Chẳng lẽ cô lại bị nổ tung thêm lần nữa?
Tuyệt đối không thể được! Cô phải sống, cô còn muốn báo thù, cô muốn ở bên cạnh Hạ Vũ Hào!
Hướng Thu Vân muốn cửa động nhưng không nhúc nhích nổi. Nỗi hoảng sợ, đau đớn và không cam lòng thay nhau tấn công cô, cô dùng hết sức mở mắt ra.
Ánh sáng có chút chói mắt, bởi vì động tác này mà mí mắt có chút đau.
Tầm mắt từ từ trở nên rõ ràng, Lục Ngôn Sâm xuất hiện ở trước mắt cô.
Hướng Thu Vân cử động môi dưới, cuống họng như bị cọ sát, vừa đau đớn vừa nóng rát: “Bác sĩ Lục, tôi. . .”
“Hiện tại tình huống của cô không thích hợp nói chuyện.” Lục Ngôn Sâm cắt ngang: “Cô bị thương quá nặng, vừa được cấp cứu, sau này không thể tự tiện hoạt động, nếu không thì tôi không có cách nào đảm bảo cô có thể sống sót.”
Có thể nói hiện tại cô còn sống là một kỳ tích.
Hướng Thu Vân khó khăn ừ một tiếng, chỉ cảm thấy cuống họng đau rát.
“Cô có khát không? Lúc nói chuyện thì cuống họng sẽ đau, cô nháy mắt một lần là phải, hai lần là không phải.” Lục Ngôn Sâm là một bác sĩ, gặp qua không ít người bị thương nặng.
Nhưng bây giờ cả người Hướng Thu Vân cháy đen làm cho anh ta nhìn thấy mà giật mình.
Nói chuyện khó chịu hơn nháy mắt, Hướng Thu Vân từ từ nháy mắt.
Môi cô rất khô, cuống họng cũng đau, nội tạng cũng nóng bỏng.
“Cô chờ một chút.” Lục Ngôn Sâm cầm tăm bông thấm nước chấm lên môi cô.
Hướng Thu Vân vẫn khát nước, môi cô dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng cuống họng và dạ dày vẫn không thoải mái: “Tôi. . . Khát quá. . .”
“Cô vừa tỉnh lại nên không thích hợp uống quá nhiều nước.” Lục Ngôn Sâm suy nghĩ một chút rồi đứng lên, cầm một chai suối khoáng đưa đến miệng cô.
Cô lập tức uống vào, cảm giác vui sướng giống như mỗi tế bào nhăn lại được hấp thu hơi nước nên giãn ra.
Nhưng cảm giác thoải mái chỉ chớp mắt, cô càng uống nước thì càng cảm thấy khát.
Lục Ngôn Sâm đóng chai nước lại, không cho cô nước nữa.
Hướng Thu Vân biết anh ta muốn tốt cho cô, cho dù cô vẫn muốn uống cũng không tiếp tục muốn: “Cảm ơn. . .”
Đáy mắt cô đầy khát vọng và nhẫn nhịn làm cho trong lòng Lục Ngôn Sâm không thoải mái. Anh ta cố xem sự không thoải mái là sự đồng cảm của bác sĩ với bệnh nhân.
Anh ta sợ mình không nhịn được cho cô uống nước nên quay đầu không nhìn cô, chuyển chủ đề.
“Sau khi cô ‘chết’ thì Hạ tổng và anh trai chị dâu cô rất khó chịu. Hạ tổng đau lòng quá độ nên ngất đi, đồng nghiệp của tôi nói anh ta vừa tỉnh lại, hơn nữa có vẻ trạng thái không tốt lắm.”
Anh lại. . . ngất xỉu? Hướng Thu Vân mím môi, trong lòng đau đớn nhưng không nói gì thêm.
Cô biết nếu Hạ Vũ Hào và anh trai chị dâu biết chuyện cô chưa chết thì bọn họ sẽ không để lộ ra ngoài.
Nhưng cô sợ Diêu Thục Phân cho người theo dõi bọn họ, phát hiện phản ứng của bọn họ khác thường, từ đó suy đoán ra cô không chết.
Đến lúc đó cô không làm được gì mà còn có thể bị bọn họ gài bẫy giết chết một lần nữa.
“Chuyện cô Giang giết cô đã được điều tra ra, Hạ tổng cho người cắt đứt gân tay gây chân của cô ta rồi đưa vào tù, mua chuộc phạm nhân quan tâm đặc biệt đến cô ta, nhưng không cho cô ta có cơ hội tự sát, cũng không cho phép bất cứ ai đến thăm.”
Lục Ngôn Sâm không biết lý do Hướng Thu Vân giả chết, cũng không biết những tin tức đó có ích cho cô hay không, vì vậy anh ta nói tất cả những gì mình biết cho cô nghe.
Hướng Thu Vân nghe vậy thì nhíu mày, cố nhịn cuống họng đau đớn hỏi: “Anh ấy làm như thế, không sợ. . . Người khác làm khó anh ấy sao?”
Cô vốn muốn hỏi mặt lợi và hại, anh làm như thế thì ai sẽ làm khó anh.