Đây thật sự là lần hẹn hò vui vẻ, làm cho người ta quên hết tất cả phiền muộn.
Chín giờ Tô Vĩ đưa Hải Nhã về dưới lầu tiểu khu, tất cả ánh đèn trước khu đã được bật sáng, giống một vì sao cách đây rất xa truyền đến những ánh lửa nhỏ, thế giới hiện thực dường như rời xa —— cảnh đêm tuyệt vời đến bao nhiêu! Hải Nhã có một loại cảm giác lén buông thả - vui mừng sau đó là sung sướng, đối với moị chuyện của tương lại một giây cũng không muốn nghĩ đến.
Nhưng mà, chuyện nên đến vẫn cứ đến .
Hải Nhã đem chiêc khăn lông dê đang quàng trên cổ xuống xếp thật chỉnh tề, đưa tới: "Hôm nay rất vui vẻ, cám ơn anh, Tô Vĩ."
Khéo léo lo sợ bất an cùng áy náy, còn có chút lưu luyến không rời, nhưng mà, nhất định phải dừng lại.
Tô Vĩ nhận lấy khăn quàng cổ, nhẹ nhàng run lên, quấn lại trên vai cô.
"Em vẫn còn phải đi một đoạn đường nữa?" Âm thanh anh bình tĩnh, "Buổi tối gió lớn."
Hải Nhã lúng túng túm lấy tua khăn quàng, đúng thật là như vậy, nhà của cô ở tận tiểu khu trong cùng của tòa nhà kia, cô chỉ không muốn người đàn ông xa lạ biết chỗ ở cụ thể của mình, quả nhiên, điều gì cũng bị anh nhìn ra.
Cô lui về sau hai bước, mất tự nhiên nhìn chằm chằm mủi chân mình, nhỏ giọng nói: "Vậy. . . . . . em đi về. Cám ơn anh."
Trên Khăn quàng cổ vẫn còn lưu lại một ít mùi thuốc lá, không thể nói dễ ngửi, Hải Nhã đem tóc dài từ khăn quàng cổ trong rút ra, từ từ đi vài bước, không nhịn được quay đầu lại liếc mắt nhìn anh, Tô Vĩ đúng giờ châm một điếu thuốc, cũng đã đội mũ lưỡi trai lên đầu, anh sáng nhỏ từ đầu thuốc lá khiến anh trở nên rất mờ ảo.
"Chúc Hải Nhã." Anh đột nhiên lên tiếng, "Về nhà sớm một chút, cẩn thận bị cảm lạnh."
Cô giống như bị chìm vào một giấc mơ, không cầm lòng được nói: "Ngày mai là đêm ba mươi. . . . . . Ừmh, chúc anh năm mới vui vẻ."
Tô Vĩ cười cười, nhưng không trả lời.
Hải Nhã xoay người bước chân nhanh hơn, trong đầu lại không tự chủ được suy nghĩ, những người trong hắc đạo như thế có lễ mùng năm mới hay không? Có giống như trong phim vái lạy Quan công? Một nhóm người vui vẻ tập trung lại với nhau. Tổng kết lại qua đi một năm bọn họ cuối cùng đã thu được bao nhiêu tiền bảo hộ? Tô Vĩ có lẽ cũng có gia đình chứ nhỉ? Cha mẹ anh làm gì, tại sao lại để con trai mình làm người đứng đầu trong nhóm côn đồ chứ, tại sao chuyện của anh không nói gì với cô chứ?
Trong đầu cô đều là sự tò mò và thắc mắc, làm sao cũng không thể ngăn cản được suy nghĩ của mình, không nhin được lần thứ hai quay lại nhìn, chiếc xe máy đã không còn ở đó nữa, Tô Vĩ đã đi rồi.
Điện thoại di động đột nhiên đinh đinh đang đang vang lên, là âm thanh nhắc nhở có tin nhắn mới. Hải Nhã vội vàng đem điện thoại di động trong túi ra, tin nhắn vô cùng đơn giản của Tô Vĩ, chỉ có hai chữ:
"Ngủ ngon."
Hải Nhã lựa chọn trả lời, ngón tay nhấn trên phím dừng lại một lúc lâu, cuối cùng lại không viết bất cứ cái gì, im lặng khép điện thoại di động lại.
