Két…
Hôm nay Tài các lại đóng cửa một cách kì lạ. Tiểu Phàm vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Lão Quái đang cặm cụi ghi ghi chép chép thứ gì đó bên bàn làm việc! Việc này thực sự hết sức không bình thường.
- Lão Quái. Người làm gì vậy?
Tiểu Phàm nghi hoặc, vừa xoay lưng đóng cửa vừa buột miệng hỏi.
Lão Quái không nói gì, chỉ ra hiệu bảo hắn ngồi chờ.
Tiểu Phàm nhíu mày càng sâu. Hắn đúng là nghĩ không ra có thứ gì có thể làm “con sâu lười” này hoạt động chăm chú đến thế.
…
Gần một thời thần sau, lão mới hạ bút, rồi nhanh tay cuộn cuộn đống giấy trước mặt lại. Lão cẩn thận thắt dây, bỏ qua một bên.
Tiểu Phàm hiếu kì:
- Cái gì vậy ạ?
Lão Quái rót một chén chà rồi nhấp một ngụm lớn!
“Lão Quái uống trà?”, Tiểu Phàm càng kinh ngạc. Theo hắn biết Lão Quái không bao giờ uống nước, cũng chả uống trà, chỉ có một thứ lão hứng thú, đó là rượu. Vậy mà hôm nay…
Thấy vẻ mặt của Tiểu Phàm, Lão Quái khoát tay, nói:
- Mấy hôm nay ta cần giữ tỉnh táo. Chính là vì việc của ngươi đó. Tên bằng hữu của ta hành tung hiện tại rất khó theo. Mấy ngày trước hắn có gửi ta một lá thư. Nhưng mà hắn lại mã hóa. Hừ, làm ta mất công thử bao nhiêu cách…
- Vậy?
- Tìm ra rồi. Nhưng mà trong vòng ba ngày phải đến nơi gặp, không thì hắn lại chạy mất.
Lão Quái nói có vẻ bất lực.
- Tại sao bằng hữu của người phải chạy tới chạy lui như vậy?
Tiểu Phàm hỏi.
- Hắn hiện tại… Ừm. Thân phận có chút rắc rối. Không thể ở lâu tại một địa phương. Cũng tại cái tật táy máy của hắn…
Lão Quái lắc đầu.
Tiểu Phàm nghi hoặc, lại hỏi:
- Vị tiền bối đó… thuộc phe hắc đạo?
Lão Quái vân vê cằm, đáp:
- Hắn ta là ngoại đạo. Chính thì cũng không hẳn chính, tà cũng không phải... Thôi không nói về hắn nữa. Ngươi chuẩn bị đi, tối nay chúng ta sẽ xuất phát.
Tiểu Phàm cũng không mấy ngạc nhiên. Dẫu sao, trước đó Lão Quái đã dặn hắn phải bình phục thật nhanh, mất năm ngày để hắn bình phục, giờ thời gian hẳn là rất gấp rồi. Hắn hỏi nhanh:
- Con có cần chuẩn bị gì thêm không ạ?
Lão Quái lắc đầu, nói:
- Mang theo đồ dùng cá nhân là được. Hai canh giờ nữa, chúng ta đi.
Tiểu Phàm tạm biệt Lão Quái, nhanh chóng rời khỏi Tài Các. Nhưng hắn không về kí túc ngay, mà rẽ qua Tu luyện khu. Hắn hiếu kì với những thiết bị đo lường mới mà Lôi sư phụ kể.
…
Tu luyện khu…
Hiện tại đã là tầm chiều tối, bình thường mọi người đều đang dùng bữa, nhưng hôm nay tu luyện khu lại khá đông người. Họ đều tập trung ở một khu vực góc sân. Tiểu Phàm nhìn qua liền nhận ra: đó là nơi bố trí những thiết bị đo lường.
Hắn tiến nhanh đến. Xung quanh mọi người bàn luận rất sôi nổi.
Tiểu Phàm chen vào đám đông, quan sát.
Trên sân có ba hệ thống thiết bị khác nhau.
