Sau một hồi giết chóc thì phía trước mặt bọn họ không còn là một đội quân mà là một đám dã thú ăn thịt người.
Trên tay mỗi con quái vật này đều đang cầm một bộ phận cơ thể.
Theo từng tiếng cắn nuốt, những tia máu bắn vào không trung nhuộm đỏ cả không khí trong phòng.
Tô Vũ và những người dân Frank đều vô cùng cẩn thận, đám quái vật này không hề có cảm giác đau chúng chỉ có ham muốn duy nhất là thịt người, khi chúng ăn xong sẽ lại tiếp tục đi tìm con mồi mới.
Hắn nói với những người sau lưng để bọn họ mỗi người cầm một bộ phận cơ thể của đám binh lính Rhine, cứ thấy có quái vật xong lên thì vứt cho chúng.
Những quái vật này không có trí tuệ, mùi thịt trong những thi thể kia còn hấp dẫn hơn là mùi trên người bọn hắn.
Cứ như vậy, bọn hắn an toàn đi ra phía bên ngoài " Trại chăn nuôi " nhưng vấn đề đến.
Một mình hắn thì không sao nhưng mang gần hai nghìn người đi ra khỏi đây kiểu gì.
Binh lính Rhine nếu thấy có người Frank chắc chắn sẽ thông báo thêm qua đây, đến lúc đó sẽ có thêm rất nhiều phiền phức.
Tô Vũ nhíu mày nhìn về phía những người Frank rồi lại nhìn về phía những con dã thú phía trong kia.
Hắn chợt nảy lên một ý tưởng, tuy có hơi thô bạo nhưng chắc vẫn sẽ thực hiện được.
Hắn nói nhỏ với những người đàn ông đang ở phía sau, khi bọn họ nghe kế hoạch này xong sắc mặt đều hơi cổ quái.
Sau đó hắn nhanh chân vào phía trong, rồi chạy đến trước mặt đoạt đi những miếng thịt chúng đang cầm trên tay, sau đó vừa chạy hắn lại vứt xuống một ít thịt để nhử bọn chúng đi theo mình.
" Trại chăn nuôi " này tuy nằm ở ngoại ô nhưng vẫn có một số binh lính đi tuần, Tô Vũ nắm lấy một nắm thịt ném về phía bọn họ, sau đó quay người chạy về phía những dân làng đang ẩn núp gần đó.
Lúc này tất cả người dân Frank kể cả Ninh Như mắt đều đã đỏ hoe, hắn còn thấy một số người đang ôm chặt đôi mắt đang sưng phù của mình.
Tô Vũ rất hài lòng về thành quả của những người đàn ông người Frank.
Nếu là bình thường chắc chắn phương pháp ngụy trang của hắn sẽ rất dễ bị phát hiện, nhưng nếu có một trận hỗn loạn thì khác.
Tất cả binh lính người Rhine đều đang tập trung tiêu diệt những con dã thú bên dưới, sẽ không ai chú ý tới bọn hắn, chỉ cần đứng không quá gần thì sẽ không dễ bị phát hiện.
Tô Vũ cười ha hả nhìn những người Frank vẫn còn nhìn hắn với ánh mắt oán hận: " Được rồi, ta xin lỗi.
Đi thôi "
Những con dã thú đã chạy vào một trấn nhỏ, người trong trấn cũng như bọn họ đang chạy như bay.
Dẫn theo đám hơn hai nghìn người di chuyển không gây quá nhiều sự chú ý.
Chạy đi đến rất xa khu vực dân cư của người Rhine nhưng hắn vẫn không thể chủ quan.
Nếu một hai người còn có thể dễ dàng ẩn nấp nhưng hơn hai nghìn người không phải là một con số nhở.
Nếu đúng nhìn từ xa cũng có thể phát hiện được đang có người ở đây.
Để an toàn, hắn quyết định chia nhỏ đám người Frank ra, di chuyển bọn họ thành nhiều lần với từng tốp nhỏ.
Lúc đó sẽ giảm bớt được nguy cơ bị phát hiện hơn, dù bị phát hiện Tô Vũ cũng có đủ khả năng bảo vệ cho họ.
Sau khi bàn bạc xong với những người Frank, hăn lại phải đào hang.
Cũng vì muốn an toàn, hắn không muốn sử dụng những hang động tự nhiên, hắn cần một hang động có lối vào nhỏ nhưng bên trong phải có sức chứa đủ gần hai nghìn người.
Tốp đầu tiên hắn sẽ đưa một số người đàn ông đi trước, vì dù sao khả năng sinh tồn của họ cũng lớn hơn.
Hắn cần họ đi săn bắt chuẩn bị lương thực trước để đưa người già, phụ nữ và trẻ em qua.
Cứ liên tục ròng rã gần mười ngày trời không ngủ, chỉ ăn một chút thức ăn khô.
