Gã theo Phiên bà bà quay lại Thực Dưỡng Phòng, vừa lúc mười hai giờ, là giờ ăn trưa, đám trẻ cũng quây quần đông đủ, cơm canh đã dọn xong, thơm phức.
Cả đám trẻ nhao nhao chào Phiên bà bà, rồi ổn định chỗ ngồi, mau chóng mời cơm rôm rả, không khí tuyệt đối là thân thiết vô cùng. Gã cũng đã chui vào giữa ngồi cạnh Lạc Ngôn và Lạc Vinh, hai ‘người hành xóm’ mà gã cho là hợp với mình nhất, ‘yên tĩnh’ và ‘hâm dở’. Cũng tốt, ăn cơm đỡ phải nói chuyện, dạ dày làm việc đã đủ mệt, lại thêm nhọc cho cơ miệng nữa làm gì để phá mất cái thanh cảnh của một trong ‘tứ khoái nhân sinh’ này chứ? Mà quan trọng hơn, ăn cơm nói chuyện thật mất năng suất, ít nhất là từ khi đến cái thế giới này, gã đã bắt đầu nghĩ vậy.
“Thạch đầu tử ngươi có thể ăn chút mỡ gà kìa, không tích mỡ cũng không có nghĩa là cấm ăn mỡ, nhớ kỹ lời lão phu a...”, thỉnh thoảng Nặc lão lại lên tiếng nhắc đến chuyện ‘cân bằng’, rồi tiếp tục chỉ dạy kiến thức mới cho gã, nên gã cũng đành tặc lưỡi lắng nghe.
Trái Đất đầu thế kỷ , căn bệnh của thời đại công nghiệp mới hoành hành, mang tên ‘béo phì’. Lộn ngược về trước đó khoảng trăm năm, một nghiên cưu lúc bấy giờ mang tên ‘Giả thuyết chất beo’ của Hợp Phiên quốc dựa theo số liệu của bảy quốc gia, kết luận với toàn thế giới rằng ‘cholesterol cao gây ra bệnh tim’, và rằng ‘ăn nhiều chất béo khiến cholesterol tăng lên’. Cũng có những tranh cãi, nhưng ‘giả thiết chất béo’ ra đúng thời điểm người dân đang hướng việc ăn uống theo ‘bữa ăn thanh đạm’, khiến các ngành sản xuất bơ, sữa động vật, thịt v.v... điêu đứng. Mãi tới tận hơn nửa thế kỷ sau, một nghiên cứu khác với số liệu thu thập rộng lớn hơn, từ nhiều quốc gia và theo thói quen ăn uống của từng nhóm dân cư, chỉ ra bằng chứng minh oan cho cholesteron.
Cơ thể chúng ta, kể cả ẩn sâu trong tế bào, đều cần ‘chất béo tự nhiên’ hay còn gọi là cholesterol để hỗ trợ. Cholesterol nguồn gốc nội sinh thậm chí còn được gan sản xuất ra lượng nhỏ mỗi ngày. Vai trò của thứ này hiện diện khắp nơi trong cơ thể, được vận chuyển bởi chính huyết tương đi khắp các mô, mật độ đặc biệt dày đặc hơn ở nơi có dạng màng bao, như gan, tuỷ sống, não, v.v... và ở những cụm ‘xơ vữa động mạch’. Chính cái này dễ làm người ta liên tưởng đến mối quan hệ mập mờ của ‘mỡ động vật’ đối với bệnh nghẽn mạch máu, truỵ tim...
Số liệu ở nghiên cứu mới cho thấy, tỉ lệ người mắc bệnh tim có lượng cholesterol trong máu bình thường - thấp lại chiếm đa số. Thậm chí có những nơi dân cư chỉ ăn thịt ít ăn rau củ ngũ cốc, tỉ lệ bệnh tim là không. Kinh khủng hơn, nghiên cứu này còn đưa ra kết quả trái ngược hoàn toàn: ‘tử vong thực sự sẽ đến khi cholesterol giảm thấp trong thời gian dài’. Họ chỉ ra, nguyên nhân của ‘chứng tắc nghẽn động mạch’ bắt nguồn từ ‘xơ cứng thành động mạch’, cholesterol có chất béo bọc ngoài được vận chuyển liên tục trong máu qua các mảng xơ này sẽ mắc kẹt lại, khiến nó lúc nào cũng ‘vô tình’ đóng vai tác nhân chính.
