"Tại sao cô lại ngủ ở đây vậy ạ?"
Xong. Làm được rồi. Tôi đã quyết ít nhất phải một lần đến hỏi bà ấy, tuy là sẽ ngừng ngay khi thấy bất kỳ vấn đề.
"Ý cháu là gì?"
"Trong không gian chật hẹp thế này, cháu nghĩ ngủ ở đây không phù hợp đâu ạ . Tình trạng sức khỏe của cô cũng không đảm bảo, nên cháu nghĩ cô cần tới một nơi nào đó thoải mái hơn ..."
Cơ bản, bên không gian này được sắp xếp cho việc tiếp khách. Sẽ chẳng thể biết bà ấy có ở đó hay không trừ khi nhìn nhó qua cái bàn. Quan trọng hơn, môi trường cực kỳ mất vệ sinh. Xét thực tế tất cả đống rác đang tích tụ xung quanh, chỗ này đã bị bao phủ bởi một bức tường toàn rác.
Chưa kể gió từ điều hòa gần như chẳng thể thổi tới. Vậy thì, bà ấy ở đây làm gì vậy?
Trái với dự đoán, tâm trạng của mẹ Enami-san không hề tệ đi.
"Cháu nhầm rồi. Mỗi người đều có một nơi thoải mái khác nhau. Với ta thì đây là nơi hợp nhất."
"Hợp ấy ạ ..."
"Đúng vậy. Ta thích ở đây."
Khi sức khỏe đã được cải thiện, giọng bà ấy nói cũng rõ ràng hơn. Đầu tóc tuy có bù xù, nhưng người phụ nữ này trông vẫn trẻ chẳng giống với một người mẹ có con đang học cấp ba.
"Cô đến đây sau khi bị sốt ạ?"
"Ta ở đây không phải vì sốt hay gì đâu."
"Lâu chưa ạ? Bao năm rồi ạ ...?"
Kết quả, bầu không khí đã thay đổi. Mẹ Enami-san như bất động. Cảnh tượng này với tôi đã quá quen thuộc, minh chứng cho việc không thể đào sâu hơn được nữa.
"Dạ thôi. Không có gì đâu ạ."
Sự việc chẳng khác gì một chiếc công tắc. Nếu bật công tắc lên, một chuyện gì đó lạ thường sẽ xảy ra, nhưng khi tắt đi rồi, mọi chuyện lại trở về bình thường. Rốt cuộc, quá khứ chính là chìa khóa trả lời cho thái độ quay ngoắt này. Với tôi biết như vậy đủ rồi.
"Dọn dẹp không phải chuyện phiền phức cô nhỉ?"
Nếu chỉ rác không thôi, bà ấy sẽ không can thiệp. Hôm qua, hai cô gái có dọn cơ số rác tồn đọng và bà ấy đã không ngăn cản.
"Là sao?"
"À, dạ. Có vẻ cháu đã hỏi một câu kỳ cục rồi, thứ lỗi cho cháu."
Những thứ suốt mấy ngày nay bọn tôi đã vứt có thể xác nhận là rác. Trái lại, đồ nội thất dù hư hỏng đều không phải. Vì vậy nếu tùy tiện vứt đi, bị trách cứ là điều đương nhiên.
Mẹ Enami-san có quy chuẩn riêng. Đồng nghĩa ở đây chẳng có điều gì bất hợp lý cả.
Sự công nhận của một người không hoàn toàn tuyệt đối. Mỗi người đều nhận thức sự vật thực tế khác nhau.
Không thể cứ thế bác bỏ được.
"Nhưng sao lại nhiều vậy ạ?"
"Vì ta đã không vứt đi."
"Cháu có thể biết lý do không?"
"Bởi vứt rác là hành động vô nghĩa. Chúng luôn tồn tại. Bên cạnh đó, nếu thực sự muốn đi vứt, con bé sẽ là người làm điều đó."
Vậy là tốt hay không tốt, vứt hay để đấy, bà ấy đều không quan tâm.
"Có điều chẳng phải để tồn đọng sẽ gây mùi hôi thối và thu hút ruồi bọ. Thực tế, nhiều túi rác đã trong tình trạng đó rồi ạ."
"Phải."
"Nhưng chưa tệ nhất vì Enami-san đã thỉnh thoảng vào dọn dẹp phải không ạ?"
"Chà, con bé thi thoảng có vào đây. Ta không chắc con bé có định làm gì không, nhưng toàn rời đi ngay sau đó. Đồ ăn cũng do con bé mang đến."
"Cháu hiểu rồi. Có điều cô không ý định làm gì sao?"
"Ta có nhắc rồi mà nhỉ? Rác là chất thải. Dù có làm gì đi nữa, chúng luôn xuất hiện. Vứt đi rồi lại có thay thế. Vậy thì vứt làm gì?"
Dần dà, tôi không hiểu nổi những gì bà ấy đang nói.
"Khi cháu sống, cháu sẽ phải dùng cái gì đó. Rồi thì sao, cháu sẽ cho ra một thứ không sử dụng nữa. Con người gọi nó là rác. Rác được thải ra hằng ngày rất nhiều. Dù cháu có đi vứt bao nhiêu đi nữa, cháu chẳng bao giờ loại bỏ hoàn toàn được đâu. Thế thì, sao cháu không mặc kệ đi. Đằng nào chúng đâu còn cần thiết. Mà trong cuộc sống thường ngày, cháu cũng đâu để tâm đến những thứ chẳng quan trọng nhỉ? Với mỗi bước chân cháu đi, liệu cháu có quan tâm ở dưới đất đang có kiến hay không? Chú ý đến như vậy sẽ chỉ làm cháu phát điên lên mà thôi. Vậy nên con người ta luôn sống theo hai luồng suy nghĩ: những điều mình quan tâm và những điều chẳng quan tâm. Cháu thấy hai vấn đề này giống nhau chứ?"
"Đúng rồi nhỉ? Vậy đối với cô, điều đó không đáng để tâm phải không ạ?"
"Đúng vậy."
Dù phòng bốc mùi lạ hay xuất hiện côn trùng, bà ấy cho rằng chúng chẳng đủ quan trọng để bận tâm. Khi đã chẳng quan tâm đến thứ gì ở dưới chân thì dù có là sinh vật lớn hơn vẫn chẳng thay đổi. Người bình thường sẽ nhường tránh, nhưng với những người chẳng thấy lý do hợp lý cho điều đó,
họ có lẽ sẽ coi vô nghĩa.
Trên thế người cũng đầy người sống quanh núi rác trong nhà. Họ chất đống nhiều đến nỗi tràn lan sân vườn và bị những người hàng xóm luôn phàn nàn. Khi được phỏng vấn trên TV, họ chia sẻ rằng chẳng có thứ nào mà bản thân không cần đến cả.
Mẹ Enami-san có điểm khác với bọn họ. Đó là con người này có lẽ đã không còn quan tâm đến thực tại.