Cái đầu tiên là một tấm bia đá dựng đứng bị khoét tròn ở giữa. Trên đó có rất nhiều đồ văn trận pháp phức tạp. Còn khoảng không tròn ở giữa lại trôi nổi một hình bát quái thái cực đồ màu vàng tạo nên từ ánh sáng, khiến cho nó nửa trong suốt nửa thực chất.
Hệ thống thứ hai là một đường chạy. Đầu và cuối được lắp đặt hệ thống ánh sáng, tạo thành hai màn sáng xanh song song.
Cuối cùng là một căn phòng trong suốt, chẳng rõ làm bằng chất liệu gì, khá giống pha lê. Có điều hình ảnh bên trong rất rõ ràng, không hề có hiện tượng ánh sáng gấp khúc, rất kì lạ. Bên trong phòng đó vẽ một vòng tròn đỏ ở giữa, toàn bộ tường xung quanh có rất nhiều cái lỗ to nhỏ khác nhau, không rõ để làm gì.
- Liễu Đao. Lên đi. Không phải ngươi nói bộ pháp ngươi tiếp cận Thập Nhị Tướng sao.
Một nam tử bên cạnh Tiểu Phàm đẩy đẩy vai bằng hữu của y, hất cằm nói.
Nam tử Liễu Đao bị bằng hữu trêu ghẹo, tức khí, nói:
- Hừ. Thử thì thử. Nhưng mà ta chỉ thử bộ pháp thôi… Lần trước tốc độ của ta chỉ thua Triệu Hỏa Phượng cô nương có một chút.
Nam tử kia cười ha ha, cười nhạo nói:
- Phải rồi. Chỉ thua có… thước (m) một giây thôi a!
Liễu Đao đỏ mặt:
- Hừ. Cũng chỉ có thước thôi.
Nam tử kia bĩu môi. Mấy người xung quanh cũng cố nín cười, nhưng ánh mắt thì khó che giấu vẻ hài hước. thước không phải là rộng, nhưng thua tốc độ thước một giây thì lại hoàn toàn khác. Điều đó tức là mỗi giây người ta lại vượt ngươi năm thước, mười giây chính là thước a!
Liễu Đao hùng hổ bước tới đường chạy…
Mọi người lập tức hò reo vang dội.
- Cố lên.
- Hảo a!
- Hú hú…
Liễu Đao rút lệnh bài thân phận ra, tra vào một khe cắm. Trên tấm màn xanh ở đầu đường chạy lập tức hiện lên vài dòng chữ:
“Liễu Đao.
Luyện khí giả: Dẫn khí trung kì.
Học viên năm hai.
Kiếm ban.”
Liễu Đao đứng trước tấm màn xanh, hơi phục xuống làm bộ dáng xúc lực.
Bách…
Chân y phát lực, cực nhanh tốc độ đạt tới cực hạn. Thậm chí trên mặt còn vằn lên từng đường gân xanh, cho thấy rõ y đang dùng hết sức bình sinh để chạy qua đoạn đường này.
Vù…
Thân ảnh phóng vụt qua tấm màn xanh cuối đường. Kết quả lập tức hiện ra…
“Tốc độ: , thước/ giây”
Liễu Đao ngoảnh đầu lại nhìn, trên mặt hiện lên nét vui mừng, nhìn về phía đám bằng hữu, ha ha nói:
- Chỉ còn thua , thước thôi.
Đám bằng hữu cũng phải giơ ngón tay cái lên.
Tiểu Phàm gật gù “Tốc độ bộ pháp muốn tăng lên là rất khó. Trong thời gian ngắn tăng lên dù chỉ là , thước/ giây cũng là rất đáng nể rồi.”
Hắn hiếu kì nhìn hai hệ thống còn lại, làm bộ ngu ngơ, hỏi người bên cạnh:
- Vị huynh đệ này. Cho hỏi hai hệ thống kia là cái gì vậy? Mấy hôm nay ta chỉ ở trong phòng luyện tập nên không biết về mấy cái này.
