Tận Thế Tái Sinh Hi Vọng Cuối Cùng

chương 122: nói chuyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi viếng mộ, hai người lại tiếp tục lên đường trở về thành Vạn Xuân.

Khi bọn họ rời đi chưa bao xa, thì Tô Vũ đã nhìn thấy phía trước mặt đang có một trận chiến giữa người và quái vật.

Nhìn cách ăn mặc quen thuộc này, Tô Vũ cũng biết được người đang đối đầu với đám quái vật này là ai, nhưng họ không nên xuất hiện ở đây mới phải.

Galileo không chú ý đến vẻ mặt đang không được tốt của Tô Vũ mà vẫn nhìn về phía đội quân trước mắt hỏi: " Đội quân của ngươi hả? "

Tô Vũ khuôn mặt đã hơi khó coi trả lời: " Không phải "

Galileo giật mình quay qua nhìn Tô Vũ nói: " Bọn họ là kẻ địch của ngươi? "

Tô Vũ trầm ngâm không biết nên trả lời thế nào: " Ta chưa biết "

...

Vào cái ngày Tô Vũ mất tích

Phòng họp, thành Vạn Xuân.

Adney lo lắng hỏi: " Thành chủ chết rồi sao? "

Một Người Sói cúi đầu nói: " Chúng ta không tìm thấy xác nhưng có người thấy thành chủ đã chết "

Elena từ nãy đến giờ vẫn im lặng, bỗng nhiên lên tiếng: " Ngươi kể tường tận sự việc hôm đó cho ta nghe "

Người Sói bắt đầu kể lại: " Vào ngày hôm đó chúng ta tấn công một làng Goblin "

" Rồi sau đó...!"

Bản thân Người Sói cũng chỉ biết có hạn, chính hắn cũng không tận mắt chứng kiến Tô Vũ chết mà được kể lại từ một Người Sói khác.

Theo như hắn kể thì vào hôm đó, Tô Vũ và Người Sói bị tách ra hai bên.

Chiến trường hai bên lúc đó khá kịch liệt, bọn hắn số lượng ít hơn đám Goblin nên một người phải đấu với bốn con Goblin.

Còn Tô Vũ một mình đấu với Tộc trường Goblin.

Vì phải đối phó với nhiều Goblin cùng một lúc nên bọn hắn cũng không chú ý quan sát về phía Tô Vũ, nhưng có một Người Sói vô tình thấy được từ trên người Tô Vũ bốc lên khói xanh rồi phun máu ngã lăn trên mặt đất.

Hắn muốn lao đến cứu viện thì bị Goblin ngăn cản, mà khi hắn vừa mới quay đi thì lúc nhìn trở lại Tô Vũ cũng đã biến mất không rõ tung tích.

Elena nghe xong như thấy được hi vọng: " Ý ngươi là vẫn chưa biết chính xác đúng không? "

Người Sói thấy vẻ mặt mong chờ của cô, chần chừ không biết nói ra hay không.

Nhưng bên cạnh, Duke nhìn thấy cũng lên tiếng: " Ngươi còn giấu gì, cứ nói ra đi "

Người Sói nhìn về phía Duke và Elena rồi thở dài nói: " Tộc trưởng Goblin là một pháp sư, mà kỹ năng hắn sử dụng lên người Thành chủ rất có thể là nguyền rủa "

Elena vẫn chưa hết hi vọng, cô bần thần tự nói một mình: " Khả năng khôi phục của hắn rất tốt, không có gì đâu, không có gì đâu "

Duke, Adney và Người Sói nhìn nhau, bọn họ đầu cảm thấy Tô Vũ đã chết nhưng không nói ra, bọn hắn sợ sẽ làm cô kích động làm chuyện điên rồ.

Duke lên tiếng an ủi: " Đúng, ta tin thành chủ chắc chắn sẽ không chết.

Ngươi cứ yên tâm đi "

Elena thấy có người cũng nghĩ như mình cũng cảm thấy an âm phần nào, nhưng cảm giác bất an đó vẫn không giảm, cô cắn răng nói: " Ta không thể chờ ở đây được, mấy ngày tới ta phải rời đi.

"

Duke, Adney đều lên tiếng: " Ngươi đừng làm chuyện điên rồ, rừng Nidal lớn như vậy ngươi đi đâu tìm Thành Chủ? "

Elena trầm mặc không nói, một lúc sau cô đã đưa ra quyết định của mình: " Ta sẽ không vào rừng Nidal "

Hai người vẫn chưa hết lo lắng, hỏi lại: " Vậy ngươi đi đâu? "

Elena nhìn về phía hai người nói: " Đi tìm cha nuôi ta "

...

Trở lại hiện tại.

Quân Lance cùng quái vật đang đánh nhau cực kỳ căng thẳng, số lượng binh lính trước mắt không chiếm được bất cứ ưu thế nào trước những quái vật này.

Tô Vũ rất khó hiểu, quân Lance không phải đang đánh vua Frank sao.

Tại sao họ lại có mặt ở đây? Khi hắn đang do dự chưa biết làm như thế nào thì đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang dẫn theo một đội quân người Lance đến chi viện.

Elena tức giận hét lớn: " Giếttt "

Tô Vũ nhìn qua Galileo nói: " Ngươi ở đây chờ ta "

Không chờ Galileo trả lời, Tô Vũ đã lao về phía trước cứu viện.

