông bỏ quá khứ ở lại phía sau. Dù có lúc đã tưởng bản thân thoát ra được một chút, nhưng sự thật là tôi vẫn còn bị mắc kẹt dưới cái hố sâu đó.
Tôi sợ hãi không dám thoát ra.
Chẳng làm được gì hết. Thật vô dụng và thật trống rỗng, chỉ biết máy móc tiếp thu kiến thức vào người như thể đang nỗ lực thấm nước cho cổ họng cạn khô.
Một người vô dụng như vậy không nên yêu ai đó. Cái chốt từ việc tôi gián tiếp làm mẹ mất vẫn còn hằn sâu trong tim.
Với tôi, trong tình huống này, rất muốn chạy trốn.
Đừng nhìn tớ nữa. Đừng lo lắng cho tớ nữa. Tớ không quan trọng vậy đâu. Tớ chỉ là một đống rác rưởi mà thôi. Hãy mặc kệ đi.
Thế nên tôi đã giả vờ không nhận ra.
Fujisaki có thể có tình cảm với mình.
Và giờ đây, cô ấy đang nỗ lực từng chút để hiểu tôi ...
"Tớ xin lỗi. Đến gần đây tớ không còn có thể kìm nén được nữa. ... khó khăn lắm ..."
Một thứ gì đó liền đập nhẹ vào lồng ngực tôi.
Ngạc nhiên lắm chứ. Tôi chưa từng mơ Fujisaki sẽ xử sự như vậy. Vì cho tới nay, tôi chỉ toàn coi cô ấy như một người bạn thân.
Dù đôi lúc, trong lòng cũng có rung động. Nhưng chưa bao giờ hơn. Ngoại lệ duy nhất ... xảy ra vào năm ngoái.
"Cảm xúc của tớ là vậy ..."
“……”
Khoảng thời gian sau đó, cả hai đã không nói gì thêm.
Chỉ có tim tôi là đập dồn dập.
Cảm xúc trong người cứ rối rem. Không phải là tôi không thấy hạnh phúc. Mà trong đó cũng còn có sự sợ hãi và cảm giác nóng lòng muốn bỏ chạy.
Trong tầm mắt, ánh đèn đường đang tỏa sáng mờ ảo. Đế giày thì lạnh toát.
Mỗi khi có gió thổi, toàn thân lại như bị hút nhiệt.
Và sau đó, nhiệt độ từ người Fujisaki lại truyền qua ngực tôi.
Miệng tôi đã không thể nói ra nổi một từ.
“……u……”
Chính bản thân tôi cũng tự thấy thất vọng và xấu hổ.
Fujisaki hẳn đã rất dũng cảm. Chứ không, một Fujisaki bình thường hòa nhã sẽ không làm vậy nổi.
Nếu là một con người, đặc biệt còn là một người đàn ông, sẽ không được trốn tránh và phải tự giải quyết vấn đề. Một tình huống xảy ra nhất định phải có tiêu chí này.
Vì vậy đây không phải là lúc im lặng và đứng như trời trồng.
Tôi biết chứ. Nhưng vẫn chẳng thể làm gì được.
Trong lúc phần ngực đón nhận từng nhịp hơi thở của Fujisaki, tôi đã hướng mắt của mình lên bầu trời.
Và nhớ lại lần đầu mình gặp cô ấy.