Chẳng mấy chốc, từ phía bên trong phòng ngủ kiểu Nhật của bố tôi, đã vọng ra những tiếng ngáy. Xem ra ông ấy vẫn ngủ ngon như mọi ngày. Và như trước đó từng hứa, sau khi bọc lại chỗ cà ri xong, tôi lẳng lặng về ghế ngồi.
".... Bác ấy ổn chứ?"
"Nếu cậu đang hỏi về phần cơ thể sau tất cả những gì vừa xảy ra thì câu trả lời của tớ là không sao đâu. Nhưng nếu là về phần đầu thì phải đành lắc đầu ... "
"Nói vui vậy thôi, dĩ nhiên cũng không vấn đề gì đâu. Nhưng ừ, ông ấy là một người bố rất hài hước."
"Cho tớ xin lỗi vì đã làm cậu thấy không khoải mái."
"Fujisaki-san. Em cũng vậy, thật lòng xin lỗi chị. Mong chị sẽ không ác cảm với bố em."
Dù vậy, Sayaka lại làm một vẻ mặt như muốn hạ sát ông ấy đến nơi.
"Nhưng mà, chị cũng thấy hơi bất ngờ. Bởi bác ấy đã trò chuyện với chị y như một thành viên trong gia đình mình vậy. ..."
Bố tôi chắc chắn đã phấn khích. Do từ hồi tiểu học đến giờ, tôi chưa một lần dẫn bạn nữ nào đến nhà cả. Vì chuyện đó mà có lẽ ông ấy đã lo lắng đến mất kiểm soát như vậy.
"N, nè ..."
Fujisaki gọi tôi trong tư thế cúi gằm mặt.
"Trước khi ăn, cậu và bác ấy đã trao đổi gì vậy?"
"À, bố tớ thắc mắc về chuyện cà ri có vừa ngọt không ấy mà. Cậu cũng thấy rồi đó, ông không ăn được cay, nên tớ toàn phải làm ngọt thôi. Và bởi thế, ông ấy không muốn cậu biết một người đàn ông trưởng thành như này đây lại chỉ ăn được mỗi cà ri ngọt, nên đã lén nhờ vả."
"Ông anh chết tiệt này ... sao lắm lời vậy."
Sayaka nhìn tôi đầy khó hiểu.
“À, tớ hiểu rồi. Tớ cứ tưởng là ……. ”
Fujisaki bỗng im lặng.
Khoảng lặng nặng nề này hoàn toàn là do lỗi của ông ấy. Một người đáng nhẽ đã phải nhận ra những chuyện mình nên làm và không nên làm.
Sayaka bối rối liếc nhìn tôi và Fujisaki. Không biết con bé cảm thấy gì, nhưng trông nó đang tỏ ra rất khó chịu.
“Fu, Fujisaki-san, …… em xin chị một chút thời gian nhé?"
"Ể?"
Vì một lý do nào đó, Sayaka đã chỉ tay vào mặt tôi.
"Chị có thể ngắm nhìn mặt anh ấy được không?"
Fujisaki liền gật đầu đồng ý như thể chẳng còn sự lựa chọn nào khác, rồi làm theo.
Tôi cũng bất giác nhìn sang và thấy cô ấy vẫn dễ thương như ngày nào. Ở trên lớp, có rất nhiều nam sinh mê mẩn cô ấy. Thực sự, chẳng thể chê Fujisaki ở một điểm nào cả vì không chỉ ngoại hình mà tính cách của cô ấy đều hoàn hảo.
Mắt hai đứa sau đó đã giao nhau.
Và rồi, cô ấy đã lảng tránh trong nháy mắt. Tuy nhiên, đó chẳng phải chuyển biến gì lớn. Cô ấy chỉ nhìn vào tôi mà thôi.
"Vậy được chưa, Sayaka-chan?"
"Được rồi ạ."
Tôi không biết thứ gì đã thuyết phục con bé, nhưng đôi lông mày của nó đang nhăn lại, tạo ra một ánh nhìn phiền muộn.
"Mày đang cố làm gì vậy?"
"Không phải việc của anh. Anh cứ sống lơ ngơ như vậy đi, ông anh chết tiệt ạ. Nếu đây là ở chiến trường, anh sẽ u mê tới nỗi bị bắn vào sau lưng cho coi."