Sáng sớm đêm ba mươi, mẹ gọi điện thoại đến quan tâm đến tình hình của cô, dặn dò cô đừng quên gọi điện thoại cho gì Thẩm còn có cả Đàm Thư Lâm để chúc tết, Hải Nhã cẩn thận nghe lời bà nói, không giống như là biết chuyện cô ở đây đi làm, trái tim đang thấp thỏm rốt cuộc cũng hạ xuống. Đàm Thư Lâm coi như vẫn còn có chút lương tâm, không ở trước mặt người lớn nói bừa.
Cô mở danh sách số điên thoại ra, nhìn chằm chằm tên của Đàm Thư Lâm trong danh sách suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn còn một lựa chọn đó là gửi một tin nhắn chúc mừng năm mới vui vẻ, không quản cậu ta có trả lời lại tin nhắn hay không, cô vội vàng vào bếp nấu cơm.
Lúc trời sắp tối, bên ngoài đã có mấy người bắt đầu bắn pháo hoa, Hải Nhã sau khi cơm nước xong bắt đầu ngồi xem tiết mục cuối năm, chỉ cảm thấy rất nhàm chán, định đem Laptop chuyển đến phòng khách, lên mạng để xem tiểu thuyết.
Đột nhiên trước cửa truyền đến âm thanh mở cửa, Hải Nhã giật mình, ôm gôi đầu trong ngực ngạc nhiên và nghi ngờ quay đầu nhìn về phía đó, thấy Dương Tiểu Oánh xách theo hành lý đi vào phòng, đang ngổi trước cửa đổi giày.
Hải Nhã cực kỳ kinh ngạc, vội vàng chạy đến giúp cô ấy xách hành lý, vừa hỏi: “Tại sao hôm nay cậu đã trở lại rồi? hôm nay… là đêm ba mươi đó!”
Dương Tiểu Oánh giống như không có sức sống nữa, đầu tóc rối bời hỗn độn ở trên mặt, miễn cưỡng cười: "Ở nhà ngây ngốc không có gì hứng thú, không bằng trở về sớm chút, thừa dịp nghỉ đông đi làm, còn có thể kiếm thêm một ít tiền làm thêm giờ."
Dứt lời lại lại nhét một con vịt quay đóng gói đưa cho Hải Nhã: “Đây là đặc sản ở quê tớ, cậu nếm thử đi.”
Hải Nhã thấy cô ấy dùng tóc mái để che đậy vết xanh tím trên con mắt trái đan xem vào nhau, ở nơi đó trên mặt hình như bị sưng lên, còn có mấy vết móng tay đang hình thành sẹo, vội vàng kéo cô lại: "Tiểu Oánh! Trên mặt cậu sao vậy?"
Dương Tiểu Oánh lấy tay che lại: "Không có gì, không cẩn thận bị va chạm."
Loại vết thương như thế này làm sao có thể vì va chạm mà có? Dấu ngón tay vẫn còn ở phía trên, xanh xanh tím tím, rõ ràng là bị người đánh, hơn nữa hình như đã qua mấy ngày rồi, nhưng rõ ràng thái độ của cô ấy là không muốn nói, Hải Nhã cũng không tiện nói nhiều, chỉ đành đi vào phòng dùng rượu sát trùng và các đồ vật đến: “Ít nhất cũng phải tiêu độc đã chứ?”
Dương Tiểu Oánh lắc đầu: "Không cần, dọc đường mua vé đứng để về, mệt chết tớ rồi, Hải Nhã cậu bận việc thì cứ làm đi cứ mặc kệ tớ…tớ tắm rồi đi ngủ.”
Hải Nhã bất đắc dĩ nhìn cô cầm quần áo đi vào phòng tắm đóng cửa lại, cô đối với chuyện của Dương Tiểu Oánh cũng không biết nhiều, cũng có thể nói, hai người bọn họ không hề hiểu chuyện của đối phương.
