Tầm Lộ

chương 78: đổ đấu chi tranh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

- Ngốc tiểu tử. Dậy đi. Sư phụ tới thăm ngươi đây.

Lôi Hoành Thiên kéo cái ghế lại gần giường của Tiểu Phàm, gọi khẽ.

Tiểu Phàm hơi động đậy, miệng hơi hé, cứng nhắc nói:

- Sư phụ. Vừa trở về không ngờ đệ tử đã phải vào dược phòng rồi. Thật là làm mất mặt người.

Lôi Hoành Thiên mỉm cười:

- Mất mặt? Ngươi một đấu hai, trong đó còn một tên khả năng đã đạt tới Bán bộ Trúc cơ… Không chết là may rồi. Lại còn đánh gục một tên… Chà, đám người trong học viện rõ ràng ghen tị với ta mà không dám nói… Biểu tình của đám đó rất khôi hài.

- Sao người biết con đánh với hai tên kia… Tiền bối Kim Đan kì lúc sau mới tới cơ mà.

Tiểu Phàm nghi hoặc.

- Là đệ tử của hắn, gọi là cái gì Lạc Nhạn ấy. Y kể lại toàn bộ sự việc với Tú Kiếm. Tú Kiếm lại kể lại với bọn ta…

Hoành Thiên cười.

Tiểu Phàm giật mình, hỏi:

- Đúng rồi. Sư phụ, mấy người Lạc Nhạn, Minh Tâm vẫn ổn chứ ạ?

Hoành Thiên gật đầu, đáp:

- Vẫn ổn, có chút thương thế thôi. Ngoài hai Giám sát viên bị giết ra thì tất cả đều ổn. Ngươi là người bị nặng nhất. Ngươi hôn mê ba ngày rồi…

Tiểu Phàm thở phào một hơi.

Hoành Thiên lại tiếp:

- Phải rồi. Si Thực tiền bối có bảo ta nhắn ngươi phải thật mau khôi phục, chỉ cần ngươi đi lại được, ông ấy sẽ dẫn ngươi đi làm một chuyện quan trọng mà ông ấy đã hứa.

Nói đoạn, y hơi cúi xuống, xách một cái cặp lồng bằng gỗ lên, tiếp:

- Đây là đồ ông ấy đưa cho ngươi. Chốc nữa sẽ có người đút cho ngươi ăn…

Tiểu Phàm hơi cảm động, thầm cảm tạ Si Thực Lão Quái.

Lôi Hoành Thiên nhìn biểu hiện của Tiểu Phàm, hỏi:

- Ngươi có thể cho sư phụ biết quan hệ của ngươi với Si Thực tiền bối không?

Tiểu Phàm hơi do dự, đáp:

- Đệ tử. Đệ tử… có tội.

Thân thể hắn hơi động đậy, dường như muốn ngồi dậy.

Lôi Hoành Thiên hơi ấn hắn xuống, nói:

- Cứ kể xem nào.

Tiểu Phàm không dám nhìn vào mắt Lôi Hoành Thiên:

- Si Thực tiền bối đã nhận đệ tử là truyền nhân…

Lôi Hoành Thiên nghe thế hơi ngạc nhiên, im lặng giây lát. Tiểu Phàm cảm thấy hơi thấp thỏm. Dù sau Lôi Hoành Thiên là sư phụ hắn, hắn nhận làm truyền nhân của một người thật ra cũng giống như nhận thêm một sư phụ nữa, nhưng lại hoàn toàn không hỏi ý kiến của Lôi Hoành Thiên. Như vậy, hắn quả thực đã rất bất kính. Đó là còn chưa kể, trong tu đạo giới, đa phần mọi người đều theo luật bất thành văn đó là một người khi đã nhận sư phụ, thường sẽ không thể nhận thêm mội ai khác làm sư phụ, trừ phi trước đó đã bị sư thừa đuổi đi. Việc một người cùng lúc nhận nhiều sư phụ, tuy không phải đại nghịch bất đạo, nhưng cũng khó chấp nhận.

