Những người khác đã mang Galileo đi tham quan doanh trại, chỉ còn lại Elena dẫn đường cho Tô Vũ đi gặp tướng Durian.
Trên đường hắn đã cố gặng hỏi cô, nhưng cô không nói gì chỉ lắc đầu thở dài, nói hắn chỉ cần nói chuyện với ông sẽ rõ.
Bước vào căn chòi nhỏ, Tô Vũ cuối cùng cũng gặp được tướng Durian, ông lúc này vẫn chăm chú đọc cuốn sách đang mở ở trên bàn.
Tướng Durian là một người đàn ông trung niên lớn tuổi, với mái tóc màu nâu đã có vài sợi tóc bạc được chải ngược về phía sau, đôi lông mày rậm, cặp mắt màu lam nhạt, mũi cao cùng bộ râu quai nón đã được cắt tỉa gọn gàng.
Chú ý được có người đến, ông ta đánh dấu lại trang sách vừa đọc rồi tiến đến dơ tay về phía Tô Vũ: " Rất vui được gặp mặt, ta đã nghe Elena nói rất nhiều về ngươi.
"
Tô Vũ cũng dơ tay ra bắt tay với ông: " Ta cũng rất vui được gặp mặt ngài "
Sau khi để Elena rời đi, ông ta ra hiệu cho Tô Vũ ngồi xuống rồi nói: " Ta nghe Elena nói ngươi thành chủ Thành Vạn Xuân? "
Tô Vũ gật đầu đáp: " Đúng vậy "
Cầm trên tay một ly trà, ông uống một ngụm nhỏ rồi ngước mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: " Nếu ta muốn đánh thành của ngươi thì ngươi nghĩ sao? "
Từ khi nghe tướng Durian có chuyện muốn nói với mình và biểu hiện của Elena thì hắn đã đoán ra được chắc chắn có chuyện gì đó.
Nhưng hắn không ngờ ông lại trực tiếp tuyên chiến ngay lúc này.
Tô Vũ trầm mặc rồi đưa ra một câu hỏi không mấy liên quan: " Ta có thể hỏi tại sao ông muốn giết họ không? "
Nghe câu hỏi của hắn, tách trà vừa đặt lên môi của ông cũng hơi run.
Nhẹ nhàng để tách trà xuống bàn, nhưng hắn thấy được ông đang cố khắc chế bàn tay đang dần hiện lên những sợi gân xanh.
Ông ta trầm mặc một lúc lâu, rồi vẫn bình tĩnh nhìn hắn: " Ngươi thật sự muốn biết đúng không? "
Tô Vũ gật đầu.
Ông ta nhìn hắn một lúc rồi hỏi: " Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi "
Tô Vũ chưa hiểu ông ta muốn làm gì nhưng vẫn trả lời: " Ta năm nay tuổi "
Luồn tay vào trong áo, ông lấy ra một sợi dây chuyền đồng hồ rồi mở sờ lên nó: " Ta đã từng có một đứa con gái "
Vừa nói, tay ông vừa mở mặt đồng hồ ra để lộ ra một tấm kính đã vỡ, bên dưới tấm kính đó là bức ảnh của một gia đình.
Ánh mắt ông vẫn nhìn chăm chăm vào bức ảnh, nói tiếp: " Con gái ta lúc đó còn nhỏ tuổi hơn ngươi bây giờ "
" Lúc đó nó mới chỉ sáu bảy tuổi thôi "
Tô Vũ tập trung lắng nghe câu chuyện của tướng Durian.
" Con bé là một đứa trẻ hiền lành, hoạt bát, còn là một người rất thích vẽ tranh "
Ông lấy tay xoa nhẹ lên trên mặt kính rồi nở nụ cười: " Ba người nhà chúng ta đã có một khoảng thời gian rất đẹp "
" Rồi một ngày, sau trận chiến với người Frank.
Chúng ta đã bắt sống được rất nhiều tù binh "
Nói tới đây, bàn tay ông trở nên hơi run, trong lúc vô tình đã miết lên cạnh sắc trên tấm kính đã vỡ.
Máu cùng từ ngón tay đó chảy lên trên mặt đồng hồ cũ kỹ, nhưng ông dường như không nhận ra mà vẫn tiếp tục nói: " Theo như thường lệ chúng ta sẽ chỉ đòi nước Frank một ít lương thực hoặc quân trang để đổi người về "
" Lúc đó, vua Frank lại không quyết định cứu người.
Hắn muốn vứt bỏ toàn bộ những binh lính này "
Ông lấy ra một miếng khăn lau, bắt đầu lau đi vết máu có trên chiếc đồng hồ rồi nhẹ nhàng bỏ nó vào trong ngực.
Còn vết thương trên tay, ông vẫn để cho những giọt máu rơi trên nền đất: " Ta đã muốn xử tử toàn bộ người Frank, nhưng con bé đã ngăn ta lại.
"
" Trong một phút mềm lòng, ta đã tha cho chúng để chúng trở thành dân tị nạn tại thành Gdane "
" Nhưng đó chính là sai lầm lớn nhất đời ta "
Tô Vũ nhìn vào đôi mắt của ông.
Đôi mắt ấy bây giờ đang tràn ngập sự phẫn nộ và tự trách.
