“Enami-san, tớ vứt thứ này đi có sao không?"
"Để tôi xem."
Hôm sau, Enami-san đến trường đúng như lời cô ấy nói. Sau một lúc thảo luận với Nishikawa, ba đứa bọn tôi thống nhất tiếp tục dọn dẹp nốt phần còn lại và đã đến nhà Enami-san lần nữa.
Tôi giờ đang dọn sạch nấm mốc và các mảnh vỡ khác quanh bồn rửa khi trước đã để lại. Nhờ những hành động dũng cảm diệt gián liên tục của Enami-san, rác thải xung quanh dần dần được dọn sạch.
"Không, cậu cứ bỏ đi."
Enami-san trả lời khi thấy cái muôi trên tay tôi.
"Đống dụng cụ phần lớn đều không ổn. Mấy cậu có thể bỏ hết đi."
"Cả đống chảo á?"
"Đúng vậy. Tôi nghĩ mình nên đi mua thay mới."
Do phải phân loại rác, tôi liền gói toàn bộ chỗ dụng cụ đó vào một chiếc túi riêng biệt. Đã một tiếng dọn dẹp trôi qua và tôi vẫn đang nỗ lực. Ngay từ đầu, rác thải trong bếp đều là của phòng khách. Có vẻ nhà bếp đã lâu không được sử dụng.
Điều duy nhất khiến tôi phải bận tâm là lũ gián.
Kể từ lần thấy con gián đầu tiên xuất hiện, Nishikawa luôn làm việc khiên cưỡng. Cô ấy vừa ngó nghiêng dè chừng vừa đi thu gom rác bằng một cái kẹp. Với người thường vui tươi và tràn đầy năng lượng như cô ấy thì vẻ mặt sợ sệt đang trưng ra kia quả là một điều mới mẻ.
“Ha, quanh đây không có đâu nhỉ?"
"Ổn cả rồi. Không sao đâu."
"Sao Risa-chan có thể vô tư vậy?"
Bọn gián khó xử lý lắm. Nishikawa gần như hoảng loạn và tôi cũng không giỏi ứng phó. Chỉ có Enami-san là người duy nhất giữ được sự điềm tĩnh.
Thật vậy, đến mẹ Enami-san cũng phải giật mình trước tiếng la hét. Bà ấy nhìn bọn tôi một lúc rồi mới đảo mắt quay đi. Thực tế, trông bà ấy cũng chẳng quan tâm chuyện lau dọn nhà bếp. Thế nhưng, vẫn có khả năng sau này bà ấy sẽ tránh mắng về đống dụng cụ nhà bếp bị vứt bỏ nên tôi phải cẩn trọng.
Phòng khách đã bớt mùi nhờ dọn dẹp không ngừng nghỉ. Đây quả là một bước tiến lớn so với lần đầu tôi bước vào căn phòng này. Bọn tôi cũng thường xuyên mở cửa thông gió cho phòng, nên không khí ít bụi bẩn hơn hẳn.
Nhiệt độ là thứ duy nhất vẫn vậy. Có lẽ do các bộ lọc trong điều hòa đã chưa được làm sạch cẩn thận. Hoặc có khi chính bản thân cái máy đang gặp vấn đề.
Đã có những tiếng lạch cạnh không dứt.
"Giải lao nha!"
Không thể tiếp tục vì đã tới giới hạn, Nishikawa lên tiếng. Hai người còn lại bọn tôi cũng chẳng có lý do gì để phản đối nên đều tán thành.
Nishikawa liền theo Enami-san về phòng. Cũng hợp lý vì đó là nơi duy trong nhà có thể nghỉ ngơi. Tuy phòng khách đã được bày biện lại, nhưng vẫn còn nhiều mảnh vỡ mảnh sành của các đồ vật đang vương vãi khắp sàn nhà. Tôi thậm chí còn chẳng biết rõ chính xác vị trí của chúng, nên thật nguy hiểm khi ở lại đây nghỉ ngơi.
Dù vậy, tôi vẫn ở lại phòng khách, bằng cách bịa ra một lý do:" Tớ sẽ nghỉ sau khi dọn xong chỗ này."
Nhưng thực chất là ...
Thấy hai cô gái đi rồi, tôi mới lại gần mẹ của Enami-san. Trông bà ấy đã khá hơn trước một chút, nhưng sức khỏe có vẻ vẫn chưa đảm bảo.
Bà ấy liền nhìn lên.
"Ah ... Sao thế cháu?"
Và bối rối khi chỉ thấy mình tôi. Trước nay, trong phòng lúc nào cũng có mặt Enami-san. Ở riêng với một người hoàn toàn xa lạ có lẽ đã khiến bà ấy thấy lo lắng.
"Cháu đến để trò chuyện với cô."
Tôi dõng dạc.
Tôi tò mò về mẹ Enami-san. Dù biết mình chẳng thể làm gì nhiều, nhưng nếu không thử nói chuyện ít nhất một lần, tôi sẽ không thể chủ động làm gì hơn. Chỉ vậy thôi, tôi không có bất kỳ ý xấu nào cả.
"Hmm? Cháu muốn nói gì?"
"Không ạ. Cháu chỉ muốn ngồi trò chuyện một chút với cô thôi."
Tôi không muốn làm bà ấy phải dè chừng. Cũng chẳng muốn bới móc mọi chuyện. Tôi chỉ muốn có một cái nhìn đại khái về bí mật đằng sau mà thôi.
"Trông cô có vẻ vẫn chưa khỏi, giờ cô đang thấy thế nào ạ?"
Gương mặt bà ấy đã giãn ra đôi chút.
“Fufu. Ta ổn. Cổ họng đỡ đau nhiều rồi. Con bé chỉ đang làm quá lên thôi."
Khi bà ấy cười, tôi bỗng thấy hình bóng Enami-san.
"Cháu xin lỗi vì mấy nay bận quá. Nhưng bọn cháu đã dọn gần xong rồi ạ."
“Ah, cảm ơn cháu. Ta cũng thấy căn phòng sạch sẽ hơn hẳn."
Bà ấy nhận thức được phòng khách đã thay đổi, nhưng không còn nổi giận vì biết những sự thay đổi đó không ảnh hưởng tới vấn đề của mình. Tôi muốn tìm hiểu mối liên hệ này nhiều nhất có thể.
Và không chỉ vậy.
Về bức ảnh đó.
Về chuyện trước kia đã từng xảy ra trong căn nhà này.
Không phải tôi muốn biết diễn ra thế nào. Tôi chỉ muốn hiểu con người này đang ấp ủ điều gì ở nơi đây mà thôi.
“Um…”
Khi đang lựa từ ngữ nên nói, một khung cảnh đã lướt qua tâm trí tôi. Đó là hình ảnh bà ấy vừa kéo lê chiếc bàn vừa la hét Enami-san. Ngoài hàng lang vết tích vẫn còn đó.