Lôi Hoành Thiên đột nhiên cười lớn, nói:

- Có gì mà có tội. Được Si Thực tiền bối truyền thụ y bát, đó là may mắn của ngươi. Hơn nữa, suy nghĩ của ta về việc này không giống những kẻ khác. Một học trò có nhiều sư phụ thì có gì là sai? Nếu đã là sư phụ chân chính thì tất nhiên muốn đệ tử càng giỏi càng tốt. Học nhiều biết nhiều, được nhiều người dạy dỗ chắc chắc có nhiều cái nhìn khác nhau, học tập cũng dễ dàng hơn. Chỉ cần ngươi biết tôn sư trọng đạo, học lấy cái tinh tránh để cái đa xâm lấn… Hắc hắc. Một đệ tử có tiền đồ như vậy mới là đáng là đệ tử của Lôi Hoành Thiên ta.

Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn sư phụ của hắn. Hắn thực sự không ngờ người nam nhân trước mắt này lại có tư tưởng tiến bộ đến như vậy. Hoàn toàn chỉ nghĩ cho đệ tử, không hề coi trọng việc giành dật đệ tử.

Tiểu Phàm hít sâu một hơi, chân thành nói:

- Đa tạ sư phụ.

Lôi Hoành Thiên thoải mái cười, tiếp:

- Phải rồi. Tiểu Phàm lần này ngươi trở về, chiến đấu lực hiển hiện ra quả thực rất mạnh. Cho nên, ta sẽ cố gắng kiếm cho ngươi một cơ hội đặc biệt. Mỗi mười năm các học viện, môn phái, thế lực trên Thương Lan Quốc chúng ta đều tổ chức một đại hội gọi là Đổ Đấu Chi Tranh (Tranh cướp trộm mộ). Đại hội này vô cùng quan trọng với các thế lực. Trước hết, Đổ Đấu Chi Tranh này sẽ đổ cái đấu nào (trộm cái mộ nào)? Đó là một đại di tích tại khu vực phía Đông của Thương Lan Quốc. Nơi này được một nhóm mạo hiểm giả phát hiện vào năm trước. Lúc đó, một cột sáng bắn thẳng lên thiên không đã làm kinh động toàn bộ các thế lực phía Đông của Thương Lan Quốc. Họ lập tức huy động nhân lực tiến hành thăm dò. Sau đó tin tức rò rỉ ra, chẳng mấy chốc toàn bộ đế quốc đều rúng động, bởi vì, di tích đó là động phủ của một Hóa Phách đại cường giả! Nếu ngươi để ý kĩ, sẽ thấy trong cách chia cảnh giới tu vi của tu đạo giới có liên quan rất nhiều đến con số ba, chúng ta có cửu đại cảnh giới, là bội số của ba, mà mỗi đại cảnh giới cũng là có ba tiểu cảnh giới. Nhưng không chỉ như thế, con số ba này chi phối rất mạnh đến việc tu luyện của tu đạo giả. Ba cảnh giới đầu, Dẫn khí, Trúc cơ, Kim Đan, tuy nói vượt lên đều vô cùng khó khăn, nhưng từ Kim Đan lên tới Hóa Phách còn khó khăn gấp vạn lần. Trong Tạo hóa tam cảnh, gồm có Tạo Hình, Tạo Ý và Tạo hóa. Từ Hóa phách, lên Tạo Hình, rồi lên Tạo Ý có thể coi là thiên nan vạn nan, nhưng từ Tạo Ý lên Tạo Hóa, đó lại là một khái niệm khác, thiên nan vạn nan sợ là không đủ sức diễn tả nữa rồi. Sau đó là lên tới Chí tôn, gồm Địa tôn và Thiên tôn. Cảnh giới này thì quá huyền bí, căn bản không biết đường tới đó phải đi như nào… Sở dĩ khó khăn như vậy, chính là vì cứ vượt ba đại cảnh giới, ngươi lại có sự tiến hóa cực lớn. Ba đại cảnh giới đầu tiên chủ tu chân khí, ba đại cảnh giới tiếp theo chủ phát triển tiến hóa tinh hồn. Đạt tới chí tôn là hoàn mĩ, là đạo. Giả như Thương Lan Quốc ta có hơn một tỷ dân, trong đó người đạt tới Trúc Cơ khoảng mười triệu người, tỉ lệ /; trong mười triệu Trúc cơ đó, lại có khoảng mười nghìn Kim Đan, tỉ lệ là /; trong mười nghìn Kim Đan đó lại chỉ có mười người đạt tới Hóa Phách mà thôi, tỉ lệ là /. Như vậy tỉ lệ để có một Hóa Phách cường giả là / triệu! Nói như vậy, ngươi có thể hình dung Hóa Phách cường giả hiếm hoi tới mức nào. Mà đó là còn trong điều kiện của Thương Lan Quốc chúng ta. Nếu trong điều kiện của các quốc gia khác kém cỏi hơn, thì tỉ lệ /tỷ cũng không phải là lạ. Còn nếu trong điều kiện của các thế giới cấp thấp, tỉ lệ đó có thể lên đến / tỷ, thậm chí / tỷ! Hiếm hoi như vậy, đương nhiên vì để đột phá những mốc cảnh giới đó quá khó khăn. Do đó, Hóa Phách cường giả cực kì khủng bố! Một Hóa Phách cường giả sơ kì hoàn toàn có thể đánh chết cường giả Kim Đan đỉnh phong, đấu với người thì có thể hoàn toàn chạy thoát thân, không ai có thể ngăn cản!

