Anh cũng muốn hủy hoại những thứ bà ta quan tâm!
Máu tươi chảy xuống mặt Diêu Thục Phân, bà ta đau đến mức nhăn mặt lại. Nhưng điều bà ta khó chịu nhất là vết thương sâu như vậy thì không thể nào xóa hết được. . .
“Cậu điên rồi sao? Cậu có tin bây giờ tôi nói chuyện thí nghiệm trên người ra ngoài không? Tôi muốn nhìn xem không có nhà họ Hạ thì cậu là cái thá gì!”
Trước kia Hạ Vũ Hào sẽ kiêng dè những điều này, trước kia anh có nhiều kẻ thù, anh phải làm gì để bảo vệ Hướng Thu Vân và đứa bé?
Nhưng hiện tại anh chỉ có một mình, còn sợ gì nữa chứ?
“Bà nói đi.” Anh lạnh lùng nhìn bà ta, tiện tay ném mảnh thủy tinh nhuốm máu xuống mặt đất.
Diêu Thục Phân không ngờ anh hoàn toàn không thèm để ý, nhất thời nghẹn họng, sắc mặt thay đổi, không biết nên nói gì.
“Ngoại trừ việc dùng thí nghiệm trên người và Hướng Thu Vân uy hiếp tôi thì bà còn làm gì nữa? Hả?” Hạ Vũ Hào nắm cổ áo của bà ta, cười lạnh một tiếng.
Anh không còn quan tâm đến thứ gì, bà ta cho rằng còn có thể uy hiếp anh sao?
Diêu Thục Phân đau đớn, hành động của anh chọc giận bà ta: “Vũ Hào, tôi nể mặt cậu là cháu trai của tôi nên không muốn ép cậu vào chỗ chết, cậu đừng không biết tốt xấu!”
Bà ta có ý tốt loại trừ một gánh nặng cho anh, anh lại đối xử với bà nội mình như thế, đúng là tốn công lại không có kết quả.
Hạ Vũ Hào: “Ép tôi vào chỗ chết sao? Bà truyền tin thí nghiệm trên người làm cho nhà họ Hạ sụp đổ, bắt tôi vào tù?”
Diêu Thục Phân không trả lời, ngầm thừa nhận.
Cho dù anh có năng lực thì không có nhà họ Hạ, anh chẳng là cái thá gì!
“Vậy bà cứ làm đi.” Hạ Vũ Hào tăng sức trên tay, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: “Trước khi tôi ngồi tù thì nhất định khiến cho bà và tình nhân của bà nếm mùi vị sống không bằng chết!”
Sự tàn nhẫn hung ác trên khuôn mặt tuấn tú của anh làm cho Diêu Thục Phân khiếp sợ, lúc này không cảm nhận được nỗi đau trên mặt, chỉ cảm thấy rét lạnh.
Môi bà ta run rẩy, không nói nên lời.
“Đừng sắp xếp người đi theo tôi, nếu không thì hiện tại tôi sẽ giết chết mấy người!” Hạ Vũ Hào nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tôi cay độc.
Trước tiên là Giang Hân Yên nếm mùi vị quả báo, sau đó là bà ta và Thôi Quân, cuối cùng là người đứng sau kia. . . Từng người một, anh sẽ làm cho bọn họ hối hận về những gì đã làm với Hướng Thu Vân.
“Cậu cũng đừng quá tự tin!” Những hành động điên cuồng của anh khiến Diêu Thục Phân toát mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy nhưng bà ta vẫn không cảm thấy anh có thể làm gì mình.
Ông nội anh còn không đấu lại bà ta, một chàng trai hơn hai mươi tuổi có thể làm gì?
Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, ném bà ta xuống đầy, từ trên cao nhìn xuống nhìn bà ta: “Bà giữ lại câu nói này cho mình đi.”
Anh lặng lẽ liếc sắc mặt Thôi Quân đã trắng bệch rồi sải bước đến cửa phòng bệnh.
Lúc Hạ Vũ Hào nắm tay cầm cửa thì dừng lại: “Không muốn gặp báo ứng nhanh như vậy thì đừng tìm đường chết.”
Anh nói xong thì không dừng lại, đóng cửa rời đi.
Thôi Quân nhìn cánh cửa xác định anh sẽ không quay lại mới thở phào nhẹ nhõm, cả người ướt sũng như vừa rơi xuống nước
“Thục Phân, tôi thấy Vũ Hào giống như người điên, bà gọi người theo dõi cậu ta về đi. Còn bên kia. . .”
Mặt Diêu Thục Phân bị thương, tâm trạng vốn không tốt lại nghe ông ta nói lời này thì lửa giận bốc lên: “Ông đừng nói nữa! Ông không có gan thì cũng đừng đi theo tôi, chúng tôi dễ hợp dễ tan!”
“Thục Phân, tôi chỉ là. . .” Mặt Thôi Quân đỏ đến mang tai muốn giải thích, nhưng ông ta còn chưa nói xong, bà ta đã đóng sập cửa rời đi.
–
Cơ thể rất đau giống như hàng nghìn con kiến xây tổ trên người cô, từng bước xâm chiếm máu thịt của cô. Cũng giống như băng và lửa chạm vào nhau, cảm giác đau đớn muốn xé rách, không thể dung hòa vào nhau.
Đầu có chút choáng, còn có chút bay bổng.
Trong cổ họng như có thứ gì đó kẹp lại, buồn nôn nhưng lại không nôn ra được, mí mắt rất nặng, cố gắng thế nào cũng không mở ra được, chỉ có thể nghe thấy tiếng tít tít.
Âm thanh này là cái gì?
Bom sao?