Tiểu Phàm nhìn xuống tiểu phi đao trong tay, lại nhìn Lý Trường Hồng đang nổi cơn tam bành... Cuối cùng hắn quyết định tiến tới.
Tôn Kinh bên cạnh đặt tay lên vai Tiểu Phàm, nói khẽ:
- Cẩn thận.
Tiểu Phàm gật nhẹ đầu, chân vẫn bước tới.
Lã Kì trông về phía sau, vừa nhìn thấy Tiểu Phàm tiến tới, y lập tức lắc mạnh đầu, bộ dạng gấp gáp thêm ba phần. Tính tình của sư cô y biết rất rõ, một khi đã để nàng ta tức giận thì dù có là sư tổ (tức là sư phụ của Lý Trường Hồng) cũng phải lánh đi! Bây giờ Tiểu Phàm lại tự nhiên tiến tới thì đúng là không khác gì lao đầu vào chỗ chết.
Tiểu Phàm chỉ cười cười, tay hắn chậm rãi tung tung cây tiểu đao và bước chân vẫn không ngừng lại.
Trường Hồng quát lên:
- Hảo! Ngươi đúng là muốn chết rồi.
Còn cách Trường Hồng hai trượng (khoảng m), Tiểu Phàm đứng lại, nói:
- Đủ rồi.
- Cái gì?
Trường Hồng gằn giọng.
Tiểu Phàm đưa cây tiểu đao lên, nói:
- Tiểu Phàm ta nhận sai. Ta đã đánh giá sai thực lực của cô nương.
- Muốn sỉ nhục ta thì sỉ nhục, muốn xin lỗi là xin lỗi. Xin lỗi rồi thì xong chuyện sao!
Trường Hồng nghiến răng đến ken két.
- Tiểu Phàm ta nói thực lực cô nương không ra gì là ta sai, nhưng việc ta nói cô chưa từng lăn lộn một mình hẳn đúng chứ hả?
Tiểu Phàm thản nhiên nói.
Trường Hồng không nói gì, hai mắt nàng ta chỉ hơi nheo lại, xem chừng là không có phản đối.
Tiểu Phàm tiếp:
- Nói cho cô biết, vừa rồi chỉ vì ngươi ra tay bất ngờ nên ta mới không thể cản được. Nhưng bây giờ ta đã có phòng bị, muốn giết ta ư? Không dễ thế đâu. Hơn nữa, nếu bây giờ hai ta động thủ, ngươi nghĩ đồng môn của ta sẽ tụ thủ bàng quan sao? Cuối cùng chỉ dẫn đến kết cục “cá chết lưới rách” mà thôi.
Lã Kì gật đầu nói:
- Sư cô à, y nói đúng đó. Chúng ta không nên...
- Hử?
Trường Hồng liếc mắt sắc lạnh nhìn sang Lã Kì khiến hắn lập tức câm bặt. Nàng tiếp:
- Thế không lẽ ngươi muốn ta cứ thế mà bỏ qua?
Tiểu Phàm lắc đầu, nói:
- Tất nhiên không phải. Lỗi là do ta gây ra, nhưng mà...
- Nhưng mà...
Trường Hồng hỏi lại.
- Nhưng mà hành động ngang ngược của cô nương chả nhẽ là đúng?
Tiểu Phàm hỏi.
Trường Hồng đương nhiên biết hành động của nàng ta là ngang ngược. Có điều trước nay nàng ta hành động đều như vậy – tùy ý vô lo, cho nên hiện tại muốn nàng ta nhận lỗi là rất khó.
Tiểu Phàm tất nhìn ra, hắn tiếp:
- Muốn bọn ta gọi cô nương một tiếng “cô cô” là không thể. Dẫu sao tuổi tác chúng ta cũng chỉ sàn sàn nhau mà thôi. Còn thân phận của cô nương trong môn phái thế nào thì là chuyện trong môn phái mấy người. Có điều, vừa rồi ta đã nói lời không phải, hơn nữa thực lực của cô nương... có lẽ cũng hơn ta vài phần, cho nên cùng lắm ta chỉ có thể gọi cô nương là... “Tỷ Tỷ” mà thôi. Hơn nữa, đây là quyết định của một mình ta, không thể đại diện cho đồng môn của ta được. Tuổi tác của mấy người họ chắc hẳn là lớn cô nương và ta, thế nên không thể ép buộc họ xưng hô cô nương như với trưởng bối được. Cô nương nghĩ có đúng không? Vả lại, nếu họ gọi cô nương là “cô cô” này, “tỷ tỷ” nọ thì không phải...
