“Cửu sư tỷ...”, gã chậm rãi mở lời “Kỷ tỷ có muốn ngồi xuống đọc sách cùng đệ không? Tỷ đứng đó làm ta sợ a...”
“Ngươi rất lạ, có ‘mùi’ rất khác mọi người”. Lạc Kỷ nói đoạn dừng lại, quay ra vuốt ve búp bê vải, lại cất tiếng như để thanh minh “Là Tiểu Niệm nói với ta đó. Nó còn nói, rằng quanh ngươi có vài người khác nữa cơ. Phải không, Tiểu Niệm?”
Lạc Thạch rùng mình, xong cũng không biểu hiện gì lạ, chỉ hờ hững nói “Tiểu Niệm? Là tên của búp bê vải sao? Đệ tin là quanh người sư huynh sư tỷ ở đây, ai chẳng có một ít thứ kỳ lạ đi theo. Kỷ tỷ, đệ nói đúng chứ?”
“Ai nha cũng đúng a... Tiểu Niệm cũng là ‘lần đầu’ phản ứng như vậy, khiến ta cũng tò mò. Bỏ đi bỏ đi, ta cũng không có thích đọc sách”. Cô bé lại quay ra ‘nói chuyện’ với búp bê vải, bước về nhóm của Phấn Phấn đang chơi, cũng nhanh như cái lúc cô xuất hiện.
Gã nhìn theo, lẩm bẩm hỏi “Nặc lão, vừa rồi là sao? Tiểu cô nương tên Lạc Kỷ này, có phải mắc bệnh ‘tự thân ái kỷ’ không?”
“‘Tự thân ái kỷ’? Nói hay lắm, đúng là miêu tả chính xác khiếm khuyết bẩm sinh của tiểu nữ hài đó” Nặc lão gật gù “Phàm nhân thì sẽ coi là ‘ma nhập’, hay ‘quỷ ám’. Còn với kiến giải nhiều năm của lão phu, đây là hiện tượng ‘Tinh Hồn Nhược Tri’, mang theo tỷ lệ rất nhỏ kích phát tiềm năng. Lạc Kỷ này, có lẽ đã vô tình mở được ‘Dự cảm’ mà không hay biết, lại cho đó là lời nhắc của búp bê vải. Thú vị thật”.
Quá trình tiến hoá của Nhân loại, có mối liên hệ mật thiết tới ‘ADN’. Cha gã là giáo sư Di truyền học, tất nhiên là có nghiên cứu chuyên sâu về ‘chuỗi xoắn kép mang thông tin di truyền’, là gốc cơ bản để phân biệt ‘loài ngoài’ với loài khác. Đầu thế kỷ , khái niệm này được công bố, sau hơn ba trăm năm thành tựu, Khoa Kỹ Trái Đất dần thành công giải mã và phác hoạ ra ‘bản đồ gene người’, nhưng chưa thực sự hoàn chỉnh. Tất cả những gì phát sinh gây khác biệt với phác đồ được ghi nhận, đều bị cho là ‘dị tật gene’, nhưng chưa chắc đã là điều có hại.
‘Dị tật gene’ căn cứ vào nguyên nhân mà được chia thành vài loại bao gồm: Thông qua ‘Biến dị cá thể’ - chưa nắm được hoàn toàn quy luật; ‘Thoái hoá giống’ - hầu hết là do giao phối cận huyết nhiều đời; và các nguyên nhân nhỏ lẻ khác xếp vào dạng ‘Chưa xác định’.
Cái thứ hai tạm thời đã có phương pháp hạn chế, cái sau cùng thì vẫn đang là bí ẩn chưa lời giải. Còn ‘Biến dị cá thể’ lại gây ra ‘cuộc chiến di truyền’ hơn trăm năm giữa các khoa học gia mà chưaft ngã ngũ.
Phe ‘Cựu Thuyết’ ủng hộ giả thuyết sơ khai của ‘Di truyền học’ thời đầu, ‘con người tiến hoá từ con vượn’. Xuất phát từ việc ADN người và vượn người gần giống nhau, người khởi xướng thuyết này cho rằng, môi trường xung quanh ảnh hưởng, chi ‘Vượn người’ vì thích nghi được mà gene giữ lại những chọn lọc tự nhiên ‘có lợi’, tích luỹ trăm vạn năm mới tiến hoá lên thành ‘con người’ hoàn chỉnh ngày nay, được coi là giống loài cao cấp hơn. Nhược điểm chí mạng của Học thuyết này, thể hiện ra ở việc tất cả các ‘chọn lọc tự nhiên’ được cho là có lợi, lại khiến con người yếu đuối đi rất nhiều, nằm trong những thứ tự đầu tiên của ‘chuỗi thức ăn’. Cơ thể con người bình thường sẽ không chịu nổi thức ăn chưa được làm chín, bị biến chất, hay không phù hợp với việc chiến đấu chống lại dã thú, thậm chí còn chẳng thể bay hay leo trèo như ‘tổ tiên’ để bảo toàn tính mạng.