Vậy ‘xơ cứng thành động mạch’ lại là do đâu? Cùng nhìn lại, tỉ lệ bệnh tim tăng cao đột biến, chính là trong khoảng thời gian ‘nhân loại tân tiến’ tẩy chay thực phẩm nguồn gốc mỡ động vật, đưa dầu thực vật, đồ ăn đóng hộp ‘ít’ cholesterol v.v... và ‘Đường tinh luyện’ vào thay thế.
‘Chất béo tự nhiên’ tạo độ ngậy, tăng khẩu cảm của món ăn. ‘Đường tinh luyện’ cũng vậy, tạo độ ‘ngọt’ thay thế cho độ ‘ngậy’, nhưng sức hấp dẫn nó tạo ra đối với khẩu vị của con người nói chung có thể nói là ma mị, phá vỡ các giới hạn hấp thu của cơ thể. Bởi ‘sự thèm ăn’ đã bị những người chủ của nền công nghiệp ‘bánh ngọt’, ‘nước giải khát’ siêu lợi nhuận này tính toán và khống chế, mục đích duy nhất là tăng doanh số nhiều nhất có thể. Họ chính là những người đã bí mật tài trợ cho ‘giả thuyết chất béo’, chọn đưa ra công chúng những kết luận mang tính định hướng gây bất lợi cho cholesterol.
‘Đường tự nhiên’ có trong tất cả thực phẩm tự nhiên, đặc biệt là mía, củ cải trắng, hoa quả, v.v... bao gồm thành phần ‘chất tạo ngọt’ và thành phần ‘mật đường’. ‘Mật đường’ này chứa rất nhiều khoáng chất và vitamine, nhưng bị loại ra trong quá trình tinh luyện ‘chất tạo ngọt’ trong ‘Đường tự nhiên’. Vì vậy khái niệm ‘Đường tinh luyện’ đồng nghĩa với việc ‘không còn dinh dưỡng’, nhưng nó lại cho ‘mùi hương quyến rũ’ không thể cưỡng nổi.
Khi hấp thu vào cơ thể, ‘Đường tinh luyện’, ‘đường bột’, ‘chất béo giả’ và các chất phụ gia bảo quản có nguồn gốc từ phòng thí nghiệm, như một cái bàn chải sắt chà sát thành mạch máu, gây ra ‘viêm nhiễm’. Và với lượng vượt quá tiêu chuẩn, đều đặn được đưa vào hàng ngày, các vách mạch liên tục bị bào mòn khiến ‘viêm’ biến thành ‘xơ cứng’. ‘Chất béo tự nhiên’ lại hoàn toàn không gây ra hiện tượng này, việc nó bị tắc lại nơi các ‘mảng xơ cứng’ chỉ là hệ quả của ‘viêm mạch máu’, và sâu xa hơn là bởi ‘lợi ích nhóm’ của những tài phiệt phía sau.
Tinh vi hơn nữa, khi ‘cú lừa thế kỷ’ bị bung bét, họ chọn cách xử lý cũng giống như các doanh nghiệp sản xuất thuốc lá đã làm. Họ thúc đẩy ý tưởng rằng, việc kiểm soát sức khoẻ bản thân, thuộc về ‘trách nhiệm cá nhân’. Vậy là, người giàu cứ giàu lên, còn dân đen thì vẫn nhiệt tình tăng lợi nhuận cho họ, rước bệnh vào thân và tự gánh chịu hậu quả. Không thể cấm, bởi ‘lợi ích’ quá lớn mà nó mang lại, và nó đã trở thành thói quen của Nhân loại trong nhiều năm, nên những người cầm quyền đành ngậm bồ hòn làm ngọt, ngầm hiểu với nhau, mỗi người chỉ có khoảng thời gian một trăm năm làm lợi cho bản thân, hậu quả thế nào, cứ để đời sau gánh chịu.
‘Ý thức’ phát triển giúp con người tiến hoá, nhưng cũng làm phát sinh thêm những nhu cầu kỳ quái, dẫn đến ‘làm việc bất chấp’ hoặc ‘máu lạnh vô tình’. Sẵn sàng đạp lên thân xác đồng loại để kiếm lời, trần đời này thực sự chỉ có loài động vật cao cấp như chúng ta dám làm.
