Lúc cô tỉnh dậy, đã hơn giờ sáng rồi, Dương Tiểu Oánh không ở nhà, viết lại một tờ giấy nói đi công tác. Có thể bốn năm giờ sáng mới về.
Ở trong ấn tượng của Hải Nhã, Dương Tiểu Oánh dường như chưa có một ngày nghỉ ngơi, hễ có thời gian rỗi là cô ấy dùng để đi làm kiếm tiền. cô nhớ rõ một lần hội sinh viên có làm một bữa tiệc tối, mọi người uống hơi nhiều bắt đầu chơi trò nói thật hay mạo hiểm, có người hỏi Dương Tiểu Oánh: “Hãy nói người mà cậu quan tâm nhất trên đời này là ai”
Câu trả lời của cô ấy như đinh đóng cột: "Tiền!"
Tất cả mọi người cười, nói là người mà, sao cô lại nói là tiền?
Dương tiểu Oánh hình như uống quá nhiều, cười bí hiểm: "Người? Tớ chưa bao giờ tin tưởng tình cảm với người khác, trên đời này chỉ có tiền là thật sự.”
Hải Nhã vẫn luôn cho rằng cô ấy nói đùa, hiện tại mới phát hiện ra cô thật sự không phải nói giỡn, năm mới cũng không về nhà, trên mặt bị người ta đánh đến như vậy vẫn không quên kiếm tiền, cô chưa bao giờ gặp một cô gái nào mạnh mẽ đến như vậy.
Đầu năm mồng một ở trong nhà cũng không có việc gì để làm, Hải Nhã thay quàn áo ra cửa dạo phố.
Dương tiểu Oánh từng đối với hành động một mình đi dạo phố của cô tỏ vẻ không hiểu: “Một mình dạo phố một mình ăn cơm, quá lạnh lẽo đi! Ít nhất phải tìm người đi cùng cậu chứ!”
Thật ra thì cô từ trước đến giờ luôn có thói quen một mình làm tất cả mọi việc, từ nhỏ đến lớn bạn bè cùng giới của cô cũng rất ít, các cô gái khác mặc dù không bài xích cô, nhưng hầu hết không thích chơi với cô, công thêm bà nội sợ cô bị “Người khác làm hư” nên mấy người bạn trước kia cũng dần mất liên lạc.
Hiện tại lên đại học, cô không ở trọ trong trường, đi học tan học bên cạnh hơi một tý đã có mấy người theo đuổi, trừ Dương Tiểu Oánh, thật sự cô không nói chuyện nhiều với những bạn học nữ khác.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng, cô đã thành thói quen như vậy rồi.
Đầu năm mùng một, trong trung tâm thương mại số lượng người đi mua sắm lại có thể nhiều hơn so với dự đoán, Hải Nhã ở tầng hai trang phục nữ tùy tiện chọn y phục, gia đình cô cho tiền tiêu vặt chưa bao giờ thiếu, cộng thêm số tiền mừng tuổi lần này chuyển đến, đủ để cô mua mười mấy bộ quần áo mới.
Cô xem những bộ quần áo thời trang mùa xuân mới đưa ra thị trường năm nay, màu vàng rất mềm mại, phía dưới phối với quần bf hoặc váy ngắn nữa rất thích hợp, đi vào phòng thay đồ thay bộ đó sau đó ra ngoài xem hiệu quả như thế nào, nhân viên bán hàng luôn miệng khen ngợi: “Cô da trắng, mặc bộ này lại xinh hơn rất nhiều!"
Mẹ trước kia hay cười cô là loại khách hàng mà nhân viên bán hàng thích nhất, một không mặc cả, hai không xoi mói, ba trả tiền thẳng thắn, nhìn trúng bộ quần áo nào, chỉ cần mặc thử cảm thấy không tệ, không nói hai lời liền mua, ở chỗ cô sống có một quầy chuyên kinh doanh đồ của các cô gái gia đình khá giả, cứ nhìn thấy cô là họ lại cười không khép miệng lại được.
Đang gọi nhân viên bán hàng tính tiền, chợt sau lưng cô vang lên giọng nói của một cô gái: “Chào cô, bộ y quần áo này có size S không?”
