Chung Khánh Hiên nhắm mắt đi theo sau lưng anh, lo lắng nói: “Bây giờ anh mới hơn hai mươi tuổi, cuộc sống sau này còn rất dài. Anh đưa tất cả mọi thứ cho người khác, sau này anh sẽ thế nào?”
Hạ Vũ Hào không để ý đến anh ta, anh đi đến bàn làm việc rồi mở ngăn kéo, tìm kiếm tài liệu. Anh đứng lên, cầm tài liệu muốn đi ra ngoài.
“Vũ, Hào!” Chung Khánh Hiên đứng trước mặt anh, cau mày nói: “Anh uống say, hiện tại không thích hợp nói chuyện hợp tác với người khác.”
“Tôi không có say.”
“. . . Được, coi như anh không say. Nhưng trước khi cậu quyết định chuyện quan trọng như vậy thì cũng phải bàn bạc với bác gái một chút. Hoặc là anh nghiêm túc suy nghĩ, qua mấy ngày nữa quyết định cũng không muộn.”
Đây là mọi thứ Vũ Hào tích góp hơn hai mươi năm qua, nếu như không còn gì thì sau này phải làm sao?
“Tôi đã suy nghĩ kỹ càng, anh tránh ra.” Hạ Vũ Hào đưa tay đẩy anh ta ra, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Chung Khánh Hiên mắng một tiếng, bình thường bạn tốt lý trí như vậy, sao hiện tại giống như kẻ điên, khuyên thế nào không nghe?
Anh ta muốn buông tay mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn đuổi theo.
“Vũ Hào! Tôi là bạn của anh, tôi nhất định phải nhắc nhở anh một câu: Anh đưa những thứ này ra ngoài thì sẽ không lấy lại được!”
Hạ Vũ Hào nhìn anh ta, đáy mắt đầy tơ mắt dâng lên sự đau thương: “Không còn Hướng Thu Vân và đứa bé, tôi cần những thứ này thì có ích lợi gì?”
Nếu không có suy nghĩ báo thù chống đỡ thì anh đã không sống nổi. . .Chung Khánh Hiên chưa bao giờ thấy dáng vẻ suy sụp của anh thì sửng sốt một chút, anh đã cầm tài liệu xuống lầu.
Anh ta lấy lại tinh thần, đi theo đến phòng khách.
Hạ Vũ Hào không thay đổi sắc mặt đưa cho con gái cả nhà họ Hạ.
“Đây là cái gì?” Cô hỏi.
Hạ Vũ Hào lại không trả lời, chỉ ngồi vào trên ghế sô pha mở một chai rượu khác. Anh muốn uống say, nhưng càng uống nhiều thì chỉ có dạ dày khó chịu, đầu óc lại càng thêm tỉnh táo.
Anh muốn ngủ để gặp Hướng Thu Vân và đứa bé chưa xuất hiện trên thế giới này trong mơ, nhưng lại không ngủ được. Cho dù ngủ cũng chỉ một hai tiếng, trong giấc mơ chỉ có thi thể cháy đen của Hướng Thu Vân, mà anh không làm được gì.
Không ai có thể hiểu được cảm giác tuyệt vọng đó, anh nhìn cô chết đi nhưng không thể cứu được cô. Cho dù chỉ là trong giấc mơ cũng làm cho anh đau đớn khôn nguôi.
Anh đột nhiên hiểu được nỗi tuyệt vọng của cô sau khi ra tù, mỗi lần đều bị đánh thức bởi ác mộng. . .
“Trong đây là cái gì?” Ông cả Hạ có chút tò mò đi tới bên cạnh con gái cả nhà họ Hạ, khi ông ta nhìn thấy nội dung thì con mắt suýt nữa trợn to: “Mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Giang Thị, sơn trang Tử La . . . Ông chủ đứng sau công ty trách nhiệm hữu hạn Ích Nghi cũng là Vũ Hào sao?”
Những người khác nghe vậy thì cũng đi tới.
Trên tài liệu không có nhiều chữ, nhưng danh sách liệt kê làm cho tất cả mọi người khiếp sợ.
Con gái cả nhà họ Hạ đọc nhanh như gió: “Những thứ này đều là của cậu? Không phải cậu lừa gạt chúng tôi chứ?”
Hạ Vũ Hào đặt chai rượu xuống, vẻ mặt lạnh lùng đứng lên cầm tài liệu kia, dùng bật lửa đốt ở trước mặt tất cả mọi người.
“Người đàu tiên điều tra được người kia là ai thì sẽ thuộc về người đó. Hiện tại mấy người không có việc gì thì có thể đi.”
Tất cả mọi người nhìn tàn tro dưới đất thì không nhúc nhích.
Chiêu này của Hạ Vũ Hào làm cho bọn họ quá rung động!