...
Bữa trưa cũng qua mau, Lạc Thạch ăn dù mới lửng dạ, Nặc lão đã thúc giục gã đứng dậy, còn nói “Không được nuông chiều cơn thèm ăn của ngươi, và phải luyện tập cái dạ dày biết tự thoả mãn. Về sau khi đã có được Tụ khí châu, ngươi sẽ mở ra khả năng cơ bản nhất của Tinh Hồn Cảnh giới đạt Phàm cảnh tiểu thành cải tạo thân thể, gọi là ‘Ích Cốc’, không cần ăn uống mà chỉ cần hấp nạp Tu chân chi khí để nuôi dưỡng Tụ khí châu là đủ”.
“Ồ, đối với Luyện Thần giả cũng là như vậy sao, tiền bối?”, gã đi về phía phòng gỗ của mình, lơ đễnh hỏi.
“Ngươi nghĩ bản thân nhân phẩm đủ tốt để bước vào Lập Thần cảnh sao? Lão phu thì không lạc quan như vậy a...”, Nặc lão mỉa mai.
“Tiền bối à, vãn bối nghĩ người phải rõ ràng hơn ta chứ? Người biết rõ đứa bé này, đoán hẳn là, cơ hội thân thể này có thể đạt Dựng Khí cảnh nhỏ hơn cả cơ hội vãn bối trở thành Luyện Thần giả, có phải không?”, giọng Lạc Thạch vẫn đều đều, dường như không quan tâm ý tứ chế giễu của Nặc lão.
“Ngươi?!”, Nặc lão giật mình.
Gã im lặng mở cửa vào phòng, leo lên giường, đoạn thở dài lẩm bẩm “Vãn bối nói vậy mà cũng trúng sao, Nặc lão?”bg-ssp-{height:px}
“Ài bỏ đi, ngươi rất nhạy bén, tin chắc ở Địa Đàng Động căn cơ cũng không tệ”, lão cũng thở dài nẫu ruột không kém “Ngươi nói không sai, cơ thể của hài tử Liệp Nhân Vũ này, là phàm hơn cả chữ phàm, không có dấu hiệu hữu duyên với Tu Nguyên”.
“Và tiến bối cũng không tin vào cơ duyên của vãn bối với Luyện Thần, vậy người có thực sự cần ta tu luyện không vậy?”
“Hắc hắc, hỏi rất hay”, Nặc lão bỗng cười nham hiểm “Thế nên ta mới cải biến một chút, chính là để phù hợp nhất với ngươi, phư phư phư”
Lạc Thạch sởn gai ốc, liền hỏi “Tiền bối định làm gì? Đừng nói với vãn bối là đem luyện ta thành mình đồng da sắt nha?”
“Ha ha ha, lão phu vô cùng thưởng thức ngươi, nói cái gì cũng trúng một nửa”, Nặc lão cười phá lên khanh khách “Thiên địa này còn một thứ kỳ ngộ nữa giành cho Tu chân giả, gọi là ‘Tiên Thiên Thần Thể’. Phàm ai sở hữu Thần thể trời ban này, tiền đồ là bất khả hạn lượng”.
“Vãn bối thì tất nhiên không phải cái dạng này rồi, Nặc lão là có cách giúp ta thu được Thần thể?” Lạc Thạch tò mò nói.
“Không có! Nếu biết chỗ nào có Tiên Thiên Thần thể để ‘thu’ đơn giản như vậy, tới lượt ngươi hỏi sao?” Nặc lão hừ lạnh, nhưng vẫn gật gù tán thưởng “Luyện Thần Tháp vẫn đang tìm cách chế luyện ‘Hậu Thiên Thần Thể’ nhưng chưa thành, còn lão phu đã có phương hướng để tạo ra ‘Nguỵ Thần Thể’, chỉ là chưa có đối tượng trắc thí mà thôi...”
“Mới chỉ là ‘phương hướng’ thôi sao?”, gã lẩm bẩm.