Tốc độ của hắn rất nhanh đã chạy đến chiến trường, mà đám quái vật khi thấy có đội quân chi viện tham gia cũng không lựa chọn rút lui.

Chúng nhanh chóng quay người chạy về phía rừng rậm.

Elena vẫn không lui binh, khi Tô Vũ còn chưa tới nơi đã nghe tiếng cô hét: " Đuổi theo "

Hắn cũng chỉ có thể cười khổ tiếp tục đuổi theo phía sau cô.

Hai bên một đuổi, một trốn chạy về phía rừng Nidal.

Vẫn còn may khi gần tới bìa rừng Nidal, Elena vẫn còn chút tỉnh táo hô: " Dừng lại "

Dù bản thân người Lance không chịu ảnh hưởng của rừng Nidal, nhưng chiến đấu trong rừng không phải lợi thế của con người.

Nếu như gặp quái vật mai phục rất có thể sẽ toàn diệt.

Mà lúc này, cuối cùng Tô Vũ cũng đuổi kịp, hắn hét lớn về phía cô: " Elena "

Elena vừa nghe được âm thanh quen thuộc đã giật mình quay người nhìn về phía Tô Vũ.

Cô bắt đầu xuống ngựa chạy về phía hắn.

Nhưng không có cảnh tượng ôm nhau thắm thiết, Elena bay người tung một cước đá thẳng hết sức mình vào bụng Tô Vũ khiến hắn bất ngờ ngã nhào lên mặt đất.

Elena không nói hai lời, lao vào đấm đá túi bụi trên người Tô Vũ khiến hắn chỉ biết co người chịu trận.

Dù không biết chuyện gì nhưng miệng vẫn liên tục hô xin lỗi.

Một lúc lâu sau khi đã giải tỏa xong, Elena thở phì phò chỉ vào phía Tô Vũ nói: " Ngươi thử mất tích thêm một lần nữa coi có chết với ta không "

Tô Vũ gật đầu lia lịa trả lời: " Yên tâm, không có lần sau đâu "

Elena vẫn chưa buông tha hỏi: " Mấy ngày nay đi đâu, hoa văn trên người ngươi là gì? "

Tô Vũ vâng lời kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong những ngày này cho Elena nghe, nhưng cô nghe xong cũng không phản ứng gì chỉ gật đầu nói: " Galileo đâu rồi "

Tô Vũ vô ý thức chỉ về phía nơi lúc nãy hai người tách ra, mà theo hướng hắn chỉ.

Một âm thanh từ phiá hắn chỉ đột ngột vang lên: " Đợi ta với "

Tô Vũ quay người lại đã thấy Galileo trên tay đang cầm một cuốn sách cưỡi gió bay nhanh về phía này.

Vừa đến nơi hắn đã mở miệng chửi: " Ngươi khinh ai đấy, tưởng ta yếu lắm hả? "

Rồi hắn chú ý tới Elena mỉm cười nhìn cô: " Xin chào, ta là Galileo, trưởng làng người Row, đến nay chưa vợ "

Khi vừa nghe lời chào hỏi của Galileo, Tô Vũ như phát hiện ra lục địa mới.

Lời chào hỏi này là có ý gì, không lẽ là một kiểu chào hỏi phổ thông của người Row? Nhưng khi mới gặp hắn, Galileo hình như không chào hỏi kiểu này thì phải.

Elena cũng hơi bất ngờ với cử chỉ này của Galileo, nhưng cô rất nhanh phản ứng lại, mỉm cười nhìn hắn: " Ta tên là Elena, chỉ huy quân đội thành Vạn Xuân, đến nay chưa chồng "

Galileo trên mặt nụ cười càng đậm, nhìn về phía cô hỏi: " Chúng ta có thể tìm h...!"

Để ngăn cản một người Row chưa trải sự đời đã phải chết đi, Tô Vũ nhanh tay bịt miệng hắn lại, rồi cướp lời: " Hắn muốn tìm hiểu tình hình mấy ngày này "

Elena cũng không để tâm, tiếp tục nói: " Đi thôi, chúng ta trở về nói chuyện "

Vì để đảm bảo an toàn mạng sống của Galileo, Tô Vũ bắt đầu kể lại một cố sự mà hắn đã từng kể với một người dân trong thành.

Galileo nghe xong cảm thấy rất bất ngờ, không ngờ tình yêu nữ nữ nam nam còn có thật.

Hắn vội vàng lấy trong cặp ra một cuốn sổ bắt đầu ghi chép lại rồi kể chuyện này cho người trong làng để sau này họ không bỡ ngỡ như hắn.

Tô Vũ bỏ mặc hắn, đi về phía Elena hỏi nhỏ: " Quân Lance này là sao? "

Elena nhìn về phía sau rồi thở dài nói: " Cha nuôi ta cần nói chuyện với ngươi "

Tô Vũ hơi bất ngờ nhưng rất nhanh đã có suy đoán người đó là ai, hắn hỏi lại: " Có chuyện gì sao? "

Elena cũng chỉ tiếp tục thở dài: " Đến đó ngươi sẽ biết "

Không bao lâu, một doanh trại quân Lance đã dần xuất hiện trước mắt mọi người.

...!

"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"

" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?".

Truyện Chữ Hay