Lúc đầu phòng quảng cáo cho thuê bởi vì Hải Nhã cảm thấy một mình ở thì quá lạnh lẽo và buồn tẻ, Dương tiểu Oánh cũng giống cô, lại là người thẳng thắn dễ sống chung, nên cô yên tâm để cô ấy ở lại đây thuê phòng. Mặc dù hai người mới ở cùng nhau được nửa năm, bình thường nói chuyện cũng là chuyện ở trong trường học, hài lòng vui vẻ, nhưng nếu để nói là bạn tốt để giãi bày tâm sự, thì không được tính là như vậy.
Cô đứng giữa trời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên một hồi tiếng pháo long trời lở đất, lúc này cô mới phát hiện đã hơn giờ rồi, nhớ đến việc phải gọi điện chúc tết dì Thẩm, vội vàng quay lại tìm điện thoại di động, hộp tin nhắn lại có thể có mười mấy tin nhắn đến, đều là tin nhắn chúc mừng năm mới của bạn học.
Cô trong lúc đo cũng không kịp nhìn hết, trước tiên gọi điện thoại cho cha mẹ, sau đó là bà nội, dì Trầm, các bề trên quen biết khác, một vòng năm vái lạy xuống, cô thực sự miệng đã đắng lưỡi đã khô, Dương Tiểu Oánh đã tắm xong trở về phòng, cửa đang đóng.
Có nên đi xem cô ấy như thế nào hay không? Hải Nhã đang phân vân.
"Nhớ nhung là khi hít thở cũng sẽ đâu, nó sống ở trên tất cả các ngõ ngách trên thân thể tôi. . . . . ."
Hải Nhã nghe thấy tiếng chuông di đông bài hát của Lương Tĩnh Như mà cô đã cài, bỗng nhiên vang lên lúc này, cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, để nó vang lên khoảng mười giây rồi vội vàng cầm lên, trên màn hình hiện lên tên của Tô Vĩ.
Cô ổn định tinh thần, lập tức chạy vào phòng ngủ đóng cửa lại, tiếng pháo đinh tai nhức óc cũng không thể nghe thấy gì nữa.
"Alo?" nhấn nút nghe, cô phát hiện ra giọn nói của mình lại có thể mang theo một chút run run.
Tô Vĩ mang theo giọng nói bình tĩnh đến kỳ lạ nói bên tai cô: “Năm mới vui vẻ.”
Hải Nhã cố gắng khiến mình có vẻ tự nhiên nhất: “Umh, năm mới vui vẻ, chúc năm mới phát tài.”
Nói xong lại cảm thấy lời chúc này hình như có gì đó không đúng lắm, thân phận Tô Vĩ đặc biệt, chúc anh phát tài giống như chính là lời nguyền rủa xui xẻo của rất nhiều người, cô vội vàng đem mình lắc lắc thêm vào một câu: “……Thân thể khỏe mạnh.”
Giọng nói của anh rất dịu dàng: "Cám ơn."
Hải Nhã cũng không biết nói tiếp như thế nào, không biết làm gì hơn là bắt đầu nói nhảm: “Anh ăn rồi à? Cơm tất niên…. Hả, cái đó, cơm tất niên ăn có ngon không?”
Tô Vĩ cười: "Em định hỏi cái gì?"
Hải Nhã xấu hổ cúi đầu, cô chỉ tò mò muốn trong hắc đạo ăn cơm tất nhiên như thế nào, có phải ăn cơm ở đại sảnh của khách sạn năm sao hay không, sau đó sắp xếp chỗ ngồi theo thứ bậc, sau đó những ngườ cấp bậc thấp bắt đầu mời rượu lão đại, các lão đại lại so tài cùng nhau không….
Nhưng anh lạ không trả lời bất cứ câu gì.
"Đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Anh nói lời tạm biệt với cô.
Đóng điện thoại lại, Hải Nhã ngồi ngây ngốc một hồi lâu, ánh mắt vô ý nhìn thoáng qua mọi nơi, cuối cùng dừng lại trên chiếc khăn quàng cổ đang đặt trên ghế sa lon.
Tiếp tục như vậy không được mất... . . . . . cô mệt mỏi xoa xoa trán, phải tìm thời gian trả lại khăn quàng cổ cho anh ta, đem mọi chuyện chưa kịp phát triển chấm dứt nhanh chóng đi.
