CHAP 40 – ĐỔ BỘ
Giật mình tỉnh giấc, Vanna tỉnh giậy từ một cơn ác mộng bất thường với một nhịp tim đang liên hồi đập loạn xạ. Cô tỉnh giấc giữa trời đêm, khi màn đêm bên ngoài ô cửa sổ vẫn được tô điểm bởi một màu đen tĩnh lặng bên dưới một nền sáng nhợt nhạt của một vết rạn nứt tận trời cao.
Mặc dù đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng cảnh tượng mơ ảo và dị thường từ giấc mơ ấy vẫn cứ mãi ám ảnh tâm trí cô. Cô thấy, một con tàu khổng lồ trong một ngọn lửa xanh huyền ảo đã bẻ cong một đường chân trời nơi giao nhau giữa đại dương và trời cao. Cô thấy, rằng nó, như một ngọn núi hùng vĩ, đã hùng tráng lướt ngang qua thành quốc Pland với một hiện diện rõ ràng ngay trước mắt. Một ngọn hoả ngục ma mị và chết chóc, vang lên những bản ca ballad đau thương và ám ảnh, vang vọng khắp không gian bởi những tiếng gào thét đau đớn và đe doạ sẽ phá huỷ một chật tự vững vàng của thế giới bằng một sức mạnh tuyệt đối của mình.
Con tàu ấy lướt đến Pland, kéo theo một cảnh tượng của một mặt trời rực lửa, trỗi dậy từ trong trung tâm của thành phố. Đó không phải là mặt trời mà cô biết, một mặt trời được khắc lên bởi những đường tròn cỗ ngữ cổ đại, mà đó, lại là một thiên thể đỏ rực và chói chang – một “Mặt trời cổ đại” được thờ phụng bởi những tên dị giáo của Giáo hội Mặt Trời. Nó trồi lên từ trái tim của thành phố, rực cháy trong một ngọn lửa hàng nghìn độ C – thiêu đốt và nóng chảy hoàn toàn mọi thứ mà nó chạm vào, biến những công dân thành phố thành những bức tượng điêu khắc bằng sáp, bừng cháy và tan chảy khi tiếp xúc với nhiệt độ cao.
Tại trung tâm Pland, một nơi đã từng là thánh đường của Giáo hội Bão Tố. Giữa sự hỗn loạn ngập tràn trong giấc mơ đó, Vanna đã bước tới thánh đường, gục xuống và cầu mong sự dẫn lối và can thiệp từ Nữ Thần Bão Tố. Nhưng thất vọng thay, nơi thánh đường mà cô hằng tin tưởng chỉ đáp lại cô bằng những hồi chuông chói tai và rối ren, hoàn toàn không có một chút chỉ bảo hay mặc khải nào từ Người…
Mặc trong mình một bộ váy ngủ, Vanna từ từ ngồi dậy trên giường và bước đến bên cửa sổ. Cô đưa mắt nhìn thành phố, một nơi vẫn giữ được một sự yên bình dưới một nguồn sáng mơ ảo từ “Tạo Hoá của Thế Giới” ở phía trên, cô quan sát, trong một sự bất an ngày ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Lát sau, cô rời khỏi ô cửa sổ, không còn đắm mình trước cảnh tượng của thành phố nữa. Cô bước đến bàn trang điểm của mình, vu vơ mở ngăn kéo và hiện ra một lưỡi dao găm thần thánh. Lưỡi dao cong vêu của nó được khắc lên bởi những kí tự cổ ngữ, được in lên bởi những biểu tượng đến từ Giáo hội Bão Tố, ánh lên dưới một nguồn sáng mờ nhạt và dường như đang run lên dưới một sức mạnh đang được ẩn mình bên dưới lưỡi dao.
Đôi mắt cô nấn ná trên những biểu tượng đó được một lúc lâu trước khi cô cầm lưỡi dao lên và rạch sâu vào lòng bàn tay. Khi máu bắt đầu tuôn ra, cô ấn tay của mình vào ngực và thì thầm cái tên của Nữ thần Bão Tố, cầu nguyện về một khải huyền từ Người.
Nhưng mà, thay vì là những lời dẫn lối thần thánh đó, thứ cô gặp chỉ là những âm thanh rì rào và ma quái của những con sóng vỗ ào ạt vào bờ. Một trạng thái “linh cảm”, một trạng thái mà cô có thể dễ dàng rơi vào giờ lại vắng bóng một cách kỳ lạ.
