CHAP 41 – BÊN TRONG TIỆM ĐỒ CỔ
Khoảng khắc khi anh bước chân vào tiệm đồ cổ này, cảnh tượng hiện ra trước mắt anh hoàn toàn giống với những gì anh đã dự đoán: một cảnh tượng lộn xộn đầy hỗn loạn và mục nát, ám chỉ về một vận may đang đi xuống của toàn bộ cửa hàng. Một cảnh cửa hàng bị bỏ bê, khi được nhấn mạnh bởi những đống bụi bẩn chất đống gần khung cửa sổ. Một bằng chứng rõ ràng cho một trình độ quản lý kém cỏi của chủ nhân cửa hàng lẫn cuộc sống của hắn ta.
Trong đây, thứ anh để ý tới đầu tiên chính là những chiếc bàn trưng bày được đặt gần các bước tường ở mỗi bên căn phòng. Chúng được chất đầy bởi những loại bình hoa cỡ lớn, những bước tượng gỗ điêu khắc kỳ lạ, cùng với hàng loạt những vật tổ huyền bí. Những bức tường đằng sau được gắn lên những khung gỗ dạng lưới để chứa những dạng đồ vật trang sức nhỏ hơn, nhưng cũng không kém phần khác thường. Một chiếc quầy kéo dài, nổi bật nằm đối diện với lối vào, cũng là một rào cản cuối cùng ngăn cách giữa khu vực bán đồ và phần sau của tiệm đồ cổ. Phía sau nó, là một kệ gỗ phủ đầy bụi, được đặt lên bởi một dãy khung tranh tối màu cùng với một vài đồ vật trang trí nhỏ nhắn khác.
Nằm phía sau đằng xa quầy thanh toán, một phần được ẩn giấu dưới hốc tối của cửa hàng, là một cầu thang dẫn lên tầng trên. Cấu trúc của nó được phủ dưới một màn đêm kỳ lạ, bên dưới cầu thang được đặt một cánh cửa nhỏ bé, nép mình bên dưới khi có thể dẫn bất kì ai tiến vào một khu vực kho chứa lộn xộn nằm ở phía sau cửa hàng, một khu vực được chất đống bởi vô vàn những mặt hàng khác nhau.
Duncan cảm thấy thật khó tin về tên dị giáo này – tên chủ nhân của cơ thể mà mình đang chiếm đóng, khi hắn bằng một cách nào đó, đã có thể duy trì được sự tồn tại của một nơi kinh doanh tồi tàn như thế này. Thậm trí còn khó tin hơn khi hắn thực sự cũng có không ít tiền dư để có thể quyên góp cho Giáo hội dị giáo của Hắc Nhật Thần mà hắn ta theo đuổi.
Cẩn thận bước về phía trước, anh tiến về phía quầy thanh toán tại nơi rìa của cửa hàng, khi những tiếng rên rỉ vang lên từ dưới sàn gỗ mục rữa và cỗ kính theo từng bước chân của anh. Bước ngang qua cầu thang, một thứ, một đồ vật được gắn chặt trên tường liền đập vào tầm mắt của anh – là một chiếc đèn điện đang phát sáng.
Đôi chân mày anh nhăn lại dưới một sự bối rối thoáng qua.
Thiết kế của chiếc đèn cực kì khác lạ so với những gì mà anh được biết. Nó được bao bọc trong một khung sắt rèn khi được chụp bên trên là một chiếc nón sẫm màu xám. Mặc dù có một thiết kế độc đáo, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy rõ được một bóng đèn sợi tóc vonfram được lắp đặt ở bên trong – một bằng chứng cho sự tồn tại của điện năng trong chiếc đèn kỳ lạ này.
Một phát hiện khiến Duncan phải tự hỏi: rằng liệu điện năng đã trở thành một thứ thiết yếu trên thế giới này chăng? Thậm trí những công dân thuộc tầng lớp hạ lưu trong thành phố cũng có thể thắp sáng ngôi nhà của họ bằng những ngọn đèn điện này sao?
Nếu thực sự là vậy, thì tại sao họ vẫn còn sử dụng những phương pháp chiếu sáng thô sơ như những ngọn đèn khí đốt, những ngọn đèn dầu, và những ngọn đuốc thậm trí tại những nơi có một môi trường hiểm nghèo như ở dưới mạch cống ngầm cơ chứ? Và tại sao những ngọn đèn đường trên khắp con phố lại vẫn còn phụ thuộc vào khí đốt?
