Ngón tay Cố Đình Sâm bất ngờ ra sức khiến tôi đau đến hít sâu, khuôn mặt lại vô tâm mà cười nói: “Em chán rồi, không phải anh vẫn mong muốn cưới Ôn Như Yên sao?”
Cố Đình Sâm: “…”
Khi khuôn mặt tuấn tú sắc bén của anh trở nên tối tăm, tôi lấy giấy thỏa thuận ly hôn trong túi xách ra rồi nhẹ nhàng cười nói như cũ: “Đình Sâm, anh chỉ cần ký tên là sẽ tự do.”
Tôi không đành, nhưng cứ bắt lấy anh mà không chịu thả thì có thể làm gì được?
Huống chi… tôi không muốn lại thuyết phục bản thân phải tha thứ những tổn thương mà anh gây ra cho tôi nữa.
Cố Đình Sâm nhận giấy thỏa thuận ly hôn, anh cụp mắt nghiêm túc lật xem và cuối cùng chỉ thản nhiên hỏi một câu: “Cô từ bỏ cả Thời gia luôn sao?”
“Em chỉ cần năm triệu, toàn bộ đều cho anh hết.”
Cố Đình Sâm: “…”
Anh cầm giấy thỏa thuận ly hôn mà ngồi yên rất lâu. Tôi lại lấy bút ra từ trong túi cho anh, anh do dự một lúc lâu thì mới trịnh trọng ký tên của mình.
Tôi buồn bã, anh ký tên rồi…
Thật ra lòng anh vẫn luôn muốn ly hôn.
Một tờ giấy thỏa thuận đã chấm dứt mối quan hệ hôn nhân giữa tôi và anh.
Tôi lấy lại giấy thỏa thuận ly hôn từ trong tay anh rồi cười nói một cách khiên cưỡng: “Em sẽ nói luật sư đi giải quyết, mấy ngày nữa sẽ gửi cho anh giấy chứng nhận ly hôn, cổ phần của tập đoàn Thời Gia cũng sẽ chuyển lại cho anh trong vòng mấy tháng này.”
Thời gian còn lại hãy để mặc em cho số phận đi.
Tựa như đã nghĩ thông điều gì, cả người tôi cứ cảm thấy rất nhẹ nhõm, vết thương trên gương mặt có vẻ cũng không đau đến vậy. Cuối cùng tôi cũng… có thể buông tha anh, để lại cho anh một sự tự do.
Chắc lúc này chủ tịch Cố cũng đã đến rồi, tôi và Cố Đình Sâm đứng dậy đi về phía Ôn Như Yên, ở cửa lại vừa khéo nghe thấy tiếng chủ tịch lạnh lùng chất vấn Ôn Như Yên: “Sao hả? Chẳng lẽ không phải cô tự tìm trai cho chính mình à?”
Ôn Như Yên vẫn sợ ông ta mà nói với giọng điệu sợ hãi: “Ông nói bậy, tôi không hề!”
“Tôi còn có cả lịch sử chuyển khoản mà cô còn định chống chế à? Ôn Như Yên, cô muốn đổ vạ cho con dâu tôi thì quả thực là nằm mơ giữa ban ngày! Dù Cố gia bọn tôi không có con bé thì cũng sẽ không cho cô vào cửa đâu!”
Tôi nghiêng đầu nhìn sang Cố Đình Sâm, vẻ mặt của anh khi nghe thấy cuộc nói chuyện bên trong vẫn không thay đổi gì. Nghĩ kỹ lại thì tôi đã làm việc thừa rồi, Cố Đình Sâm là người thông minh, có rất nhiều việc không cần người khác nói thì chính anh cũng có thể điều tra rõ ràng.
Nhưng anh không hề chọc thủng Ôn Như Yên, thậm chí anh còn giả vờ như chẳng biết gì mà an ủi cô ta. Hóa ra anh vẫn luôn nuông chiều cô ta thôi, mà tôi vẫn đáng cười, cứ luôn muốn lấy lại trong sạch cho chính mình.
Thậm chí còn làm phiền ba anh.
Nghĩ vậy, tôi hoảng sợ quay lưng bỏ đi, nhưng vừa chạy đến cửa bệnh viện thì tôi chợt nhận ra có gì đó không bình thường. Tôi bèn giơ tay ra sờ cái mũi nóng bừng theo bản năng.
Một vệt màu đỏ tươi chói mắt đến thế.
Những bông tuyết trắng muốt vẫn cứ rơi từ bầu trời đêm yên tĩnh, tôi vươn tay định đón lấy thì hai chân bất ngờ không đủ lực để chống đỡ thân thể mà ngã thật mạnh xuống những bậc thang được bao phủ bởi màu tuyết trắng.
Khoảnh khắc đó, dường như tôi đã thấy được Cố Đình Sâm năm ấy.
Anh dịu dàng gọi tôi là cô bé, dùng giọng nói thanh thanh trầm trầm mà hỏi: “Cô bé, đã muộn như vậy rồi, sao em còn chưa về nhà vậy?”
Tôi cười tùy tiện rồi đáp bằng một nụ cười tươi tắn: “Em muốn nghe anh chơi đàn, anh có thể chơi bài Wind Live In The Streets không?”
“Được thôi, ngày mai đi học anh sẽ đàn cho em nghe.”
Năm ấy tôi còn chưa đủ can đảm để vào phòng học nghe anh đàn piano, mà tôi ngồi xổm bên ngoài phòng học, dưới cửa sổ xanh ngoài vách tường trắng và khóc một cách bối rối.
Muốn thích Cố Đình Sâm, có vẻ rất đơn giản nhỉ.
…