Như thể, rằng có một thứ gì đó, một tấm màn huyền ảo nào đó đã phủ lấy cô, ngăn chặn một liên kết giữa cô và Nữ thần Bão Tố Gomona.
Đôi chân mày của Vanna bắt đầu nhăn lại trong một sự bối rối và lo lắng.
Mặc dù bất thường, nhưng sự gián đoạn trong sự liên kết giữa một tín đồ sùng đạo và vị thần của họ cũng không hẳn là hoàn toàn không thể xảy ra. Một liên kết giữa Không gian con và hiện tại vật lý là một thứ gì đó cực kì rối rắm, hoàn toàn không thể nào hiểu hết bởi những trí óc của con người. Thậm trí những sức mạnh thánh thần cũng có thể bị ảnh hưởng bởi những lớp thực tại của Không gian con, bị ảnh hưởng bởi sự vô tận của biển sâu, và thậm trí là một Linh Giới huyền ảo và ma mị. Những cuộc chạm trán và xung đột không ngừng giữa các vị thần hiện thời và viễn cổ đôi lúc lại gây ra những trường hợp cá biệt khi những con chiên sùng đạo đột ngột bị cắt đứt khỏi các vị thần trong đức tin của họ.
Và một suy nghĩ khi chẳng thể nào có thể với tới Nữ thần Bão Tố Gomona được nữa khiến cho Vanna vô cùng bất an.
Vô Cận Hải, một đại dương vô tận bao phủ lấy toàn bộ nền văn minh loài người – một nơi vốn được tin rằng là thuộc địa của Nữ thần Bão Tố. Ảnh hưởng của Người len lỏi trong mọi tồn tại và định hình lên kết cấu của thực tại này. Khi những vị thần khác có thể đôi lúc tạm thời mất kết nối với thế giới vật chất. Thậm trí ngay cả Tử Thần cũng đôi lúc mắc phải sai lầm, dẫn tới việc tồn tại của những dị thường tà ác tương tự như “xác sống”. Tuy nhiên, khi nhắc tới ý niệm về sự tĩnh lặng của Nữ thần Bão Tố thì lại vô cùng vô nghĩa – hoàn toàn chẳng thể nào có thể hiểu được thành lời.
Đây chính là quyền lực tối cao của Giáo hội Bão Tố - một thứ đã từ lâu ngự trị khắp nơi trên toàn đại dương bao la, một nơi mà bản thân tồn tại Gomona là bất tại và vẹn toàn.
Vậy nên khi đứng trước một biến cố bất khả thi này, điều đầu tiên mà Vanna cân nhắc, rằng liệu nguyên nhân trục trặc có phải là do sơ xuất của cô hay không.
Một câu hỏi rất logic. Nhưng khi liếc nhìn bàn tay của mình, cô lặng lẽ quan sát một vết thương tự hại khi nó cũng hồi phục lại với một tốc độ rất nhanh. Bằng chứng về phước lành mà nữ thần đã ban cho cô vẫn còn đấy, vẫn còn hoạt động một cách rất hiệu quả.
Cố gắng nhớ lại cơn ác mộng hỗn loạn vừa rồi, đồng thời ghép lại với những diễn biến mà cô đã gặp trong những ngày vừa qua, Vanna liền rợn gáy mà nhận ra. Khi toàn bộ những sự kiện này đúng thật là hoàn toàn có thể liên kết lại với nhau.
Một con tàu rực lửa bởi những ngọn lửa xanh… là một con tàu ma…
Với một lượng kiến thức đáng kể về thần bí và siêu nhiên, Vanna nhanh chóng tìm ra được mối liên hệ - một thứ liền khiến cô nhanh chóng trở nên cực kì u ám. Cô không phải là chuyên gia về các vấn đề thuộc về hàng hải, cũng chả bao giờ bỏ vào tai những câu chuyện viễn vông được truyền miệng từ những thuỷ thủ mê tín dị đoan. Tuy nhiên, những dòng chữ trong kinh thánh từ đức tin của cô thì đã luôn giữ một vị trí đặc biệt dành cho một con tàu ma nào đó.
Một thảm hoạ di động, một con tàu đã trở về sau chuyến hải trình xấu số đâm xuyên qua chiều Không gian con. Thuyền trưởng của nó, Duncan, vốn đã là một cá nhân đáng sợ từ một trăm năm trước. Ông ta được biết đến rộng rãi khi đã gây ra một sự kiện thảm khốc dẫn đến sự sụp đổ và sau đó hoàn toàn nhấn chìm toàn bộ Tuy Châu Thập Tam Đảo[note52762] tại rìa của biên giới thực tại.