Nghe Lôi Hoành Thiên nói tới đây, Tiểu Phàm đã hoàn toàn ngây dại. Một đại cảnh giới nhưng như danh giới giữa trời và đất. Không cần sư phụ nói, hắn cũng đã hiểu được động phủ của Hóa Phách đại cường giả là thế nào rồi. Thiên hạ không thể không điên cuồng.

Lôi Hoành thiên nhìn bộ dạng “trợn mắt há mồm” của Tiểu Phàm, chỉ cười, nói:

- Cho nên lập tức xảy ra một tràng huyết vũ máu tanh, hơn nữa cạm bẫy trong nơi đó cực kì tinh vi và nguy hiểm, vô biên vô hạn, dẫn đến tổn thất của tất cả các thế lực đều rất lớn. Ước tính trong năm sau khi phát hiện ra động phủ này, số người tử thương và mất tích đã lên tới hàng chục vạn! Nhưng tất nhiên có tổn thất tất có thu hoạch. Đáng nói nhất trong đó có một nam tử Dẫn khí đỉnh phong kiếm được một công pháp tàn quyển, và thành công trốn thoát. Hắn tiềm tu ở biên ngoại hơn năm mươi năm. Khi trở lại, lập tức làm Thương Lan rung chuyển: hắn đã trở thành một Kim Đan đỉnh phong cường giả! Cứ cho rằng y là thiên tài đi. Nhưng cho dù lấy tốc độ tu luyện nhanh nhất, một người đi từ Dẫn khí kì sơ giai lên Trúc cơ kì cũng phải mất ít nhất năm, sau đó đi từ Trúc cơ lên Kim Đan kì lại mất ít nhất năm nữa, rồi lại từ Kim Đan kì sơ giai lên đỉnh phong, cho rằng mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, ít nhất mất thêm năm nữa. Tính tổng lại tối thiểu cũng mất năm, nếu ngươi là thiên tài và có đủ điều kiện thật tốt, ngươi mới có thể từ Dẫn khí đỉnh đạt tới Kim Đan đỉnh. Nhưng tên đó chỉ mất năm, hơn nữa lại là tự tu luyện! Hắn hiện tại chính là một giáo viên thuộc tầng lớp cao tầng của Thương Lan học viện, đồng thời là đại tướng quân của triều đình, nắm giữ toàn bộ binh lực của quốc gia chúng ta! Nhưng trên tất cả, điều đáng nói là, hắn chỉ lấy được tàn quyển công pháp đó ở vòng ngoài của động phủ! Ngươi thử nghĩ xem bên ngoài đã có thể kiếm được chân bảo như thế, bên trong của động phủ rốt cuộc còn là cái dạng gì nữa.

Tiểu Phàm sợ hãi không biết nói gì hơn. Hắn đã phần nào hình dung được nơi đó đáng sợ tới mức nào. Đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện, liền hỏi:

- Sư phụ, không lẽ không có Kim Đan cao thủ tiến vào đổ đấu sao?