- “Không phải” làm sao?
Trường Hồng hỏi tới.
- Không phải cô nương GIÀ lắm hay sao?
Tiểu Phàm cười cười, nửa đùa nửa thật nói.
- Ngươi...
Trường Hồng nghe thấy một chữ mà mọi nữ tử đều sợ hãi và căm ghét kia, liền không nhịn được, trong thâm tâm đã có phần biến chuyển.
- Ngoài ra, nếu cô nương đồng ý giải quyết như vậy, mọi chuyện xong xuôi, liên minh của chúng ta sẽ được tái thiết lập. Lúc đó, việc giành được mười tấm huy hiệu không phải là dễ dàng hơn sao?
Tiểu Phàm tiếp tục thuyết phục.
Lý Trường Hồng nghe thêm một lời này của đối phương, trong lòng cũng bắt đầu cẩn thận suy tính lại. Nàng tuy ngang ngược như không phải không biết phân biệt nặng nhẹ.
Lát sau, nàng mở miệng, nói:
- Hừ... Coi như ngươi là kẻ có miệng lưỡi. Ta chấp nhận đề nghị của ngươi.
Tiểu Phàm nhìn về phía Lã Kì vừa thở phào một hơi, rồi làm bộ chắp tay khách khí, nói:
- Đa tạ tiểu tỷ tỷ rộng lượng...
Lý Trường Hồng nhíu mày:
- Hửm? Cái gì mà TIỂU tỷ tỷ? Ngươi xưng hộ như vậy là có ý gì? Phải chăng có ý châm chọc ta?
Tiểu Phàm giả bộ làm quá lên. Hắn hơi nhảy lùi ra sau, hai tay khua khua, mắt mở lớn nói:
- Ấy ấy. Đừng hiểu lầm. Đệ đâu có ý đó. Chỉ là nghĩ rằng, một cô nương trẻ trung, mĩ lệ vậy mà gọi hai chữ “tỷ tỷ” thì không phải đã vô ý làm người đó có thêm vài tuổi rồi hay sao? Thế là làm người ta già rồi? Hay là... tiểu tỷ thích mình già đi a?
Lý Trường Hồng nghe thế liền cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nín lại, khiến hai ma nàng hơi đỏ lên. Nàng khẽ đằng hắng một tiếng, làm bộ lạnh lùng nói:
- Vậy gọi “tiểu tỷ tỷ” cũng được.
Tiểu Phàm thấy đối phương trúng kế, trong lòng không khỏi tự đắc, lại thầm nghĩ: Dù sao nàng ta vẫn còn là trẻ con a...
Sau khi dần cảm thấy hô hấp đã dần hồi phục, Tiểu Phàm nói:
- Vậy thì... tiểu tỷ tỷ hãy chuẩn bị cùng ta tranh đoạt thôi!
...
Giờ đã là hơn một canh giờ sau khi Hoàng giáo quan đề ra cuộc thi – đồng hồ điểm đúng chín giờ sáng. Từ giờ tới giữa trưa còn ba tiếng đồng hồ...
Thao trường giờ đã ngổn ngang đủ thứ vũ khí cùng hơn chục người đã hoàn toàn bất tỉnh. Còn nếu nói tới số người bị thương thì cũng đã lên đến ba mươi có thừa.
Đám người Tiểu Phàm hiện tại vẫn đang ngồi trong một góc chờ đợi thời cơ.
Lã Kì nói:
- Bây giờ năm mươi chiếc huy hiệu kia chắc chắn chia ra hết rồi. Việc quan trọng bây giờ là chúng ta phải chọn được đối tượng ra tay hợp lí thôi. Mọi người thử nói xem?
Tiểu Phàm đang thổ nạp, mở mắt ra nói:
- Ta cần mười lăm phút nữa mới hoàn toàn có thể hồi phục được. Mọi người cứ bàn đi.
Đoạn, hắn lại nhắm mắt lại.
Mấy người xung quanh nhíu mày nhìn Tiểu Phàm. Họ đều nghi hoặc về việc thổ nạp của hắn, bởi lẽ đó là cách làm của luyện khí giả, chứ tu đạo giả theo trường phái luyện thể thì chẳng bao giờ mất thời gian cho việc đó cả. Nhưng ai cũng biết mỗi người tự có bí mật của mình, nên chẳng ai hỏi han thêm làm gì.