Cấp bách, Vanna liền đứng dậy khỏi bàn trang điểm của mình. Nhận ra hiện tại đã là một thời điểm rất trễ, lúc mà cũng như toàn bộ những căn thư viện của thành phố, chắc hẳn rằng viện lưu trữ của thánh đường cũng đã đóng cửa từ lâu.
Để bảo vệ chính bản thân cô, cô biết rõ rằng mình không nên tiếp tục dấn sâu và thảo luận về thứ giấc mơ kì lạ này sau khi trải qua nó, đặc biệt khi nó có một khả năng rất lớn về việc liên quan tới “Thuyền trưởng Duncan” – Khi ông ấy hoàn toàn có thể nhận thức rõ được những cuộc trò chuyện thông qua một kết nối tâm linh được thiết lập trong giấc mơ.
Dù sao thì, ông ta cũng là một “hồn ma” đã có thể quay trở về với thực tại từ Không gian con cơ mà.
Vậy nên, việc khôn ngoan nhất bây giờ vẫn là theo sát vào những quy trình an toàn – cần phải giữ cho mình một sự điềm tĩnh và kiên nhẫn. Thế là, Vanna quyết định sẽ đợi đến khi bình minh của ngày mới, khi những kết nối từ giấc mơ đã tàn phai đi đáng kể. Chỉ có như thế, thì cô mới có thể yên tâm mà đào sâu vào trong viện lưu trữ của thánh đường hoặc là thảo luận về những điềm báo này với vị Tổng giám mục của Giáo hội. [note52761]
Dù sao, nếu như giấc mộng tiên tri vừa rồi có thực chất là một khải huyền, báo hiện cho sự xuất hiện của “Thuyền trưởng Duncan” và con tàu ma huyền thoại của ông, đe doạ cho sự an nguy của toàn thành quốc Pland, thì Vanna, với tư cách là một vệ quân của thành phố, sẽ làm tất cả mọi thứ trong khả năng của mình để ngăn chặn hồn ma vị thuyền trưởng này có thể đổ bộ vào thành phố…
…
Một bóng hình cao ráo, lều khều di chuyển nhanh qua những con hẻm vắng vẻ từ quận hạ lưu của thành phố. Dưới những ánh đèn khí đốt thoi thóp, bóng hình ấy cứ liên tục nhảy từ vũng sáng này sang vũng sáng kia.
Xung quanh anh là một thành phố hoàn toàn xa lạ, được bao quanh bởi những toà nhà lạ lùng cùng với những mảnh kí ức mơ ảo đang lẩn khuất trong tâm trí anh. Một khu dân cư hoàn toàn tĩnh lặng đến đáng sợ từ những lệnh giới nghiêm của thành phố.
Nhưng mà, trái ngược lại một bối cảnh xa lạ và rùn rợn, tinh thần của Duncan lại cực kì phấn chấn một cách lạ thường khi anh lướt qua màn đêm trên những con phố vắng vẻ và u tối này.
Anh đã đạt được một thành tựu rất quan trọng – khi anh không những hoàn thành được chuyến “du ngoạn” xuyên qua Linh Giới lần thứ hai, mà còn có thể tận dụng được một vỏ bọc cơ thể người này và thâm nhập vào thành phố, cất bước trên những mảnh đất thực thụ của thế giới xa lạ này.
Hiện tại, giờ anh đang ở giữa một thế giới văn minh, một nơi đang chứa chấp những công trình kiến trúc tuyệt tác cùng với vô vàn những công nghệ khoa học tiên tiến của thời đại đương thời.
Còn tuyệt hơn, rằng hiện anh đang hiện hữu trong một cơ thể hoàn toàn tầm thường – một người có lẽ không có cho mình một trí óc sáng tạo tuyệt vời hay một tinh thần cởi mở, nhưng dù sao cũng có vẻ đủ bình thường để cho phép anh có thể dễ dàng hoà nhập và thực hiện những kế hoạch trong tương lai của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cơ thể mà Duncan đã chọn thực sự cũng không hoàn toàn khoẻ khoắn. Mặc dù đang trong một trạng thái “du ngoạn linh thể” – thứ có thể giúp anh bỏ qua hầu hết những thiếu sót về mặt thể chất, thì anh vẫn có thể hoàn toàn cảm nhận được một tình trạng sức khoẻ suy nhược của cơ thể hiện tại này của mình. Mặc dù vậy, anh vẫn cứ thế mà tiếp bước, chỉ bỏ qua nó như là một điều khoản cần thiết cho một chuyến “du ngoạn” như thế này.