Người bên cạnh nghe có người hỏi, lập tức được thể huyênh hoang:
- Chà ngươi thật là cô văn quả lậu. Nghe ta kể cho đây này. Ba cỗ máy này là ba ngày trước Học viện mới lắp đặt. Cái đầu tiên. Tấm thạch bi kia kìa, là để đo lực quyền và đặc tính sức mạnh chân khí của ngươi. Ngươi cứ vận chân khí, đấm thẳng vào hình bát quái đồ kia là được. Nó sẽ cho ngươi biết một quyền của ngươi nặng bao nhiêu và năng lực chân khí cộng hưởng với linh khí trong thiên địa được tới đâu. Cái đầu tiên thì ai cũng đo được, còn cái thứ hai hiện tại chỉ có hỏa thuộc tính và thủy thuộc tính là tính được thôi. Nó đo nhiệt độ của hai loại thuộc tính này. Còn cái căn phòng trong suốt kia là để đo lường thân pháp, hay nói cách khác là tốc độ phản ứng thần kinh của ngươi. Nó sẽ bắn ra rất nhiều ám khí, rồi ngươi phải di chuyển trong cái vòng tròn đỏ chính giữa, thời gian kết thúc sẽ có kết quả…
- Ồ, hóa ra là vậy. Huynh đệ thật hiểu biết. Đa tạ.
Tiểu Phàm mỉm cười.
Nam tử kia đắc ý luôn miệng nói không có gì nhưng mặt thì không khỏi hất lên đôi chút.
Tiểu Phàm chậm rãi bước ra khỏi đám đông, tiến đến vị trí tấm thạch bi. Nam tử vừa nói chuyện với Tiểu Phàm ngạc nhiên, lập tức bàn luận với mấy người bên cạnh, chỉ trỏ về phía Tiểu Phàm.
Mọi người lập tức lại hò reo. Dù sao thì việc có người thử sức cũng rất hay, kết quả có thế nào, người ta cũng có chuyện để nói.
…
Tiểu Phàm tra chiếc lệnh bài thân phận vào khe cắm trên chiếc thạch bi.
Phía trước thạch bi chiếu ra một màn sáng vàng:
“Lâm Tiểu Phàm
Luyện thể giả: Cảnh giới chưa rõ.
Học viên năm hai.
Vô ban.”
Mọi người đọc thôn tin của Tiểu Phàm, lại bàn luận.
- Lâm Tiểu Phàm? Nghe quen quen.
- Ế. Có phải Lâm Tiểu Phàm của Liệp Lang Bang không?
- Không rõ nữa. Có thể là tên giống tên thôi.
- Kìa hắn chuẩn bị động thủ rồi…
Tiểu Phàm thả lỏng thân thể, lắc nhẹ người một cái. Hoàn toàn không sử dụng kĩ xảo, hắn lấy hết sức tung ra một quyền.
Bùng…
Âm thanh như nện vào bao cát. Bát quái đồ giống như một tấm vải, trùng xuống.
Tiểu Phàm lùi lại, xem kết quả.
Ting!
Âm thanh báo hiệu vang lên, màn sáng xuất hiện:
“Lực quyền: cân.
Không có chân khí hiệu ứng.”
Không ít người lập tức ồ lên, hoan hô, ngạc nhiên.
- Thật đáng sợ. Gần cân lực lượng.
- Quả là luyện thể giả. Dù thân hình hắn nhỏ bé (so với luyện thể giả thông thường) nhưng lực đấm cũng không hề kém luyện thể giả ngang Dẫn khí trung kì.
- Để hắn đấm trúng chắc trọng thương quá. May là luyện thể giả không có chân khí không thì thực sự là…
- Ngươi nói đúng. Dẫn khí trung kì kết hợp vận hành chân khí, lực đấm mới chỉ vào khoảng cân. May là luyện khí giả chúng ta có chân khí hiệu ứng.
“Thử sử dụng thêm thần ma lực và Thái Tổ Trường Quyền xem sao.”, Tiểu Phàm lắc lắc tay, thả lỏng cơ thể lần nữa, bắt đầu vào khởi thức của Thái Tổ Trường Quyền một cách hết sức quen thuộc.
Mọi người còn đang bàn tán, lại nghe…
Bùng!
Âm thanh chắc nịch vang lên.
Tinh!
“Lực quyền: cân!
Không có chân khí hiệu ứng.”
- Cái gì?
- Quái… quái vật!