Hoành Thiên gật đầu, đáp:

- Ngươi nói không sai. Tất nhiên nơi hấp dẫn như vậy hấp dẫn không ít Kim Đan cao thủ tiến vào. Nhưng họ tiến vào không được! Không biết Hóa Phách đại cường giả kia tự mình kiến tạo động phủ này hay là người khác, nhưng trận pháp và cơ quan trong đó rất đáng sợ. Bất kì Kim Đan tu đạo giả nào tiến vào lập tức nhận lãnh kết cục thảm thương. Không chết, chắc chắn cũng bị trọng thương, rồi bị trục xuất ra ngoài! Thậm chí còn có một lão quái vật Hóa Phách vì con cháu, gia tộc mà âm thầm tiến vào, nhưng cũng cùng một bộ dạng như Kim Đan. Tuy rằng không bị trọng thương nhưng lại vô cùng trật vật, phải chạy chối chết ra ngoài.

Tiểu Phàm lại nghi hoặc, hỏi:

- Nếu thật sự mạnh như vậy, tại sao người ta lại nhận định chủ nhân của động phủ đó chỉ là Hóa Phách kì ạ?

Hoành Thiên đáp:

- Không phải nhận định, mà là biết chắc. Bởi vì bên ngoài động khẩu có một tấm bia đá ghi lại di ngôn của vị đại cường giả này. Trên đó viết: “Ta hận trời. Trời không cho ta cơ hội đạt tới Tạo Hình cảnh mà giáng thiên phạt vào lúc trọng yếu này. Chỉ cần bán bộ Tạo Hình… Chỉ cần như vậy, ta có thể lấy lại tất cả!”. Người này hẳn là Hóa phách đỉnh phong, cách Tạo Hình một bước rất gần nữa thì lâm thiên phạt, thành ra vong mạng, không thể hoàn thành ước nguyện. Ài, thật là…

Y thở dài, cảm thán, rồi tiếp:

- Nhiều lần thử, cuối cùng chúng ta cũng hiểu rằng chủ nhân nơi này chỉ cho phép Trúc cơ kì đỉnh phong trở xuống tiến vào mà thôi. Có lẽ vị cường giả này muốn tìm cho mình một truyền nhân, chứ không muốn bảo vật mình để lại bị cường giả khác cướp lấy. Các thế lực trong nước đều thèm khát báu vật trong động phủ của vị cường giả này, thậm chí các nước lân bang cũng manh nha tìm cơ hội tiến vào. Thế là, các thế lực của đế quốc chúng ta đi đến quyết định lập một bản hiệp ước nhằm bảo vệ kho tàng này khỏi bàn tay ngoại bang, đồng thời phân phối bảo vật sao cho hợp lí. Nội dung của bản hiệp ước này chính là “Đổ Đấu Chi Tranh”. Cứ mười năm, các thế lực sẽ cử một số lượng đệ tử nhất định tham gia vào cuộc chiến này. Thời gian còn lại toàn bộ các thế lực lớn sẽ cử người ở nơi đó canh phòng cẩn mật, giám sát lẫn nhau. Tử vong và phần thưởng một khi đã tiến vào động phủ đều không còn thuộc kiểm soát của các thế lực nữa. Dù là vì lí do gì tử vong, hay kiếm được phần thưởng gì, khi ra ngoài động phủ, các thế lực đều không được phép tranh đoạt hay trả thù nữa. Nhưng tất nhiên công khai thì không ai làm, ám chiêu thì không thể tránh khỏi, chỉ cần không để bị nắm bằng chứng là được. Nhưng nếu có người nắm được bằng chứng, chứng minh hành động trả thù, cướp đoạt của một thế lực thì toàn bộ những thế lực tham gia kí hiệp ước còn lại sẽ đồng lòng xóa sổ thế lực kia. Hậu quả này vô cùng đáng sợ. Cho nên không nắm chắc tuyệt đối, không ai dám làm cả. Mà thực tế là dám vi phạm hiệp ước thì lá gan cũng phải lớn lắm… Cứ mười năm, thế lực nào có được lợi ích trong Đổ Đấu Chi Tranh đều có bước phát triển rất lớn. Thường thì sẽ sinh ra một cường giả mới, hoặc ít nhất thì sẽ có một loại bảo vật kinh tâm động phách nào đó. Dần dần, việc tranh đấu trong đại hội đại biểu cho mặt mũi của các thế lực, cho sĩ diện của họ…

Tiểu Phàm hơi suy nghĩ lại hỏi:

- Sư phụ nói mỗi thế lực tới thời điểm sẽ cử người tới tham gia đại hội. Hẳn số lượng này có hạn. Vậy làm sao để xác định số lượng người được tham gia của mỗi thế lực?