Còn phe ‘Tân Thời’ lại nghiêng hẳn sang hướng khác, cho rằng con người là một loài riêng biệt trong tự nhiên, ‘tổ tiên’ ban đầu trông không khác gì chúng ta ngày nay, có chăng là kiến thức tự nhiên eo hẹp hơn bây giờ rất nhiều. Vì vậy bản chất con người xuất hiện trên Trái Đất vốn không phải là để thống trị, mà chỉ đơn giản là điền thêm một loài sinh vật yếu đuối vào làm thức ăn cho giống loài đứng cao hơn trong chuỗi. Nhưng con người với bộ não được tự nhiên ưu ái, khả năng tư duy hay ‘vùng ý thức’ là bẩm sinh phát triển vượt bậc, quan sát hiện tượng thiên nhiên để tìm hiểu và nắm bắt, rồi mô phỏng lại, ‘cướp’ lấy một phần nhỏ ‘sức mạnh’ này, dần đè đầu cưỡi cổ các loài khác, hoặc ít ra là không còn phải sợ bị chúng diệt tuyệt. ‘Chọn lọc tự nhiên’ đã không xuất hiện như những gì ‘Cựu Thuyết’ đưa ra.
Khái niệm ‘Biến dị cá thể’ trong ‘Cựu Thuyết’ khẳng định biến dị bất quy tắc sẽ được gene ghi nhận và di truyền cho thế hệ sau, khiến người chỉ là một chi thuộc họ ‘Vượn’, nhưng thừa hưởng ‘biến dị di truyền’, tách hẳn ra khỏi quần thể dã thú, hình thành Xã hệ riêng biệt. Sau này khoa học nói chung phát triển tột bậc, giúp di truyền học nói riêng có được những thành tựu đáng nể, đặc biệt chính là ‘Phác đồ gene di truyền’ của tất cả các loài. Từ đây, tất cả các biến dị gene đều được khống chế, nắm được quy tắc, khiến việc chữa tất cả các bệnh bẩm sinh trở nên khả thi, thậm chí còn ‘cố tình’ thực nghiệm trên con người, chủ động tạo gene khiếm khuyết để quan kiến và lý giải dị năng. Rất tiếc nghiên cứu đó vấp phải làn sóng phản đối của những người theo chủ nghĩa Khoa Kỹ Bài Thần, tức TUE, lý do là ‘vô nhân đạo thực nghiệm trên cơ thể người’. Bắt bớ xảy ra khắp nơi với các nhà Di truyền học, bị khép tội ‘Chống lại Nhân loại’, khiến vấn đề giải mã gene trở nên nhạy cảm, hiếm khi được đề cập nơi công cộng. ‘Phác đồ gene’ đành dừng lại một cách đáng tiếc, con đường tìm kiếm nguồn gốc nhân loại lần nữa rơi vào tuyệt lộ.
“Thú vị thật sao?” suy nghĩ đến đây Lạc Thạch bất giác cười mỉa mai lắc đầu, tự giễu “Loài người đúng thật là loài nham hiểm, bí mật bộ gene người được Die Mutter mạnh mẽ hỗ trợ tính toán hé lộ, sau khi TUE biến nó thành của riêng. ‘Bài Thần’, ‘chống lại nhân loại’ là cái đéo gì, mấy gã bên TUE đã đi đến tận cùng của Khoa Kỹ, bí lối nên mới muốn khống chế ‘dị năng’, quá mức thâm độc. Cuối cùng chỉ có lũ dân đen bị dắt mũi quay ra cắn nhau, đám người khôn lỏi này mà bước vào được Thiên Diễn, chắc cũng lại tạo ra một trận gió tanh mưa máu chứ chẳng chơi”.
Gã, từ sâu trong tư tưởng, vẫn luôn tin ngoài khoa học vẫn phải có ‘thần thông’, chính là ‘phiên bản gốc’ của công nghệ hiện đại. Các khoa học gia Trái Đất cũng vậy, con đường công nghệ cũng chông gai nào kém những con đường khác. Truy cầu cực hạn tri thức, cực hạn sức mạnh cũng dần được nắm trong tay, họ càng hiểu rõ hơn ai hết, vũ trụ ngoài kia tồn tại những thứ kinh khủng cỡ nào. Đại Đạo là con đường đạp thiên thông thần vĩnh viễn không có lối tắt, Khoa Kỹ hay Tu Chân, đều giống nhau, cùng chung mục đích, và đều phải hi sinh đánh đổi, kiên trì không buông.