Ông nắm chặt bàn tay khiến vết thương trở nên nghiêm trọng hơn, máu đang không ngừng chảy ra từ nắm đấm của ông: "
Ngươi biết bọn chúng đã làm gì không? "
Không đợi hắn trả lời, ông lại tiếp tục nói với giọng phẫn nộ: " Bọn chúng bắt cóc, chà đạp, rồi hiếp dâm con bé tới chết.
"
" Khi ta phát hiện ra, trên cơ thể của nó đã đầy những vết cắn, vết roi, cùng những thứ kinh tởm chúng sử dụng để tra tấn con bé "
" Một đám cầm thú, con bé mới chỉ mới bảy tuổi.
Sao chúng có thể làm được như vậy? "
Một người kiên cường, một tướng vị tướng lĩnh cầm quân như ông lại đang chảy ra những giọt nước mắt: " Mỗi đêm ta đều mơ về khuôn mặt đã bị hủy hoại của nó, đôi mắt nó nhìn ta như trách ta vì sao không trả thù cho nó "
" Nó đã làm sai điều gì? Chúng ta đã làm sai điều gì để bị như vậy? "
Khuôn mặt ông càng trở nên đau buồn hơn: " Rồi vợ ta vì đau buồn nhiều tháng sau cũng chết.
"
Rồi khuôn mặt của ông bắt đầu chuyển sang điên cuồng: " Những chuyện này tất cả là do người Frank.
Chỉ cần bọn chúng biến mất con ta đã không phải chết "
" Sau ngày đó, ta giết toàn bộ người Frank trong thành, rồi đưa quân tấn công chúng "
" Bọn chúng sinh ra đã là ác quỷ.
Ta phải giết vua Frank, giết toàn bộ người Frank "
Nhìn vẻ mặt phẫn nộ cùng điên cuồng của ông, hắn không biết nên nói gì.
Khuyên ông dừng tay? Hay khuyên ông tha thứ cho họ? Nhưng lời nói ra đến miệng đã không thể thốt ra được.
Ông đã một lần tha thứ cho người Frank để đổi lại cái gì, đó là cái chết của đứa con gái nhỏ, là cái chết của người vợ đã chung sống bao năm.
Hắn thử hỏi lại bản thân nếu mình là ông, hắn có thể tha thứ được hay không.
Hắn nhìn ông một lúc, đợi ông lấy lại bình tĩnh rồi vẫn quyết phải nói: " Ta biết ngài đau khổ, cũng biết ngài muốn báo thù "
" Nhưng có rất nhiều vô tội không liên quan, bọn họ không đáng phải chết "
Tướng Durian lấy lại bình tĩnh nhìn hắn: " Ngươi mới từ rừng Nidal đi ra đúng không? "
Tô Vũ gật đầu, trước khi vào có lẽ ông ta đã nghe được binh lính báo cáo về hắn.
Tướng Durian nói tiếp: " Ngươi nghĩ bao lâu thì khu rừng đó sẽ trở lại như bình thường "
Hắn đã hiểu ý của tướng Durian, ông ví rừng Nidal như nỗi oán hận của mình với người Frank.
Đã bao nhiêu năm, bất kể người Frank nào bước vào đều phải chết.
Ông cũng vậy, bất kể người Frank nào còn sống nào đều phải chết.
Nhưng hắn chưa từ bỏ tiếp tục khuyên: " Những người dân ở đó đều vô tội, bọn họ chỉ là những người dân chịu khổ sống qua ngày.
Sao ngài nhất định phải giết họ? "
Ông ta đặt một câu hỏi mà câu hỏi này hắn cũng đã từng suy nghĩ: " Ngươi nghĩ bọn họ có phải sinh ra đã là ác ma không? "
Tô Vũ lắc đầu nói: " Người Frank trước đây có những người đã từng sai lầm, nhưng họ không đại biểu cho tất cả "
" Con người có tốt có xấu, cũng giống như có thiện có ác, nhưng không thể vì hành động một người để đổ trách nhiệm lên người khác "
" Ngài làm vậy chỉ đang cố trút giận lên những người vô tội mà thôi "
Hai người đối mắt nhìn nhau, căn phòng trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Sau đó ông cuối cùng cũng lên tiếng: " Ngươi nói có thể đúng, nhưng tại sao ta phải tha cho bọn họ? "
Cũng biết mọi chuyện không dễ dàng, Tô Vũ đành phải lên tiếng thỏa hiệp: " Ngài có thể đánh chúng ta cuối cùng được không? "
Tướng Durian dùng ánh mắt khôi hài nhìn hắn: " Ngươi mong chúng ta bị tiêu diệt, hay nghĩ cần thêm thời gian để đánh với chúng ta "
Tô Vũ không vòng vo mà trả lời thẳng thắng: " Cả hai, nếu có thêm thời gian chắc chắn chúng ta sẽ không thua ngài "
Sau cùng hắn thêm một câu: " Elena cũng có tình cảm với thành Vạn Xuân, ngài đã xem cô ấy như con gái.
Không thể vì cô ấy cho chúng ta thêm chút thời gian không được sao? "
Ông cười ha hả: " Được, ta thật muốn xem hai người các ngươi làm nên trò trống gì "
Sau đó ông bắt đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, rồi nói: " Ngươi cũng được đấy "
Trong đầu, Tô Vũ toàn dấu chấm hỏi, chẳng lẽ ông ta đang khiêu khích hắn?.