Bởi cả hai lần “du ngoạn linh thể” này của anh đều hoàn toàn có sự tham gia của những cơ thể vừa mới lìa đời kia mà.
“Hmm… liệu một cơ thể có một sự sống trong nó có đủ điều kiện để trở thành một vật chứa không nhỉ?” Anh tự hỏi.
Những tiếng chó sủa vang vọng lại từ những góc tối của góc phố, dục Duncan phải giảm tốc lại và lặng lẽ ẩn mình vào trong những bóng tối của những toà nhà gần đó.
Không chắc rằng liệu bọn chúng có phải là những chú chó cảnh vệ từ nhà thờ hay không, nhưng cũng chả chết ai khi anh quyết định cần phải cẩn thận hơn cả.
Phía trên, là một mạng lưới phức tạp của những đường ống dẫn khổng lồ trải dài qua những mái ngói của những toà nhà có một chiều cao khiêm tốn, tạo thành những đường bóng ngắt quãng bên dưới một nguồn sáng mờ nhạt của một vết thẹo hùng vĩ trên trời cao. Những van khí trên đấy thỉnh thoảng rít lên và giải phóng một làn hơi nước to lớn, ngưng đọng lại thành một tảng mây mù ma quái giữa một khí trời lạnh lẽo về đêm.
Khi những tiếng sủa ấy vơi dần, Duncan bắt đầu bước ra khỏi những góc tối, cẩn thận quét mắt qua những con phố vắng vẻ xung quanh.
Anh sau đó vuốt ve Ai, một chú bồ câu đang đậu trên vai mình trước khi bước qua bên kia đường – theo một lối dẫn từ những mảnh vụn ký ức nằm sâu trong tâm trí của anh.
Nép mình giữa một dãy nhà hai ba tầng, là một cánh cửa cũ kỹ, hoàn toàn bị thời tiết làm xuống cấp. Treo phía trên cánh cửa là một biển hiệu dơ bẩn, cùng với hai hàng cửa sổ trưng bày đã bị phai màu và bỏ bê từ hai bên. Một cửa hàng tương đối rộng rãi nhưng lại đem lại một cảm giác hoang tàn cho những người đang ngắm nhìn nó, cho thấy một sự chật vật, khó khăn khi phải sinh tồn trong một môi trường kinh doanh cực kì cạnh tranh.
Đây chính là nơi mà những vụn ký ức mơ hồ của anh đã chỉ đến.
Đứng trước một cánh cửa mục nát, anh nheo mắt nhìn tấm biển phía trên. Dưới một nguồn sáng yếu ớt, anh chỉ có thể nhìn ra được một dòng chữ:
“Tiệm đồ cổ của Ron,” Duncan lẩm bẩm. “Đơn giản nhỉ.”
Anh bắt đầu mò mẩm xung quanh cánh cửa khi những ký ức ấy đột nhiên lại chẳng hề đưa ra những chỉ dẫn rõ ràng nào. Tìm kiếm một hồi, anh cuối cùng cũng đã tìm thấy được một chìa khoá dự phòng được giấu bên dưới một cái móc treo bên dưới cửa sổ.
Cơ thể hiện tại mà Duncan đang nắm giữ hoàn toàn không hề mang trên người bất cứ thứ gì để người khác có thể liên kết anh với tiệm đồ cổ này cả, thậm trí có là chìa khoá của chính căn nhà đó của anh. Một cảnh giác mà chắc hẳn chỉ có trong những tên dị giáo dày dặn kinh nghiệm, nhưng khi phải đối mặt với một vị thuyền trưởng có khả năng “ăn cắp” lấy ký ức, thì những biện pháp hời hợt như vậy là hoàn toàn vô ích.
Tìm thấy được chìa khoá dự phòng, Duncan mở khoá cánh cửa tại Tiệm đồ cổ của Ron. Bước vào bên trong, anh liền nhanh chóng khép chặt cánh cửa lại.
Cánh cửa đóng lại với một tiếng uỵch nhẹ, một âm thanh rất nhỏ, khó có thể xuyên qua được bức màn của trời đêm. Tấm biển hiệu treo trên cửa đung đưa nhẹ vì rung động. Dưới một nền sáng lạnh lẽo và huyền ảo của màn đêm, những con chữ trên biển hiệu có vẻ dường như đang nhảy múa trong giây lát, và trước khi có thể hoàn thành được một cái chớp mắt, một dòng chữ mới liền hiện ra trên tấm biển gỗ cũ kỹ này:
“Tiệm đồ cổ của Duncan.”[note52763]