...
“Giang Thành, nằm trong Khu vực Bách Lĩnh Hoành Liên Sơn, là một thành cỡ trung xét trên bình diện Phàm Nhân Lục Địa. Vùng phía Tây là Vạn Thụ Sương Lâm rộng lớn cả triệu cây số vuông, bao bọc ngoài cùng lại có một phòng tuyến tự nhiên mang tên Vô Tận Tung Sơn có độ cao trung bình mười vạn mét, kéo dài tới mãi cuối chân trời, nơi tận cùng Nam Cương. Phía Đông là Hải Vực Hy Vọng, thường xuyên xảy ra thiên tai khủng khiếp, càng sâu vào trong càng tồn tại nhiều chủng loại quái thú khổng lồ...”
(trích lược ‘Biên sử Giang Thành hộ Nam Cương’)
Rải rác quanh Vạn Thụ Sương Lâm là chín Thành thị nữa, sức mạnh chênh lệch không nhiều so với Giang Thành, tạo thành Thập Minh. Bất quá vị trí Giang Thành này lại là địa đầu phía Bắc của Nam Cương, nên thường xuyên phải căng mình chống lại sự xâm lược của Cảnh Hoa Đế quốc. Tuy vậy Giang Thành vẫn đứng vững chưa một lần khuất phục trong gần hai ngàn năm. Địa lợi khi phòng ngự, thường xuyên bị tấn công khiến sức mạnh quân sự trở nên đáng gờm, lại thêm thời nào cũng có tướng tài chỉ huy, khiến nơi này trở thành vùng đất dữ đối với giặc phương Bắc. Cảnh Hoa Đế quốc hoành hành vô kỵ, nhưng chưa một lần thành công vượt Nam, vì vậy dân gian vẫn còn lưu truyền câu vè: ‘Đất phương Nam rừng thiêng nước độc, Giặc phương Bắc tim đập chân run” mà trẻ con đứa nào cũng thuộc.
Khi đã đảo qua gần xong cuốn sách, Phiên bà bà đến đưa gã đi Chẩn Y Đường, để chờ tái khám. Chẩn Y Đường rất rộng, cỡ ngàn mét vuông, lúc nào cũng tấp nập người ra người vào. Trong này chia ra tới hai mươi bàn chẩn bệnh, nhưng số lượng bệnh nhân lúc nào cũng quá tải, đủ thấy sinh khí của Lạc Dược Trai rất vượng. Lạc Thạch lặng lẽ theo Phiên bà bà lướt qua những người ngồi la liệt xếp hàng chờ đợi, đi vào cửa nhỏ bên trái, là hành lang có hàng dãy buồng nhỏ bên trong.
“Nơi đây dành cho bệnh nhân lưu trú, mỗi người đều có buồng riêng, nên giá cả cũng không rẻ”, Phiên bà bà nhiệt tình giải thích “Qua dãy buồng này là Thư Phòng, sách y thuật, dược thuật bình thường đều được để ở đây, thuận tiện tra cứu”.
Hành lang khá dài, cửa buồng san sát, thi thoảng lại thấy Y sư hay Dược tá () vội vã ngược xuôi, chỉ kịp gật đầu chào Phiên bà bà rồi mau chóng tiếp tục công việc.bg-ssp-{height:px}
Cửa cuối hành lang có đề ‘Dược Thư Phòng’, bà bà hắng giọng một cái, vừa đẩy cửa bước vào, vừa nói “Phàm nhi mau theo bà bà vào đây. Mạc Đại Y sư, lão có trong Thư Phòng không vậy? Phiên bà bà lại tới làm phiền lão đây”.
Căn phòng khá sáng sủa rộng rãi, quanh bốn bức tường và giữa phòng là từng hàng từng hàng giá gỗ đều tăm tắp, ngăn nào cũng nhồi nhét chật cứng những sách và sách.
“Phiên bà bà? Có gì nói nhanh, ta còn đang bận tra cứu ‘Dược điển’, không có nhiều thời gian a”, một giọng lão niên vang lên, mang theo chút mất kiên nhẫn, nhưng chờ mãi cũng không thấy người đâu.
“Lão vội gì chứ? Giờ này là giờ tái chẩn của Lạc Phàm, Thiếu phu nhân giao nhiệm vụ trực tiếp cho lão, lão đã nhận lời giờ quên sao?”. Phiên bà bà chống nạnh nói lớn, nhưng lại chẳng có tính đe doạ chút nào.