- Theo ta biết lực đấm của một luyện thể giả ngang cảnh giới Dẫn Khí đỉnh cũng chỉ cân mà thôi. Vậy mà hắn…
Toàn trường rúng động, kẻ lắp bắp, kẻ xoa xoa mắt nhìn lại chỉ số hiện lên. Thậm chí còn có người xoa ngực, nuốt nước miếng nhìn Tiểu Phàm, dường như y đang hình dung cảnh phải lãnh trọn cú đấm từ nam tử trước mắt này.
“Quả nhiên. Thần Ma lực bộc phát gia tăng sự dẻo dai đàn hồi của cơ bắp lại cộng với Thái Tổ Trường quyền chiêu mạnh nhất. Chấn phúc gấp hai lần lực lượng thông thường. Không tệ. Nhưng mà một thương khi ấy… Lực lượng phải đạt chấn phúc tiếp cận lần!”, Tiểu Phàm nhíu mày nhớ lại một thương cuối cùng hắn quyết chiến với Bính. Lúc đó, cảm giác lực lượng tràn ngập cực kì cuồng bạo, không chỉ như bây giờ. Hắn cũng hiểu lúc đó là sinh tử quan đầu, hoàn cảnh khác, sức mạnh cũng khác, cho nên không nghĩ ngợi nữa.
Hắn rút lệnh bài thân phận ra, bước đến trước đường chạy, tra vào khe cắm.
- Y lại chuẩn bị đo tốc độ bộ pháp kìa…
- Chắc không phải lại là dạng quái vật nữa chứ?
- Theo ta thì không đâu. Mỗi người thường chỉ sở trường một cái. Đã có lực lượng như vậy, tốc độ có lẽ cũng chỉ bình thường thôi.
- Ế? Tư thế gì kia?
Mặc kệ, lời bàn tán của mọi người, Tiểu Phàm gập người xuống. Hai tay chấm đất, người hắn hơi khom, chính là động tác lấy đà của vận động viên điền kinh ở địa cầu. “Các ngươi làm sao hiểu được. Động tác chuẩn bị này đã được các nhà nghiên cứu địa cầu nghiên cứu rất lâu, không ngừng cải tiến mới tạo ra được. Đâu phải thứ đơn giản.”, khóe miệng Tiểu Phàm nhếch lên.
Véo!, hai chân bùng nổ lực lượng, bóng người lướt đi.
Tinh!
Màn ảnh xanh lại hiện lên kết quả trong nháy mắt:
“Tốc độ: , thước/ giây!”
- Con mẹ nó!
- Điên rồi. Điên rồi.
- Tốc độ đạt đẳng cấp của Thập Nhị Tướng. Thậm chí còn ở trung tầng.
Không khí toàn trường lần nữa bùng nổ.
Tiểu Phàm nhíu mày nhìn kết quả, than thở: “Đã dùng tới Thần Ma Lực, vậy mà cũng chỉ được kết quả như thế… Ài, đúng là không có bộ pháp thật thiệt thòi. Phải kiếm một bí kíp bộ pháp mới được.”. Tiểu Phàm từ trước tới giờ chưa từng luyện qua bộ pháp, dẫu sao bộ pháp vốn đã không phải dễ tìm, mà bộ pháp cho luyện thể giả lại càng hiếm hoi. Bởi vì đa phần bộ pháp đều yêu cầu sử dụng chân khí vận chuyển trong nội thể, vậy nên bộ pháp cho luyện thể giả thực sự rất thần kì, căn bản là chỉ dựa vào kĩ xảo mà thôi. Tất nhiên kĩ xảo này gây ra gánh nặng thân thể rất lớn, cho nên chỉ có luyện thể giả mới luyện được, luyện khí giả thì không thể thực hiện. Nếu đám người xung quanh biết Tiểu Phàm chỉ dựa vào lực lượng bản thân, không hề có bộ pháp phụ trợ mà đạt được tốc độ như vậy thì không biết chừng sẽ có tên phải ngất ra đất mất.
Hệ thống cuối cùng…
- Hắn làm luôn trắc thí thứ tốc độ phản ứng kìa!
- Không biết kết quả thế nào đây.