Bên phòng Dương Tiểu Oánh có tiếng động truyền đến, hình như là mở cửa, Hải Nhã nhanh chóng ra ngoài, thấy cô ấy đi xuống phòng bếp bỏ mấy thứ vào tủ lạnh, vì vậy cẩn thận hỏi: “Tiểu Oánh, cậu… cậu muốn ăn chút gì không?”
Dương Tiểu Oánh mỉm cười với cô: “Tớ không đói bụng. Đi ngủ, ngủ ngon nhé.”
Cô vẫn không có thói quen như vậy, Dương Tiểu Oánh rõ ràng có thái độ là hi vọng cô giả vờ như cái gì cũng không biết, tất cả mọi chuyện vẫn như cũ, mỗi người đều không muốn người khác hỏi đến chuyện của mình.
Hải Nhã không thể làm gì khác hơn là thật sự giả vờ như không biết chuyện gì hết, trở về phòng khách tiếp tục xem TV.
Nhớ đến trong hộp thư đến của điện thoại di động còn mấy chục tin nhắn chưa kịp xem, Hải Nhã mở từng cái từng cái để xem, phần lớn là bạn học gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, đột nhiên cô phát hiện hộp thư còn có tin nhắn của Đàm Thư Lâm, thì ra cậu ta đã đã trả lời tin nhắn của cô rồi à? thật là hiếm thấy, trước kia cô gửi cho anh mười tin nhắn, anh trả lời lại một tin nhắn đã thấy cảm ơn trời đất rồi.
Mở ra xem, tin nhắn của Đàm Thư Lâm không có một là chúc phúc hai là động viên, chỉ có hai dòng chữ kiêu căng độc tài: "Chúc Hải Nhã, cô lại làm phiền tôi!"
. . . . . . Gửi một tin nhắn chúc mừng cũng kêu làm phiền? vỗn dĩ đang hi vọng anh ta đi học đại học ở nơi khác có thể học được cách đối nhân xử thế, không ngờ ngược lại càng lớn càng trẻ con.
Hải Nhã trực tiếp xóa tin nhắn, tắm rửa đi ngủ.
Cảm giác mới ngủ được mấy tiếng, tiếng chuông điện thoại di động lại đem cô từ trong mộng đẹp lôi ra ngoài. Hải Nhã mơ mơ màng màng nhận điện thoại, thì đã nghe tiếng Đàm Thư Lâm hòa trộn với tiếng nhạc ầm ĩ hét lớn: "Chúc Hải Nhã! Đường số hộp đêm Phương Hồng! lập tức đến ngay!”
Cô nhìn đồng hồ báo thức, mới bốn giờ, trời còn chưa sáng, cơn buồn ngủ mê nam từ chối: "Em đang ngủ. . . . . ."
"Chúc Hải Nhã!" giọng của Đàm Thư Lâm lớn hơn, ". . . . . . Đánh cuộc! . . . . . . đến đây!"
Bên cậu tiếng ồn thật sự quá lớn, căn bản cô hoàn toàn không nghe thấy gì, hai mí mắt Hải Nhã đang đánh nhau, trực tiếp từ chối: “Em đang muốn ngủ,anh tìm người khác đi.”
Dứt lời trực tiếp tắt máy.
Tình huống như thế lúc cô học trung học cũng đã gặp một lần, một nhóm nam sinh bọn họ tụ tập với nhau chơi một trò chơi ngây thơ, so sánh bạn gái ai nghe lời nhất vừa gọi đã đến. Cô ngày đó cực kỳ hứng thú chạy đến, ở trên đường đợi khoảng hai tiếng đồng hồ, cuối cùng đợi đến lúc thấy Đàm Thư Lâm và nhóm bạn bè xấu của anh ta đi ra, anh ta rất hài lòng, chỉ tay về phía cô rồi nói với bạn bè mình: Thấy chưa? Hai giờ! Tớ thắng!
Loại trò chơi vô tâm tàn nhẫn này, cũng chỉ có những bé trai không hiểu chuyện mới làm ra thôi.
Chuyện đã cách hai năm rồi, anh ta đúng là càng lớn càng trẻ con, Hải Nhã lật người, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.