Trường Hồng nói:
- Theo như ta quan sát từ nãy tới giờ, hiện tại tồn tại ba liên minh đáng kể nhất nếu tính cả chúng ta. Một liên minh gồm người đang đứng ở góc đông bắc, đối diện vị trí của chúng ta. Nhóm của họ xem chừng cũng rất mạnh. Vừa rồi, có một đội năm người khác đến thăm dò bên đó liền bị hai thành viên bên kia đánh cho bất tỉnh nhân sự... Liên minh thứ hai có người, cũng là liên minh đông nhất. Dựa vào trang phục chắc chắn họ là người cùng một thế lực. Hiện họ ở vị trí chính Đông. Lực lượng mười hai người này ra sao hiện chưa rõ, vì từ đầu đến giờ chưa có ai dại dột chọc giận nhóm đó cả... Nhưng cứ thử nghĩ xem, thế lực có thể đào tạo được cao thủ cùng tới được đây thì không thể tầm thường đâu.
Tôn Kinh gật đầu, lại tiếp:
- Ngoài ra, ta có để ý thấy vài cá nhân khá nổi bật. Đầu tiên là tên kia.
Tôn Kinh chỉ tay về phía xa xa, nơi một người thanh niên đang dựa vào gốc cây, thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần!
Ánh mắt mọi người nhìn về hướng đó...
Dưới gốc cây là một người thanh niên có khuôn mặt vuông cạnh với thể hình to lớn. Tuy thế, nhưng người thanh niên này lại mang đến cho người ta cảm giác của sự thanh tao, nhã nhặn khi nhìn vào trang phục sang trọng của y. Trông qua, y làm người ta nghĩ đến công tôn quý tử của một gia đình quyền quý vậy. Chân y đi hài mũi cong giống như hài thời Tần, ngoại bào màu vàng thêu hoa văn hình một cây tùng đang đón gió. Đầu đội mũ của thư sinh với hai dải tua trắng hai bên... Thoạt nhìn, giữa hoàn cảnh hỗn loạn thế này, y lại thoải mái nghỉ ngơi như thế - đúng là một hình ảnh kì lạ. Có điều, nếu nhìn kĩ hơn thì người ta sẽ lập tức hiểu ra lý do vì sao y vẫn an ổn ngồi đó, mà không có một ai bén mảng tới gần. Đó chính là vì ba ba cái thân thể đang nằm im ngay bên cạnh nam nhân này. Họ đều bất tỉnh hoàn toàn. Nhưng đáng sợ hơn, mỗi người trong đó đều bị gãy ít nhất một tay hoặc một chân! Và trên mặt cỏ chỗ y nghỉ ngơi lại không hề có một chút dấu vết bị cày xới nào. Điều đó chứng tỏ cái gì? Điều đó chính là nói kẻ đang ngồi kia là một cao thủ. Ba người kia khi tấn công hắn đều chỉ bị hạ trong một nốt nhạc mà thôi. Thêm vào đó, nhìn thân thể họ cũng đủ đoán được thủ pháp ra tay của người nam nhân này tàn độc tới thế nào...
Trần Uông gật gù nói:
- Kẻ này đám gờm đấy.
Tôn Kinh lại tiếp:
- Người thứ hai là người với cây cự kiếm kia.
Y chỉ tay sang một vị trí ở phía đông nam.
Mọi người lại nhìn theo hướng đó...
Đằng đó là một cây cự kiếm quấn chặt trong vải bọc đã ngả màu đang cắm trên mặt đất. Phía trên đó là một thân ảnh béo mập đang đứng bằng một chân... Người này tay phải cầm một cái đùi gà, tay trái cầm một trái táo ta nửa đỏ nửa xanh. Y cứ liên tục cắn một miếng đùi gà lại cắn một miếng táo thật to, nước miến văng ra như mưa, chảy dòng dòng xuống cả vạt áo của y. Nam nhân này mặt mày hồng hào, hai má phúng phính, nhìn không khác gì một đứa nhỏ háu ăn. Y chỉ mặc một cái quần đùi cùng một cái yếm đỏ thêu hình hai con rắn đang quấn lấy nhau. Việc ăn uống dường như quan trọng tới nỗi làm y quên đi bản thân hiện tại đang trong một trận hỗn chiến vô cùng nguy hiểm. Thế nhưng y cứ đứng đó, chẳng có một ai dám lại gần cả bán kính mét xung quanh y cả...
Hoàng Bội lắc đầu, than:
- Quái đản!
Tôn Kinh lại hất hàm về phía tây của thao trường nói:
- Người đáng chú ý cuối cùng ở kia.