Những thuộc tính bất đồng này cứ liên tục khiến Duncan phải bối rối. Việc sử dụng những ngọn đèn dầu – những ngọn lửa nhỏ bé, may rủi dưới một nơi nguy hiểm như mạch cống ngầm thay vì những ngọn đèn điện sáng hơn và an toàn hơn, là một điều thực sự rất khó hiểu.
Ban đầu, Duncan cho rằng bởi vì do rào cản công nghệ nên chính quyền của thành phố đành phải sử dụng những ngọn đèn khí đốt như là một nguồn sáng ở dưới những mạch cống ngầm. Nhưng giờ, ít nhất trong thành quốc Pland, thì lại rõ rằng trình độ khoa học kĩ thuật cũng đã tiến bộ đến mức khiến điện năng cũng trở thành một thứ quen thuộc trong cuộc sống hằng ngày của những công dân thành phố.
Một phát hiện khiến cho Duncan cảm thấy thật khó chịu. Khi anh đã cố gắng trích xuất ra từng câu trả lời cho mình từ những vụn vỡ ký ức còn tồn đọng trong anh, nhưng đáp lại cũng chỉ là những khái niệm mơ hồ tựa như “đây là chuyện bình thường mà” và “à, kết cấu của thành phố thì ra là như vậy.”
Hiện tại, Duncan có cho mình hai giả thuyết: rằng những kết cấu của thành phố này không hề được công bố cho công chúng, khiến cho tên dị giáo mà anh đang chiếm đóng hoàn toàn chẳng biết gì về thành phố, hoặc là những hiểu biết này quá thô sơ, khiến cho bọn chúng hoàn toàn không có sức ảnh hưởng lên ý thức của tên dị giáo. Hoặc có thể, những ký ức liên quan tới vấn đề này cũng phai tàn đi nhanh chóng sau cái chết của hắn ta, chỉ để lại một ấn tượng mơ hồ về những “quy tắc tiêu chuẩn” này mà thôi.
Âm ỉ trong người một sự bức rức khó chịu, Duncan vươn tay ra và bật công tắc đèn điện. Đáp lại với một tiếng click nhẹ nhàng, một nguồn sáng rạng rỡ liền nhanh chóng bao trùm lấy không gian xung quanh, phủ lên cầu thang và quầy thanh toán một ánh đèn ấm áp.
Phía bức tường đối diện còn một công tắc đèn nữa, một công tắc được thiết kế để bật sáng toàn bộ những ánh đèn còn lại của tầng dưới cửa hàng này. Nhưng Duncan quyết định sẽ không bật nó lên vào thời điểm này.
Khi trời đã khuya – khi xung quanh đã chìm vào một không gian tĩnh lặng, mặc dù nếu có ai đó phát hiện một ánh đèn le lói phát sáng ra từ một tiệm đồ cổ đóng kính, thì anh cũng có thể giải thích rằng anh, chủ của cửa hàng này đang phải bận rộn làm việc đến tận đêm khuya. Nhưng mà tuy nhiên, khi mà toàn bộ cửa hàng đột nhiên được tràn ngập trong áng sáng, thì có thể sẽ thu hút về những sự chú ý không đáng có.
Dưới một ánh đèn yếu ớt láp ló từ một ngọn đèn bên cạnh cầu thang, Duncan hướng mắt nhìn về những vật phẩm đang nằm kế bên anh. Trong vô vàn những cổ vật nằm đấy, thứ khiến anh chú ý đến là một vật tổ bằng gỗ cao gần bằng nửa mét. Bề mặt của nó được trang trí bằng những đường hoa văn dị thường khi được sơn lên bởi hai màu đỏ và xanh. Bên cạnh nó, là một chiếc bình cổ, một thứ dường như được chế tác từ gốm sứ. Cả hai, đều được dán nhãn dưới một mức giá cao đến mức cắt cổ người ta.
Ban đầu, bọn chúng thậm trí còn được ra giá là 42000, nhưng giờ cũng đã bị hạ giá thảm thương xuống còn 360.
Một cuộc đại hạ giá nói rõ lên về sự tuyệt vọng của người muốn tìm cách bán đi bọn chúng.
Duncan nhanh chóng dời sự chú ý của mình và quét qua toàn bộ mọi thứ trong cửa tiệm đồ cổ này.
Nếu thật sự có thứ cổ vật nào là đồ thật thì anh sẽ tự đập đầu vào tường luôn!
