Nội dung từ chương có chút sai sót, nên bọn mình đã điều chỉnh lại. Cảm ơn bạn đọc đã nhắn cho chúng mình.
Xin lỗi bạn đọc về sự bất tiện này. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục đọc truyện tại nhayho.com để ủng hộ nhóm dịch nhé!
—
Hiện tại. . .
Cô ta đau khổ mím môi, cất điện thoại đi.
Có lẽ anh Vũ Hào sẽ mang cảnh sát hoặc là những người khác tới, sau đó đưa cô ta vào tù , có điều. . . Cô ta sờ áo cưới trên người cười cười, điều đó không quan trọng.
Lát nữa Hạ Vũ Hào mới đến, Giang Hân Yên suy nghĩ, vẫn gọi cho Giang Minh Thắng: “Anh. . .” Cô ta vừa mở miệng thì bên kia đã rống giận cắt ngang: “Em hại chết Hướng Thu Vân sao? Sao tôi lại có đứa em gái lòng dạ độc ác như thế?”
Giang Hân Yên nghe lời này có chút quen tai, bởi vì năm đó cô ta cố tình gây ra tai nạn xe, anh trai cô ta đã nói với Hướng Thu Vân như thế.
“Hai năm trước em vu oan cho Hướng Thu Vân, hai năm sau em gài bẫy tập đoàn Hướng Thị, em vốn phải xin lỗi Hướng Thu Vân, em lại không biết ăn năn mà còn giết cô ấy! Giang Hân Yên, em có trái tim không? !”
Giang Minh Thắng nói câu cuối cùng gần như hét ra, tức giận, bi thương, không thể tin hòa lẫn vào nhau, không biết được cảm xúc nào nhiều hơn.
“Anh” Đáy mắt Giang Hân Yên chứa đầy nước, cơ thể không ngừng run rẩy: “Ý của anh là Hướng Thu Vân còn quan trọng hơn đứa em gái ruột sao?”
Anh Vũ Hào bất công với cô ta vì Hướng Thu Vân thì thôi, vì sao cũng phải bất công với cô vì Hướng Thu Vân?
“Không phải ai quan trọng hơn, Hân Yên, em đã giết người! Bây giờ em còn có thể phân biệt đúng sai sao?” Anh ta dường như không quen biết đứa em gái này!
Giang Hân Yên mím môi, nước mắt rơi xuống.
Lúc này cô muốn muốn người anh trai ngu ngốc nhưu Hướng Quân, ít nhất anh ta sẽ bảo vệ em gái mình bất cứ lúc nào.
“Em biết mình đã giết người mà anh.” Giang Hân Yên lau nước mắt, giọng nói vẫn dịu dàng: “. . . Hẹn gặp lại, anh.”
Giang Minh Thắng còn muốn nói gì đó nhưng cô ta không nghe, cũng không có tâm trạng nghe, lập tức cúp điện thoại. Cô ta tháo sim ra bẻ làm đôi, tiện tay ném xuống đất.
Cô ta cầm bó hoa, nhìn chằm chằm cửa ra vào, trong đầu đầy suy nghĩ nhưng lại trống rỗng, không nghĩ được gì cả. Nửa tiếng sau có hơn mười cảnh sát chạy vào.
Giang Hân Yên đã sớm dự đoán được, không hề kinh ngạc, cô ta chỉ chờ Hạ Vũ Hào đi theo sau bọn họ.
Cảnh sát không ngờ cô ta sẽ mặc áo cưới, chờ đợi ở sảnh đám cưới, sau khi bọn họ sửng sốt thì bao vây cô ta lại.
“Anh Vũ Hào đâu?” Giang Hân Yên không nhìn những người cầm súng chĩa vào mình, vẫn nhìn cửa ra vào.
Nhưng ở đó trống rỗng, không có bất kỳ ai.
Làm sao lại. . .
Anh Vũ Hào cũng không muốn gặp cô ta lần nữa trước khi vào tù sao?
Cho dù anh không muốn gặp cô ta, chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc ai đã hại Hướng Thu Vân sao?
Không có ai trả lời cô ta, cảnh sát trưởng ra hiệu cho cấp dưới, mấy người lập tức đi tới bắt cô ta. “Tất cả đừng động đậy!” Giang Hân Yên cười khổ một tiếng, lấy một lưỡi dao từ bên hông áo cưới, đặt ở cổ mình.
Cô ta ra tay với bản thân cũng rất ác, lưỡi dao cắt da thịt, máu chảy nhuộm đỏ áo cưới trắng tinh. Trắng và đỏ đan xen làm cho người xem giật mình, lại đẹp đến kinh ngạc.
Đội trưởng chỉ có thể nói với những người khác: “Đừng làm bậy!”