“Mấy người không muốn cổ phần trong tay tôi và những thứ này thật sao?” Hạ Vũ Hào lặng lẽ nhìn bọn họ.
Ông cả Hạ nghe vậy thì nói mấy câu khách sáo, không dây dưa nữa mà rời đi với những người khác.
Chung Khánh Hiên ngồi ở bên cạnh anh, ném mắt kính xuống mặt bàn: “Anh làm nhiều như vậy, Hướng Thu Vân cũng không quay về được, Anh cảm thấy có đáng không?”
Trước kia anh ta cảm thấy Vũ Hào không có tình người, nhưng bây giờ anh ta chỉ muốn anh bạc tình bạc nghĩa.
“Rất đáng.” Hạ Vũ Hào không chút do dự. Vì Hướng Thu Vân, anh làm chuyện gì cũng đáng giá!
Nhậm Gia Hân ở bên cạnh, hai mắt sớm đã đỏ ửng.
Cả đời Hướng Thu Vân rất lận đận, nhưng lại có một người đàn ông bằng lòng trả giá tất cả vì cô, hiện tại cô ấy cũng không biết nên nói Hướng Thu Vân may mắn hay là không may. . .
–
Nhà họ Giang.
“Cái gì? ! Cậu có chắc không?” Ba Giang nghe cấp dưới báo tin thì trên mặt xanh xám.
Ông ta cắn răng cho ba nhà Bùi, Tống, Chung nhiều chỗ tốt như vậy để bọn họ ra mặt, người nhà họ Hạ người sẽ kiêng dè, không còn dám làm bậy nữa.
Nhưng đúng lúc ông ta nghe thấy cái gì?
Mấy hồ ly nhà họ Hạ nghe thấy Vũ Hào làm như thế lại không có phản ứng gì? Làm sao có thể!
“Từ đầu tôi cũng cảm thấy mình nghe lầm, nhưng tôi hỏi nhiều lần thì người của chúng tôi đều nói như vậy.”
Ba Giang nghe vậy thì ánh mắt lóe lên, cắn răng nói: “Tôi cho cậu liên lạc với truyền thông đưa tin tập đoàn Hạ Thị có liên quan đến thí nghiệm trên người, chuyện đó thế nào rồi?”
Ông ta vốn kiêng dè thế lực của nhà họ Hạ nên không muốn làm chuyện quá đáng, nhưng hiện tại Vũ Hào dồn bọn họ vào chỗ chết thì không thể trách ông ta!
“Tôi đã liên lạc nhưng chỉ cần nghe chuyện thí nghiệm trên người thì những người kia tìm đủ lý do, tóm lại không chịu đưa tin. Cho dù tôi đưa giá cao thế nào, bọn họ cũng không chịu.”
Ba Giang: “Cậu hỏi qua nguyên nhân không?”
“Tôi hỏi thì bọn họ nói không muốn đắc tội nhà họ Hạ, nhưng tôi cảm thấy không chỉ có như thế. Sau này có hai nhà truyền thông có quan hệ tốt với chúng tôi cũng thầm nhắc nhở tôi đừng làm như thế, có người phía trên đảm bảo cho nhà họ Hạ. Còn tình hình cụ thể thì không chịu nói.”
“Được, tôi biết rồi, cậu tiếp tục tìm hiểu tin tức, tốt nhất điều tra ra được ai lại bảo đảm cho nhà họ Hạ.”
Ba Giang cúp điện thoại, sau đó ném đồ đạc trên bàn xuống đất.
Người làm cẩn thận đi tới thu dọn đống hỗn độn, sau đó nơm nớp lo sợ đi ra.
“Tại sao lại nổi giận? Không phải đã giải quyết xong chuyện phá sản sao? Khi nào thì ông đưa Hân Yên ra ngoài, con bé xinh đẹp như vậy, nếu người trong tù bắt nạt thì sao?”
Mẹ Giang nghe tiếng động thì đỡ bụng đi tới, lải nhải nói.
Ba Giang nghe điện thoaij xong thì tâm trạng vốn không tốt, lại nhìn bụng bà ta nhô lên, tâm trạng càng xấu hơn: “Cho dù nó bị bắt nạt cũng là tự làm tự chịu!”
Nếu không phải Hân Yên tự cho là đúng thì sao nhà họ Giang có thể rơi vào tình trạng này?
Nói cho cùng chẳng qua là cô ta gieo gió gặt bão!
“Này họ Giang, sao ông nói thế? Con bé là con gái ruột của ông đấy!” Mẹ Giang chỉ vào ông ta, tức giận đến mặt đỏ lên.
Ba Giang giễu cợt một tiếng: “Bà nói là con gái ruột thì là con gái ruột à?”
Nói không chừng cô ta là con hoang giống như đứa bé trong bụng bà ta!
“Ông có ý gì? Con bé không phải là con gái của ông, chẳng lẽ là con gái người khác sao?” Mẹ Giang tức giận đến thở mạnh.
Ba Giang bực bội nên không nghĩ để ý tới bà ta, ông ta cầm lên áo khoác đi ra ngoài: “Đứa con hoang trong bụng bà chẳng còn tác dụng gì, bà mau đi phá đi, lúc tôi quay về thì không muốn nhìn thấy nó!”
“Ông đừng đi, quay lại cho tôi!” Mẹ Giang luôn được người ta lấy lòng nuông chiều nên không chịu được thái độ của ông ta, bà ta chạy chậm đến giữ ông ta lại: “Nếu hôm nay ông không nói rõ ràng khi nào cứu Hân Yên ra thì cũng đừng ra ngoài!”
Bởi vì chuyện phá sản nên bà ta có chút ghét Hân Yên, nhưng cũng không muốn cô ta sống không bằng chết! Dù nói thế nào, đó là đứa con gái mà bà ta yêu thương!
Ba Giang lười nói chuyện với bà ta, thoát khỏi tay bà ta rồi đẩy bà ta ra.