Mọi thứ trong cái cửa hàng này đều giả trân đến mức thậm trí một bậc thầy sưu tầm còn chả cần phải thẩm định làm gì cho mất thời gian. Không một ai tỉnh táo có thể tin vào cái cửa tiệm này cả, một cửa hàng đồ cổ nằm ở quận hạ lưu của thành phố, một nơi chẳng thể nào có thể buôn bán một cổ vật thật thụ cả. Thử nghĩ xem, liệu một đại lý đồ cổ chính đáng sẽ thực sự lập cửa hàng tại một nơi nghèo nàn như thế này chứ? Thậm trí, cái thứ cổ vật già tuổi nhất trong cửa hàng này mới là cái biển hiệu đang treo ngoài cửa kia kìa…
Tuy nhiên Duncan cũng không bất ngờ trước sự tồn tại của cửa hàng này. Bởi chủ nhân của nó cũng thật sự hiểu rõ rằng anh ta đang bán đồ giả, đồng thời khách hàng của nó cũng không hề mơ mộng về việc đem về một món đồ triệu năm tuổi để đem trưng bày trong ngôi nhà của mình. Như là một luật bất thành văn vậy. Những công dân tại hạ lưu thành phố cũng cần một phương tiện để có thể đáp ứng về nhu cầu tinh thần của chính họ. Vậy nên tấm biển hiệu ngoài cửa khi ghi lên “Cửa hàng đồ cổ” thực chất không phải là để thu hút thêm những người mới, mà là để thuyết phục những khách quen của nó – khiến họ tự thuyết phục bản thân và tiếp tục mua về những sản phẩm tại đây.
Thậm trí, ngay cả bên dưới những cây cầu tại những thành phố của Trái Đất, cũng luôn có sự hiện diện của những người cố ý rao bán những viên ngọc lục bích quý giá nhưng hoàn toàn đều là đồ giả. Những chiếc vòng tay thuộc hàng quý hiếm và tinh xảo chỉ được bán với giá vỏn vẹn 98 đô, chỉ để rồi vỡ tan thành từng mảnh bởi một va chạm siêu nhẹ với khung cửa mà thôi. Nhưng liệu thật sự cả người bán lẫn người mua đều không hiểu rõ bản chất thật sự của những cuộc giao dịch như vậy ư?
Duncan cũng không mấy quan tầm đến cuộc ảm đạm này của hắn ta – chủ thể trước đây của cơ thể này. Hiện tại, thứ anh cần phải tập trung, chính là tìm cách phát triển tiềm năng của cửa tiệm đồ cổ này. Đây có thể là một nơi mà anh, Duncan – vị thuyền trưởng của một thực thể khét tiếng mang tên Vanished, có thể tạm thời cư trú.
Chính cửa tiệm này có thể trở thành một bàn đạp vững chắc, cho phép anh có thể nhanh chóng nắm được và hiểu rõ về bản chất của thế giới đất liền, và một xã hội văn minh loài người mà nó đang sở hữu.
Anh đã quyết định rồi. Nếu như khả năng “du ngoạn xuyên qua Linh Giới” này của anh cho phép, anh sẽ giữ cơ thể hiện tại này của mình, tận dụng hết tiềm năng của “tiệm đồ cổ” như là một vỏ bọc để anh có thể thăm dò toàn thành quốc Pland. Và nếu như những đợt thử nghiệm và huấn luyện tiếp theo với Ai đạt được những thành công mà anh mong đợi, cho phép bé ấy có thể kiểm soát và nhất quán việc dịch chuyển các “vật thể” giữa tàu Vanished và Pland, thì chính cửa hàng này cũng sẽ là một kho hàng bí mật để có thể chứa hàng tiếp tế cho con tàu.
Ngồi tại rìa quầy thanh toán, anh tỉ mỉ cẩn thận sàng lọc ra những mảnh ký ức trong tâm trí của mình. Anh xem xét và đánh giá lại thật kĩ lưỡng về mọi điểm yếu tiềm tàng của kế hoạch này.
Tên chủ nhân ban đầu của cơ thể này thuộc Giáo hội Hắc Nhật Thần, nhưng cũng chỉ là một con chiên quèn giữa một hệ thống giai cấp rộng lớn của giáo hội. Các cuộc đàn áp liên tục của thành quốc đã giới hạn lại đáng kể những khu vực sinh sống và hoạt động của toàn bộ những tên dị giáo của Giáo hội Hắc Nhật Thần tại Pland. Khiến các thành viên trong giáo hội phải cực kỳ cẩn trọng nếu như muốn liên lạc với nhau. Khi bọn chúng không chỉ cần phải mặc một bộ áo choàng đen che kín người kèm theo với một mặt nạ có thể khuất lấy khuôn mặt, mà thậm trí những mối liên kết giữa những thành viên cấp thấp và bậc cao đều phải thông qua một hoặc hai người “trung gian.” Và đối với Duncan, việc này là rất có lợi cho anh.