Hải Nhã tò mò quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp chỉ tay về phía bộ đồ mùa xuân trên người cô đặt câu hỏi, mà trong tay cô gái đó kéo tay một chàng trai… lại là Đàm Thư Lâm.
Không ngờ ở chỗ này cũng có thể gặp lại.
Cậu ta vừa thấy Hải Nhã, như có cái gì đó đâm khắp người, sáng sớm bị cô từ chối khiến cậu thua tiền đặt cược, thù mới hận cũ cùng nhau trào lên trong lòng, cậu dùng ánh mắt giết người trừng cô.
Hải Nhã làm như không thấy gì nhìn về phía cậu ta gật đầu một cái xem như chào hỏi, vào phòng thay đồ thay quần áo ra xong, lúc đi ra, cô gái bên cạnh Đàm Thư Lâm có lẽ đã cầm đồ vào một gian khác thay, cậu ôm lấy cánh tay đứng đối diện cô, vẻ mặt lạnh lùng.
"Cậu thật to gan!" cậu ta nghiến răng nghiến lợi, "lại dám cúp điện thoại của tôi!"
Hải Nhã chỉ cảm thấy buồn cười: "Sáng sớm mới bốn giờ cậu kêu tớ ra ngoài?"
Cô cầm bộ quần áo, cố gắng vòng qua cậu ta để đến quầy thu ngân trả tiền, Đàm Thư Lâm bắt lấy cánh tay của cô, giận dữ nói: “Tôi mặc kệ cậu! Cậu tại sao cúp điện thoại của tôi?!”
Cô rất buồn cười: "Tớ muốn đi ngủ, có người quấy rầy, tại sao không thể tắt máy?"
Chẳng lẽ trong ý thức của cậu, chỉ có cậu mới có thể cúp điện thoại của cô, coi cô như một con chó kêu thì tới đuổi thì đi à? Không thói quen cũng phải có mức độ.
Cậu ta giống như tức giận vô cùng, mặt cũng vặn vẹo, trên tay dùng thêm sức, nhất định không để cô đi.
Hải Nhã gắng gượng một lúc, có phần sốt ruột: “Đàm Thư Lâm, ở nơi đông người, cậu ầm ĩ cái gì chứ?”
"Là tôi muốn hỏi con mẹ nó ầm ĩ cái gì!" Cậu hận không thể gào thét giống như giám mục nhấc cô lên ném đi, “ Chúc Hải Nhã cậu rất được! được con mẹ nó rồi! tôi nói cho cậu biết, chuyện này không xong đâu! Cậu chờ đó cho tôi!”
Hải Nhã giận tái mặt: "Đàm Thư Lâm, cậu không nên lúc nào cũng không phân rõ phải trái như một đứa trẻ vậy!”
"Tôi không phân biệt phải trái?" cậu ta nổi giận, "Được! hôm nay tôi sẽ nói chuyện cậu đi làm ở KV cho mẹ cậu! để xem cô biết thế nào là không phân biệt rõ đúng sai!”
Hải Nhã cũng bị chọc giận, người này luôn thích xem cô bị ép đến bất lực phải cầu xin, ép buộc cô không còn cái tôi nữa, cậu ta mới cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Cô ra sức hất tay cậu ta ra: "Được thôi! Cậu đi nói đi! Không bằng không chứng ai sẽ tin tưởng cậu chứ? Cậu đi nói đi!”
Cô đã sớm đoán được sẽ có một ngày như thế này, mới không thể không rời khỏi quán KV vui vẻ, thật buồn cười, ngày hôm qua làm sao cô có thể nghĩ con người này còn có chút lương tâm, cậu ta căn bản đã không phân rõ phải trái đến ngang ngược rồi.
Cửa phòng thay đồ đối diện đột nhiên mở ra, Đàm Thư Lâm nhìn cô gái kia mặc một bộ quần áo giống với bộ vừa rồi Hải Nhã thử trang phục mùa xuân màu vàng nhạt, nghi ngờ nhìn cậu ta, rồi lại quay sang nhìn cô, sau đó hỏi “…Thư Lâm, anh xem bộ đồ này như thế nào?”