- Tập trung xem đi. Nếu hắn đạt đẳng cấp của Thập Nhị Tướng thì sắp tới Chiến Bảng phải thay đổi rồi.
…
Cạch.
Sau khi Tiểu Phàm tra lệnh bài vào khe cắm, cửa căn phòng mở ra.
Hắn bước vào phòng, phía sau cánh cửa khép kín. Mặt tường trở lại trơn nhẵn dường như chưa hề tồn tại đạo môn nào.
Tiểu Phàm nhìn ngó xung quanh, lẩm bẩm: “Không ngờ từ ngoài có thể nhìn vào trong, nhưng ngược lại thì không, hoàn toàn kín bưng.”
Tinh!
Một giọng nói vang lên sau âm thanh cảnh báo:
- Yêu cầu học viên vào vị trí vòng tròn đỏ. Khảo nghiệm cấp bậc cơ sở sẽ bắt đầu sau mười giây. Mười… chín… tám…
Tiểu Phàm nhanh chóng chạy vào trung tâm.
- Một!
Lông tơ toàn thân Tiểu Phàm dựng đứng lên. Trong phòng hoàn toàn im ắng, đến tiếng thở cũng nghe rõ. Đột nhiên…
Hiu.
Một vệt trắng xé gió, nhắm thẳng Tiểu Phàm, bay tới.
Hấp.
Hắn lập tức cong người né tránh.
Vệt trắng bay tới bức tường đối diện, chuẩn xác chui vào một cái lỗ, biến mất.
Hiu hiu hiu…
Sau vệt trắng đầu tiên, lập tức liên tục rất nhiều ám khí thay nhau tấn công Tiểu Phàm. Phương vị rất ngẫu nhiên, bát phương tám hướng đều có ám khí bay tới. Thậm chí trên, dưới cũng có ám khí xuất hiện.
Ban đầu Tiểu Phàm chỉ cần đứng yên, dùng nửa thân trên di chuyển né tránh. Nhưng mười giây sau đó, hắn lập tức phải di chuyển liên tục, nhưng vẫn chỉ bảo toàn khoảng cách một bước rưỡi cách xa trung tâm vòng tròn đỏ mà thôi. Tiếp tục mười lăm giây nữa trôi qua, Tiểu Phàm bắt đầu chật vật di chuyển. Trên trán hắn mồ hôi đã lấm tấm. Càng di chuyển, càng lúc hắn càng sát vành đai vòng tròn đỏ, nhưng vẫn bất chấp không bước ra dù chỉ một ly.
Bốp!
Ám khí đầu tiên bán trúng hắn. Tiểu Phàm liền cảm thấy vai phát ra từng đợt đau đớn.
“Là một quả bóng?”, hắn ngạc nhiên. Một quả bóng nhỏ, nhưng lại làm hắn cảm thấy đau nhói. Phải biết cơ thể của Tiểu Phàm hiện tại so với một năm trước, mạnh hơn không chỉ gấp đôi, hiện tại dù là trường kiếm tầm thường, hay đao thương trong tay Dẫn khí sơ giai toàn lực đâm cũng khó có thể cắt sâu vào trong thịt của hắn, cùng lắm thì chỉ có thể làm hắn chảy chút máu mà thôi. Còn nếu là trường côn trong tay Dẫn khí sơ giai, có cho đánh thẳng vào tay hắn, một vết bầm cũng không thể lưu lại. Vậy mà quả bóng trắng này lại có thể làm hắn cẳm thấy đau đớn. Như vậy đủ thấy tốc độ của nó nhanh tới mức nào. Lực công kích xem chừng cũng ngang ngửa với một chiêu toàn lực của Dẫn khí sơ giai!
Lại mười giây nữa trôi qua. Tiểu Phàm xuyên qua xuyên lại trong phạm vi vòng tròn đỏ. Âm thanh hiu hiu không ngừng vang lên hòa trộn với âm thanh xoàn xoạt khi Tiểu Phàm lướt chân trên mặt sàn. Thân pháp hiện tại của hắn chính là của Thái Tổ Trường Quyền. Trong mỗi bộ quyền pháp, kiếm pháp, hay côn pháp,… đều có chứa một bộ thân pháp. Nhưng tất nhiên nó không thể cao thâm như một bộ bí kíp chỉ nói về thân pháp được. Hơn nữa Thái Tổ Trường Quyền không trọng ở tốc độ, lanh lẹ, mà ở chính xác, vững vàng, cho nên thân pháp Tiểu Phàm cũng cùng một đặc tính. Vững vàng, chính xác, nhưng thẳng thắn mà nói thì không đủ nhanh!
