Ôn Như Yên thấy tôi chẳng khác nào thấy ma. Cô ta bắt đầu điên cuồng kêu to, ném vỡ đồ đạc, giống y như tôi cưỡng hiếp cô ta vậy, Cố Đình Sâm thấy thế thì ôm chặt cô ta vào lòng.
Lòng anh vẫn luôn rất ấm áp, khiến lòng người yên ổn.
Ôn Như Yên dần bình tĩnh lại, miệng cô ta vẫn cứ lẩm bẩm kêu tên Cố Đình Sâm. Mà người đàn ông kia, chồng tôi, lại dỗ dành cô ta từng tiếng một: “Không sao đâu, có anh ở đây, cô ta sẽ không làm gì em được đâu.”
Một chút dịu dàng của Cố Đình Sâm là cho cô ta, rồi vừa chuyển, anh lại lạnh lùng chất vấn tôi: “Cô đến bệnh viện làm gì? Còn không mau về nhà.”
Trước mặt Ôn Như Yên, anh luôn bảo tôi về nhà đi.
Tôi không nhìn nữa, không nhìn sự dịu dàng mà Cố Đình Sâm cho Ôn Như Yên. Ngay trong khoảnh khắc này, Ôn Như Yên ỷ vào sự nuông chiều của Cố Đình Sâm, bất ngờ hất một ly nước nóng bỏng vào mặt tôi. Tôi đau đến thét chói tai, hoảng loạn lui ra sau, đụng vào vài món đồ. Vào lúc sắp ngã xuống đất, có người kéo cánh tay của tôi lại.
Tôi ngước mắt ngơ ngác nhìn anh: “Đình Sâm.”
Ánh mắt anh nhìn tôi rất phức tạp, ngay sau đó lại trừng mắt liếc nhìn Ôn Như Yên rồi kéo tôi rời khỏi phòng cấp cứu, qua tấm gương, tôi thấy lớp trang điểm xinh đẹp của mình bị nước nóng hòa tan, chỉ còn lại nửa gương mặt mang theo vết sẹo màu đỏ máu.
Đó là vết thương lúc trưa tôi té ngã, do tôi tự cào bằng móng tay.
Cố Đình Sâm tìm thấy băng gạc và cồn. Anh không nói gì mà bắt đầu khử trùng cho tôi, tuy tôi đau nhưng vẫn chịu đựng mà không hề hé răng, yên lặng hưởng thụ một chút ấm áp mà anh trao cho tôi.
Mái tóc đen ướt đẫm, tôi khẽ cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của Cố Đình Sâm rồi chợt khẽ khàng gọi anh: “Cố Đình Sâm.”
Anh thấp giọng đáp: “Hửm?”
Tôi nhẹ nhàng, và gần như tha thiết hỏi: “Em tặng Thời Gia cho anh và cũng đồng ý ly hôn với anh, anh thật sự không muốn yêu đương gì với em sao?”
Ngón tay Cố Đình Sâm khựng lại, anh giương mắt nghi ngờ nhìn tôi rồi lại hỏi một câu y như trước: “Từ sau khi Như Yên về nước thì cô đã không bình thường rồi, rốt cuộc thì cô muốn làm gì?”
Cố Đình Sâm đã từng nói rằng anh vốn chẳng hề có chút kiên nhẫn nào với tôi. Giờ phút này, anh nhướng mày tỏ vẻ đã dùng hết kiên nhẫn với tôi rồi. Tôi giơ tay thấp thỏm sờ lên đầu lông mày rồi vuốt phẳng cho anh: “Anh thật sự không muốn sao?”
Tiếng nói của tôi nhẹ như lông hồng, mà cũng rất hèn mọn.
Có thể là lần đầu tiên vuốt ve chân mày của anh, tôi càng sờ lại càng nghiện. Cố Đình Sâm chợt nắm chặt lấy cổ tay của tôi rồi nói bằng giọng trầm thấp, tràn ngập âm điệu mà cũng cất chứa tiếng gió: “Tôi có thể yêu đương với bất kỳ ai, đứa ngốc cũng được, nhưng với chỉ mình cô thì không, cô chết tâm đi.”
Như thể bị bỏng cháy, tôi nhanh chóng rụt tay lại, ngoan ngoãn đặt tay bên cạnh mình. Rồi lúc này bỗng nhiên bao nhiêu chua chát và buồn tủi trong lòng lại phóng đại, tôi bỗng không muốn nhẫn nhịn nữa.
Cố Đình Sâm tiếp tục bôi thuốc cho tôi, vẻ mặt rất tập trung.
Tôi cười hỏi anh: “Đình Sâm, có phải anh cảm thấy em không biết đau không?”
Anh hỏi lại theo bản năng: “Hửm?”
Tôi thấp giọng cười nói: “Có phải anh cảm thấy em không biết đau, không biết khóc mà cũng không biết làm loạn nên mới không do dự mà ức hiếp em đúng không? Nhưng mà Cố Đình Sâm, em gả cho anh khi mới vừa đủ hai mươi tuổi, đó là một lứa tuổi còn chẳng thể nào chịu nổi sự lạnh nhạt, căm hận của người khác đó. Quên tuổi đi, nhất là khi người kia vẫn là chồng em, người mà em cần nương tựa vào nhất, thật ra em thật sự không kiên cường như anh nghĩ đâu.”
Cố Đình Sâm nhìn tôi bằng vẻ mặt khiếp sợ. Gương mặt này của anh thực sự đẹp quá, tôi lặng lẽ đánh giá như thế rồi nghe thấy anh đột nhiên hỏi tôi: “Vì sao cô lại muốn… yêu đương?”
Nhẩm đúng lúc chủ tịch Cố muốn đến, tôi chớp mắt, kết thúc chủ đề này mà tùy tiện nói: “Cố Đình Sâm, chúng ta ly hôn đi, em tặng tập đoàn Thời Gia cho anh.”