Đàm Thư Lâm cũng không thèm nhìn đến, rống giận: "Thật là xấu xí! Cút!"
Cô gái đó bị cậu dọa sợ, trong chốc lát đôi mắt kia tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân. Đàm Thư Lâm phủi tay liền đi, cũng không quay đầu lại nữa.
Đối mặt với ánh mắt mờ mịt thắc mắc của cô gái, Hải Nhã không lời nào để nói, lúc đi dạo phố hào hứng giờ phút này không còn sót lại chút gì, đem hóa đơn trả lại cho nhân bán hàng, cô cũng đi luôn.
Ngày đầu tiên của năm mới, nhân lúc vui vẻ ra đi, khi về lại mất hứng, về trong phòng lại thấy trống rỗng, không có một ai, Hải Nhã mệt mỏi nửa nằm trên ghế sofa, cả người hình như cũng như bị rơi vào hố sâu.
Cô có một kích động, cô muốn trốn đến nơi cảnh như trong mơ xa lạ kia, nơi đó mọi vật đều tốt đẹp đến chừng nào, không hề liên quan đến hiện thực, giống như chuyện xưa đã xảy ra ở một nơi xa lạ trên trái đất.
Cô cảm thấy mình đã đem Tô Vĩ trở thành chất gây nghiện, lúc đau khổ muốn tìm phương thức để giải thoát, hành vi như thế này đúng thật giống như một tên tội phạm. Nhưng mà, cảm giác tội ác này lại xen lẫn với niềm vui, xa lạ kích thích làm cô lưu luyến quên về, giống như ở đây không biết là nơi nào,có một kẻ phản bội chính là mình đang sinh sống. cô sợ hãi, nhưng cô lại cảm thấy kích thích, lưu luyến không rời.
Khuôn mặt của cô đè lên bên trong một thứ gì đó ấm áp mềm mại, trước mũi của cô thoang thoảng ngửi thấy mùi thuốc lá gần như đã nhạt không còn có thể nghe thấy mùi nữa.
Cô biết, đó là khăn quàng cổ của Tô Vĩ.
Khăn quàng cổ rất rộng, rất dài, có thể đem cả người cô bao quấn quanh một vòng.
Thật may mắn biết bao khi ở đây chỉ có một mình cô, Dương Tiểu Oánh không có ở đây, cũng không có cha mẹ ở đây, Đàm Thư Lâm cũng không ở đây, gì Thẩm cũng vậy. cô nắm lấy tóc mình bay ra khỏi trái đất này, thoát ra không được, nơi này là nơi duy nhất rời xa ôn ào náo động rộng lớn.
Hải Nhã cũng không nhớ được mình đã ngủ từ lúc nào, tỉnh lại một lần nữa mà vì nghe thấy chuông tin nhắn từ điện thoại đi động , mờ mịt từ trên ghế salon ngồi dậy, lúc này mới phát hiện ra mình lại có thể dùng khăn quàng cổ của Tô Vĩ bọc lại ngủ như vậy.
Lắc đầu cho đỡ choáng váng, trên màn hình hiện lên tin nhắn do Đàm Thư Lâm gửi cho cô.
Người này lại muốn tìm đến phiền phức gì nữa đây? Hải Nhã không kiên nhẫn nhíu chặt lông mày, tức giận mở tin nhắn ra, bên trong kèm theo một tấm hình, ánh sáng rất tối, ảnh chụp rất mơ hồ, nhưng nhìn thoáng qua cô vẫn nhận ra đó là mình.
cơ bắp toàn thân Hải Nhã trong nháy mắt cứng lại.
Trong hình, cô mặc đồng phục quán KV, đang khom lưng lấy dụng cụ để khui bia, góc độ chọn để chụp ảnh vô cùng gian trá, ít nhất cô đang cố gắng nhớ đến tình cảnh lúc đó, không nhớ rõ người nào chụp ảnh cô.
ở phía sau Đàm Thư Lâm còn bổ sung thêm một câu: "Chứng cớ đúng không? Tôi cho cậu! Chúc Hải Nhã, Cậu chết là cái chắc!"
Hải Nhã đột nhiên đứng dậy, chạm phải ly trà ngã lăn trên bàn.