Bởi vì điều này có nghĩa rằng trong giáo hội tà giáo này, chỉ có một cá nhân biết đến sự tồn tại và thông tin liên lạc của “anh.” Và nếu như hắn ta biến mất, thì sẽ chẳng còn ai có thể biết đến về thứ danh tính dị giáo bí ẩn này của “anh” nữa.
Anh thậm trí có thể sau đó tự tin mà bước thẳng đến trước toà thị chính của thành phố bằng một danh tính tầm thường của một công dân lương thiện.
Còn tuyệt vời hơn nữa khi anh nhận ra từ mớ ký ức đó, rằng Duncan cũng đã xác nhận rằng mối nguy hại này cũng đã được loại bỏ từ trước.
Bởi vì người trung gian của “anh” chính là một trong ba tên dị giáo choàng đen mà anh đã gặp khi anh mới bắt đầu tỉnh dậy…
Và linh hồn của cả ba bọn chúng đều đã được “thanh tẩy” mất rồi.
Ngã người, anh chỉnh góc ngồi của mình để có thể thoải mái ngồi trên ghế. Cho phép anh tạm thời thư giãn một chút.
Khi mối hiểm hoạ to lớn nhất đã biến mất, và nếu như có việc gì có thể gây rắc rối cho anh, thì chính là những tên dị giáo Hắc Nhật Thần đã từng tham gia vào buổi lễ hiến tế tại sảnh tụ hội dưới lòng đất, cũng như một giáo phái bí ẩn và lớn hơn rất nhiều đứng đằng sau thứ giáo hội tà giáo này – Giáo hội Mặt Trời.
Nếu như hồi ức từ “anh” là chính xác, vậy thì thành quốc Pland ban đầu đã thực hiện một cuộc đàn áp dữ dội với Giáo hội Mặt Trời – một giáo phái đang hoạt động bí mật trong những bức tường của thành phố vào khoảng 4 năm về trước. Sau sự kiện đó, giáo phái dị giáo này thực sự đã gần như bị nhổ tận gốc tại thành quốc Pland. Ngày qua ngày, mục tiêu chính của bọn chúng giờ đây chỉ còn cố gắng giữ kín sự tồn tại của mình, cầu mong rằng bọn chúng sẽ không bị phát hiện dưới những đôi mắt cảnh giác từ những vệ quân của nhà thờ.
Tuy nhiên, gần đây bọn dị giáo này lại làm một việc cực kỳ gây chú ý.
Nhưng mục đích của buổi lễ hiến tế đó thực chất có hai mặt: để có thể xoa diệu và tích luỹ sức mạnh của thần linh hoặc là khuếch đại sức ảnh hưởng của vị thần của bọn chúng lên trên thế giới vật chất này. Những tên dị giáo có mặt tại sảnh tụ hội tại thời điểm đó, bao gồm cả tên “sứ giả” người đã điều hành buổi lễ, về cơ bản đều là thành viên tầm thường cấp thấp của Giáo hội Mặt Trời. Và liệu rằng những thành viên hạ cấp như vậy có đủ khả năng để tổ chức độc lập một buổi sự kiện có quy mô to lớn như vậy không?
Duncan không có một chút ký ức nào về chuyện đó cả, một tên dị giáo cấp thấp như anh sẽ chẳng thể nào có thể thâm nhập vào gốc rễ bí mật của giáo hội cả. Tuy nhiên, khi dựa vào những thông tin mà anh đang có, anh có thể phỏng đoán được, rằng nguyên nhân khi những tên dị giáo này đột ngột hoạt động chắc hẳn là từ những chỉ thị bởi những thành viên cấp cao hơn từ giáo hội của bọn chúng.
Một bè phái dị giáo thờ phụng “Hắc Nhật Thần” … Bọn chúng đang có một âm mưu rất lớn nào đó tại Pland, và buổi lễ hiến tế mà anh đã vô tình phá vỡ, dường như chỉ là những gợn gió bé nhỏ trước một cơn bão đang dần hình thành và đổ bộ lên thành phố.
Mặc dù “thành quốc Pland” so với Duncan cũng chẳng có gì đặc biệt khiến anh phải quan tâm, nhưng nếu như anh muốn bắt đầu hoạt động tại đây, thì anh cũng cần phải tính toán đến những tác động tiềm ẩn có thể ảnh hưởng tới anh từ những tên cuồng tính thờ đạo “Nhật Thần” này, những thứ có thể gây ra hỗn loạn khắp nơi trong thành phố.