“Phải, mới là ý tưởng, nhưng Lão phu rất tự tin. Ngươi nói xem, sức mạnh nào chẳng có sự đánh đổi, chẳng có rủi ro nhất định? Xưa nay nguy cơ càng lớn thì kỳ ngộ lại càng nhiều. Nặc Ý ta lấy đạo tâm ra phát thệ, dựa vào Tinh Hồn mạnh mẽ một cách khó hiểu của ngươi, ta sẽ tạo ra một truyền kỳ độc nhất vô nhị ở Phàm Nhân Lục Địa. Lão phu quả thật rất muốn biết, ‘Nguỵ Thần Thể’ kết hợp Tinh Hồn cảnh giới cao giai, sẽ ra cái dạng gì? Phư phư phư”. Nặc lão thực sự cũng đủ điên cuồng, như vậy mà cũng dám nghĩ tới.
Tinh Hồn là một cái gì đó rất thần bí, không thể tuỳ tiện chạm vào, bởi đó cũng chính là tử huyệt của mọi sinh mệnh thể. Công pháp tu luyện Tinh Hồn đã hoàn toàn tuyệt tích, nên Tinh Hồn chỉ có thể phát triển một cách tự nhiên. Cường giả Tu chân thường bị kẹt lại bình cảnh không thể đột phá, cũng chính là do Tinh Hồn cảnh giới chưa đủ điều kiện.
Thiên Diễn Tinh Cầu chia cảnh giới Tinh Hồn thành nhiều cấp độ. Tu Nguyên giả thành tựu Nhân Tu Ngũ Cảnh, Tinh Hồn phải đạt Phàm cảnh tiểu thành, mới có thể xông phá lên Địa Tạo Tứ Cảnh.
“Như ta đã nói, ‘Ích Cốc’ sẽ tự khai mở khi ngươi đột phá Địa Tạo. Nhưng Tinh Hồn ngươi theo Lão phu đoán định đã vượt qua Phàm cảnh tiểu thành, lại không làm cho cơ thể Liệp Nhân Vũ này mở ra ‘Ích Cốc’. Thế nên ta thay đổi Y Thực Đồng Nguyên một chút, để ngươi ngay cả khi tiến lên cảnh giới cao hơn nữa, cơ thể vẫn có thể tiếp tục hấp thu được kỳ bảo dị dược, để cải tạo tôi luyện thêm vô số lần. Đến cực hạn của cơ thể, cũng chính là lúc ‘Hậu Thiên Thần Thể’ đại thành” Nặc lão hồ hởi trình bày phương pháp của mình, giọng lão thực sự vô cùng có sức thuyết phục.
“Tiền bối chẳng phải không còn sức mạnh gì sao? Lấy gì dám khẳng định Tinh Hồn ta mạnh mẽ như vậy?” Lạc Thạch gãi gãi đầu, thắc mắc.
“Dựa vào kinh nghiệm của lão phu, dựa vào y thuật của lão phu, dựa vào ‘linh cảm thiên tài’ của lão phu. Vốn liếng này đã đủ dày chưa?”
“Ha ha ha, ‘linh cảm thiên tài’ ư? Thú vị, quả thật rất thú vị”, Lạc Thạch ôm mặt cười lớn, “Hay lắm, dựa vào bốn chữ này của Nặc lão tiền bối, cũng đủ để vãn bối xuống xác lăn cả người vào rồi”.
“Xuống xác lăn cả người? Có ý tứ, phư phư phư” lão ngạc nhiên rồi cũng cười lớn “Thạch đầu tử ngươi, loại người làm việc không có quy chuẩn gò bó, rất đúng ý lão phu a...”
Tiếng cười của hai kẻ điên tìm được đồng đạo dường như có sức ảnh hưởng rất mạnh, khiến Mục tử vừa mới bay về phòng lúc đó cảm thấy rét lạnh không thôi.
Lạc Thạch cũng dần chìm vào giấc ngủ trưa, toàn thân gã hoàn toàn không có sự chống đối nào khi mệnh lệnh nghỉ ngơi phát ra từ não bộ. Gã hiểu rõ cơ chế sinh học của cơ thể, cùng với khả năng chủ động điều khiển được vùng ‘tiềm thức’, tuỳ ý đưa một chuỗi hành động vào vùng này khiến khả năng phản xạ và phán đoán tăng mạnh, sai sót khi thực hiện so với tính toán giảm về gần không. Thứ này hỗ trợ cực lớn cho tu luyện và thực chiến, thể hiện sự nhạy bén trong việc thích nghi cùng với khả năng làm chủ cơ thể vô cùng hoàn hảo.