Hoành Thiên đáp:

- Lí do chính khiến các thế lực đế quốc thành lập hiệp ước chính là vì lo phòng ngoại bang, nói thẳng ra là vì đất nước. Do đó, việc xác định danh khẩu cho mỗi thế lực cũng dựa vào cống hiến của thế lực đó cho đất nước. Cống hiến tiền tài cũng được, tham gia quân ngũ, hỗ trợ biên ải cũng được, áp tiêu vận hàng chuyển lương cũng được,… nói chung là cống hiến của thế lực cho tổ quốc sẽ được tính ra thành điểm. Số lượng điểm các thế lực đạt được sẽ quyết định lần Đổ đấu chi tranh tới họ có được bao nhiêu danh khẩu. Tiểu Phàm, nói từ nãy tới giờ ngươi cũng hiểu Đổ đấu chi tranh quan trọng thế nào rồi. Đó vừa là một cơ hội rèn luyện cho ngươi, vừa là cơ hội để ngươi tầm bảo, cũng là đại diện cho thanh danh của Học viện. Tới lần đại hội tiếp theo, thời gian còn năm nữa. Ta sẽ cố gắng xin cho ngươi một vị trí, nhưng ngươi cũng phải biểu hiện cho tốt, tu luyện hết sức có thể. Bởi vì, nói cho cùng thực lực mới là thứ quan trọng nhất để giữ cái tiểu mạng của ngươi.

Tiểu Phàm thành khẩn nói:

- Sư phụ, con đã rõ.

Hoành Thiên gật đầu, đứng dậy:

- Thôi được rồi. Ta phải đi đây, còn có việc quan trọng ta phải giải quyết. Đúng rồi, Tiểu Phàm, sau khi ngươi bình phục, hãy đến tu luyện khu. Học viện mới mua một vài thiết bị đo lường thực lực rất hay. Đặc biệt với luyện thể giả chúng ta thì thích hợp vô cùng…

Tiểu Phàm đáp:

- Dạ. Đệ tử nhất định sẽ bình phục sớm nhất có thể.

- Ừm.

Lôi Hoành Thiên gật gù, chậm rãi đi ra ngoài.

...

Lúc sau có người phục vụ tới bón thức ăn cho Tiểu Phàm. Đồ của Si Thực Lão Quái tặng chỉ có một bát cháo còn nóng, hẳn là được giữ nhiệt bằng trận pháp trên chiếc cặp lồng. Tiểu Phàm vừa ăn vào, nếu không phải vì toàn thân đang băng bó, hắn đã bật dậy rồi. Không chỉ bởi vì độ ngon của món linh thực này, mà bởi vì bát cháo này có khả năng trị liệu tức thì! Hắn ăn vào, lập tức cảm thấy đau đớn thuyên giảm. Đặc biệt với độ linh mẫn của cơ thể, hắn cảm nhận rõ sự thay đổi của thương thế. Món linh thực này không mang một loại linh khí nào, nhưng lại có một hiệu quả bất thường… Càng ăn hắn càng thán phục tài nghệ của Lão Quái. Y mới đúng là linh trù sư đỉnh cấp!

Mỗi ngày Lão Quái đều cho người mang đồ ăn đến cho hắn. Không phải lúc nào cũng là món cháo lần đầu tiên, nhưng hiệu quả của các món linh thực này đều có phần giống nhau. Kết hợp với đặc thù công hiệu của Thần Ma Lực, năm ngày sau, thương thế của Tiểu Phàm đã khôi phục được bảy thành, có thể tự do rời khỏi giường bệnh, và đi lại bình thường…

Hắn lập tức đến Tài Các, tìm gặp Lão Quái.

- Hết Chương -

Truyện Chữ Hay