Tô Vũ cũng hoàn thành nhiệm vụ, hắn không ngờ mình lại có tiềm chất của một kẻ đưa người vượt biên như vậy.
Tuy có mấy lần bị phát hiện nhưng may mắn vẫn chưa có người nào phải chết.
Tô Vũ nói với người Frank: " Ta biết các ngươi chắc đang sợ ta cũng hành hạ các ngươi như người Rhine "
Ninh Như hồn nhiên trả lời: " Đâu có, em có sợ đâu "
Nhìn gương mặt vô tội của Ninh Như làm hắn không biết nên nói gì, ho khan một tiếng: " E hèm "
Hắn tiếp tục nói: " Ta có một thị trấn nhỏ ở phía Đông Nam, thực ra ta cứu các ngươi cũng mong các ngươi gia nhập trấn của ta "
Ninh Nhu lại nói tiếp: " Được, đi thôiiii "
Con bé này thật là không biết tôn ti trật tự gì, Tô Vũ lại hằng giọng một cái, nói tiếp: " Các ngươi yên tâm, ta không bắt nhốt các ngươi.
"
" Mọi người đều được tự do, ta chỉ muốn các ngươi ở đó một thời gian nếu thích có thể rời đi.
Ta không cấm "
Ninh Như lại chen miệng vào: " Chúng ta có sợ đâu, đi thôiii.
Sau này nơi đó sẽ là nhà ta "
Không để ý đến Ninh Như nữa, Tô Vũ nói tiếp: " Ta biết một số người vẫn nghĩ ta chỉ nói suông, không hề có chứng cứ "
" Nhưng việc ta đứng đây nói chuyện với các ngươi không phải là chứng cứ tốt nhất rồi sao "
" Nếu ta sử dụng vũ lực các ngươi có ngăn cản được không? "
Ninh Như cuối cùng cũng nói được một câu làm hắn hài lòng: " Đúng đúng, chống cự thì bụng bự "
Tô Vũ cổ quái nhìn Ninh Như, cô bé học đâu ra mấy câu nói hàm ý sâu xa như vậy.
Không lẽ phụ nữ ở đây có tư tưởng phóng khoáng đến mức này.
Hơi hằng giọng một chút: " È hèm, ta chỉ nói đến đây thôi.
Nếu các ngươi thực sự muốn đi thì đi đi, ta hứa sẽ không làm khó các ngươi "
Ninh Như lại nói: " Đi làm gì, ở đây có anh bảo vệ.
Đi chỗ khác bị người ta bốc lột thì sao "
Một số làng nghe Ninh Như nói cũng có lý, bọn họ lần đầu tiên đặt chân đến đây.
Nếu chẳng may gặp phải thổ phỉ thì rất khó thoát.
Mà Tô Vũ cũng là ân nhân của bọn họ, cứu bọn họ khỏi " Trại chăn nuôi ", tuy hắn có hơi đáng sợ nhưng vẫn còn hơn đi tin tưởng một người chưa bao giờ gặp mặt.
Tô Vũ không thấy có ai đi cũng rất hài lòng: " Nếu đã vậy chúng ta lên đường thôi "
" Từ đây đến chỗ của ta nếu đi bộ chắc phải mất gần nửa tháng "
" Chúng ta cứ từ từ di chuyển, không cần phải vội "
Nhưng hắn đã tính sai, những gì hắn dự tính là dựa trên thời gian di chuyển trước đây của hắn.
Với hơn hai nghìn người lại khác, bọn hắn không có quá nhiều thức ăn dự trữ vừa phải di chuyển vừa phải săn bắn.
Hơn nữa trong hơn hai nghìn người trong đó có cả người già và trẻ em, không thể đem họ ra so sánh với tốc độ của hắn được.
Vì vậy, quãng đường cũng từ con số dự kiến hai tuần kéo dài đến gần một tháng rưỡi.
Nhưng vẫn may là trên đường đi không gặp phải những xung đột không đáng có nào, đường trở về quá yên bình lại làm cho hắn dự cảm đã có chuyện gì đó xảy ra.
Trấn Vạn Xuân cuối cùng cũng hiện ra trước mắt Tô Vũ, hắn cũng có thể thở phào nhẹ nhóm.
Có chuyện gì phát sinh hắn chưa biết nhưng chỉ cần trấn Vạn Xuân vẫn còn thì hắn đã yên tâm phần nào.
Elena, Duke, Adney và tất cả người dân trong trấn đều đang chờ đợi hắn, từ xa họ đã thấy hắn mang về nhiều người cũng khá bất ngờ.
Elena hỏi: " Ngươi lấy đâu ra nhiều người như vậy "
Tô Vũ hơi cau mày trả lời: " Để lát nữa ta sẽ kể cho các ngươi nghe "
" Mà dạo gần đây có chuyện gì đúng không? "
Elena hơi thở dài trả lời: " Hai nước đã tấn công rồi "
......