"À, ừ?"
Trong ánh mắt của Sayaka có chút gì đó coi khinh.
Lúc sau, khi cả ba đã ăn xong phần cà ri của mình. Fujisaki lại một lần nữa cảm ơn vì bữa ăn. Thấy cô ấy thích nó như vậy làm tôi rất vui.
"Cả hai có thể đi học tiếp. Việc dọn dẹp đã có tớ lo rồi. Và nếu kết thúc muộn quá, tớ sẽ đưa cậu về, hãy gọi tớ khi cậu chuẩn bị về nhé."
"Kh.. không cần phải làm vậy đâu."
“Fujisaki-san. Chị đừng để tâm, cứ thoải mái tận dụng đi."
"Tớ ổn mà. Chỉ đi vài bước chân là tới ga thôi. Chẳng có gì to tát đâu."
"Ừ. Vậy thì, cảm ơn cậu nhiều."
Sau đó, hai người họ đã lên phòng của Sayaka.
Trong phòng ngủ kiểu Nhật kia, tiếng ngáy vẫn phát ra đều đều. Với tình hình này, có khi bố tôi sẽ chẳng thể dậy được trong một khoảng thời gian sắp tới.
Fujisaki xuống dưới nhà sau tầm một tiếng rưỡi trôi qua. Trước đó, tôi đã làm xong hết mọi công việc nhà và đang nghỉ ngơi. Tuy nhiên, tôi không ngồi nghỉ không mà còn tiện thể kết hợp học lịch sử thế giới trên điện thoại.
Cô ấy lại gần tôi rồi nói.
"Tớ nghĩ mình tốt hơn nên về thôi."
"Oke. Vậy đợi tớ đi lấy cái áo khoác đã."
Tôi nhanh chóng về phòng lấy áo khoác mặc. Lúc trở lại phòng khách, bố tôi vẫn đang ngủ. Có khi ông ấy sẽ ngủ một mạch đến sáng luôn.
Hai đứa cùng ra khỏi nhà. Thực lòng, ngoài trời rất lạnh. Tôi vẫn chưa thể quen được nổi cái lạnh này.
Có vẻ ở đâu đó đang có một vài con cẩu đang hỗn chiến, những tiếng sủa khác biệt thi nhau vang lên trong đêm. Không biết cứ phải đến đêm bọn nó mới đánh nhau hay chỉ là do ban sáng tôi đã không nghe thấy. Chắc phần do buổi đêm sẽ luôn dễ chú ý hơn.
"Nãy tớ có thoáng thấy cậu đang học trên điện thoại. Ứng dụng mà cậu dùng có phải là 'World History Navigator' không?"
"Cậu biết à?"
"Tớ cũng dùng đó. Khá hữu ích."
Khi dùng điện thoại để giết thời gian, rồi cũng có lúc tắt máy vì chóng chán thôi. Vậy thay vào đó nếu bật ứng dụng này lên, sẽ không còn bị lãng phí thời gian nữa. Cứ tích lũy mỗi lần như vậy có thể tạo ra được một sự khác biệt lớn đến bất ngờ.
"Xem ra cậu luôn học mỗi khi có cơ hội nhỉ. Bảo sao tớ không thể thắng được."
"Ừm thì, chuyện đó chỉ là trùng hợp thôi. Do lúc nãy tớ đã vô tình tìm thấy một số bài phải làm."
"Nói dối."
Đúng vậy, đó là một lời nói dối. Nhưng nếu nhận, chẳng khác gì nhận mình đang học quá nhiều cả. Xấu hổ lắm.
Rảo bước được một đoạn, hình ảnh cây cầu bắc qua sông đã lọt vào tầm mắt tôi và xa thêm chút nữa, đó là nhà ga sáng lấp lánh trong đêm.
Đến giữa cầu, tiếng chân ở sau lưng tôi bỗng không còn.
Vì thế, tôi liền quay người lại và trông thấy Fujisaki đã dừng bước.
"Nè."
Cô ấy khẽ gọi.
"Sao vậy?"
Tôi nghiêng đầu hỏi.
Trông Fujisaki có vẻ là lạ.
Người con gái đó từ lúc dừng lại vẫn cúi mặt mà không hề nhìn tôi.