“Lạc Phàm? Tái khám?”, chỉ thấy ở giá sách cuối phòng ló ra một đầu tóc bạc trắng, búi củ hành gọn gàng, đang tròn mắt nhìn Lạc Thạch. “A phải rồi, ài dà, đầu óc ta dạo này thật lú lẫn”.
Phiên bà bà liền kéo tay ấn gã ngồi vào cái ghế gần đó, miệng vẫn không ngừng nói chuyện “Phàm nhi đừng sợ nha, mau chào Mạc Đại y sư”
Lạc Thạch nghiêng người nhìn qua, một lão niên khoảng lục tuần, vóc người nhỏ bé, râu tóc bạc phơ, lông mày cũng rất dài càng khiến chiếc mũi ưng to chiếm nửa khuôn mặt thêm nổi bật.
“Lạc Phàm gặp qua Mạc Đại Y sư”.
“Phàm nhi, Mạc Đại Y sư là người chưởng quản toàn bộ Y sư ở Chẩn Y Đường, Y thuật cao minh, ngươi không cần phải sợ”. Phiên bà bà giới thiệu qua với Lạc Thạch, đoạn quay ra nói với Mạc đại y sư “Mạc lão, lão mau kiểm tra và viết Chẩn đơn cho Phàm nhi, Thiếu phu nhân thời gian tới có lẽ sẽ rất bận, hiện cũng không thể chiếu cố đứa nhỏ này”.
Lạc Thạch lơ đễnh nhìn quanh, mặc kệ Mạc đại y sư đang im lặng chẩn mạch nơi thốn khẩu của mình.
“Thạch đầu tiểu tử, trong thư phòng này có vài bộ sách cơ bản viết về Huyệt Vị, Gân Cốt, Cơ Nhục. Những thứ này nói miệng rất khó, mà ngươi thì không thể kiếm người để thực hành, nên Lão phu sẽ phải chỉ điểm ngươi qua Phàm Nhân Y Thư. Ngươi tìm cách ra vào đây thường xuyên, hoặc làm thế nào để mượn về, thì làm”, Nặc lão đột nhiên mở miệng.
“Tiền bối à, chỗ này là Dược Thư Phòng Lạc gia
đó, làm sao vãn bối tự do ra vào thường xuyên được đây?” gã quay mặt đi chỗ khác, môi mấp máy lẩm bẩm “Rồi chưa tính đến sách trong này có được mượn về hay không, riêng việc một đứa trẻ bốn năm tuổi mượn Y Thư về đọc, nghe có vẻ không hợp lý cho lắm. Lộ liễu như vậy, họ mà mang vãn bối đi mổ xẻ, thì Nặc lão người cũng tiêu đời a”.
“Ấy cái này thì không phải lo, với trí nhớ của ngươi thì không cần phải mang sách về, đọc hiểu ở đây là được. Còn lý do để đến đây thường xuyên, hắc hắc, chỉ cần người ngươi lúc nào cũng có bệnh, chẳng phải được rồi sao?” Nặc lão cười tà quái làm gã sởn gai ốc, linh cảm không lành, liền phản pháo.
“Nặc lão tiền bối, ai lại làm thế bao giờ, có bệnh mà cũng tính vào là kế hoạch sao? Vãn bối mạng nhỏ, lỡ có mệnh hệ nào...”
“Hắc hắc hắc, với xảo thuật của lão phu, ngươi muốn bệnh gì là mắc bệnh đó, nặng cỡ nào cũng có. Nặc lão ta muốn ngươi bệnh nan y, ngươi liền bệnh nan y, mấy cái chẩn y thuật thô thiển này, lão phu còn chưa để vào mắt. Phư phư phư”.
Gã nhún vai không nói gì, rồi khẽ liếc sang Mạc đại y sư đang viết Chẩn đơn cho mình, Phiên bà bà vẫn ở bên cạnh hăng say buôn chuyện, khiến lão muốn sớm quay lại làm nốt công việc, cũng đành bó tay.
“Đến Dược Thư Phòng thường xuyên ư? Đây cũng là một nơi khả dĩ cho mình thu nạp thêm kiến thức của Tinh Cầu này, về lâu về dài sẽ tạo thành một cái vỏ bọc hoàn hảo, khiến thân phận của mình giảm bớt khả năng bị phát hiện. Mình đúng là vẫn còn nhiều lúc ăn nói không hợp thời, rất dễ gây chú ý mà bại lộ”.
(): người hỗ trợ y sư và bốc thuốc.