Tinh!
- Một phút kết thúc. Khảo nghiệm chấm dứt.
…
- Xem kìa. Có kết quả rồi.
Mọi người bên ngoài thấy ám khí không còn phóng ra, lập tức biết khảo nghiệm đã kết thúc.
“Số lượng ám khí trúng đích: .
Thân pháp cảnh giới: cơ sở trung cấp”.
- Phù. May quá. Thân pháp của hắn chỉ ở cơ sở trung cấp mà thôi. Không thì hắn thực sự mạnh quá rồi.
- Cái gì mà cơ sở trung giai. Hắn ta chỉ bị trúng ám khí thôi. Né thêm được một cái là bước vào cơ sở cao cấp rồi. Thân pháp này còn mạnh hơn Triệu Hỏa Phượng cô nương một chút.
Mỗi người một câu, bên ngoài căn phòng càng lúc càng huyên náo.
“Cơ sở trung cấp. Thân pháp chia làm bốn đẳng cấp: Cơ sở, nhập vi, Thân dung thiên địa, và cuối cùng là Thành đạo… Chậc. Chậc. Xem ra mình còn thiếu nhiều. Một năm ở Vô Định Chi Địa tuy mạnh lên không ít. Nhưng quả nhiên không tu luyện chiến kĩ, thì cũng chỉ phát triển được cơ sở thực lực mà thôi. Kĩ xảo còn quá thiếu xót. Hai sát kĩ và Đinh gia đao pháp Cung Bảo Kê Đinh luyện chưa thành, chẳng được bao nhiêu bản lĩnh bảo mạng. Trước khi đi, phải ghé qua Tàng Thư Các đổi đồ mới được. Vô Cực Tệ của mình bây giờ cũng không ít.”, Tiểu Phàm nhìn lướt kết quả, rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng thí luyện.
Mọi người tất nhiên cũng không cản hắn rời khỏi tu luyên khu, nhưng rất nhiều ánh mắt dõi theo phía sau. Kết quả hắn biểu hiện quả thực rất ấn tượng. Đặc biệt là lực đấm cân làm họ chỉ biết nhìn lên hâm mộ không thôi.
Một nam tử từ xa đi tới, vừa nhìn thấy Tiểu Phàm, lập tức khom người:
- Lâm công tử hảo.
Tiểu Phàm cũng chắp tay đáp lễ.
Nam tử Liễu Đao vừa thấy nam tử kia lại gần, hỏi:
- Ê. Ngươi biết hắn ta à?
Vừa nói, y vừa chỉ Tiểu Phàm lúc này đã sắp khuất ở cuối đường rẽ.
Nam tử vừa đến gật đầu, đáp:
- Là Lâm công tử, bằng hữu của các nhị vị công tử và Triệu tiểu thư đó.
Liễu Đao hỏi lại:
- Ế. Là người đả bại Xích Phong Miêu – Hoắc Cái Y?
Nam tử kia gật đầu, nói thêm:
- Ta cũng không rõ Lâm công tử thân phận thế nào, nhưng tam đại đầu lĩnh Liệp Lang Bang chúng ta đối với y rất thân thiết và kính trọng. Thậm chí còn dặn chúng ta chỉ cần y có yêu cầu gì đều phải lập tức thực hiện…
Liễu Đao gật gù, lẩm bẩm: “Thảm nào.”
Sau hôm đó, kết quả khảo nghiệm của Tiểu Phàm lập tức được truyền ra. Nhưng tất nhiên đó là chuyện của hôm sau. Hiện tại Tiểu Phàm vẫn không hay biết gì. Hắn đang vội vã tiến tới Tàng Thư Các – một trong những địa phương trọng yếu nhất của Vô Cực Viện.
- Hết Chương -