Đằng đó là... một nữ tử. Thực ra, nói nàng ta là nữ tử chỉ là dựa vào trang phục mà thôi, còn diện mạo thì đã bị che lại bằng diện xa rồi (diện xa tức là mạng che mặt). Trên đầu nàng ta là một chiếc mũ cỏ có diện xa hắc sắc xung quanh che phủ. Toàn bộ y phục của nàng là một màu tử sắc nhạt như màu trời lúc vào thu, tạo cho người ta cảm giác vừa thần bí, khác biệt, lại vừa xinh đẹp, lãng mạn. Chỉ là, tất nhiên, nàng ta là một luyện thể giả, cho nên thân hình khá cao lớn. Để đem ra so sánh thì nàng ta cũng phải cao ngang Tôn Kinh, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút là đằng khác. Điểm đặc biệt ở nàng ta chính là mọi kẻ muốn đến tấn công nàng ta thì chỉ cần cách hai mét khoảng cách là tự nhiên, không rõ nguyên nhân, đột ngột quay đầu trở lại, rời đi! Sau đó, đi được ba bước thì ngã xuống bất tỉnh. Tầm ba phút sau, người đó lại đứng dậy, và dường như không nhớ một cái gì cả, lập tức lao vào vòng chiến hỗn loạn ở một phương khác.
Lã Kì nhíu mày, nói:
- Kẻ này không nên “dây” vào.
Trường Hồng gật đầu, nói:
- Ta không nhận ra thủ pháp ra tay của kẻ này.
Tiểu Phàm đột nhiên chầm chậm mở mắt ra, hỏi:
- Mọi chuyện thế nào rồi?
Tương Ngạn vắn tắt tình hình lại cho hắn, rồi hỏi:
- Mọi người tính sao?
Cả đám nhìn nhau, dần rơi vào trầm ngâm suy nghĩ…
…
Tiểu Phàm đột nhiên lên tiếng:
- Mọi người, chúng ta chờ thêm nửa canh giờ nữa rồi ra tay. Đến lúc đó, có lẽ cũng chỉ còn khoảng trên dưới bảy mươi người nữa thôi, thời gian thì còn khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ. Khi ấy, chúng ta sẽ ra tay động thủ cướp đoạt.
Trường Hồng, nói:
- Còn về vấn đề đối tượng hạ thủ. Ta nghĩ chúng ta nên chọn nhóm mười hai người kia!
Tôn Kinh hỏi:
- Sao lại chọn nhóm đó?
Lã Kì nói:
- Ta đồng ý với ý kiến của sư cô. Nguyên do chúng ta không chọn những nhóm người nhỏ, lẻ loi kia chính là vì họ cũng là mục tiêu của tất cả các thế lực còn lại. Đến cuối cùng họ là miếng mồi ngon, nếu chúng ta cũng xông vào cướp đoạt thì khác nào đã hòa mình vào vũng nước đục đó. Chỉ sợ, huy hiệu không cướp được cái nào, mà lực lượng lại tổn thất nặng nề cũng chưa biết chừng.
Tiểu Phàm cười nói:
- Chỉ là tại sao chúng ta không chọn bảy người kia mà lại chọn nhóm mười hai người? Họ là cao thủ cùng tong môn, ta lo là họ có trận thế phối hợp, lúc đó giao tranh, chúng ta lường không hết uy lực đâu…
Trường Hồng nghe thế cũng hơi nhíu mày, nhưng lại nói:
- Có điều, ta đã quan sát thân thủ của hai người trong nhóm bảy người kia. Lấy hai địch năm mà thoải mái thong dong, mà năm người tới khiêu chiến cũng không phải quá yếu. Hơn nữa, năm người còn lại trong nhóm bảy người kia còn buông lời đùa cợt hai đồng đội của họ trong lúc xuất thủ nữa. Từ đó, có thể thấy được, hai người ra ứng chiến không phải là hai người mạnh trong nhóm, thậm chí còn có thể là hai người yếu nhất nữa kìa! Như vậy, thực lực của nhóm bảy người này so với chúng ta có thể sẽ cao hơn đó.
Tiểu Phàm lắc đầu:
- Không. Thực lực của mười hai người kia chúng ta còn chưa được chứng kiến, như vậy sao biết nhóm nào mạnh hơn được?
Trường Hồng cũng nhíu mày, nói:
- Nếu không, thì ngươi định làm thế nào?
Tiểu Phàm nhìn lại toàn trường một lần, rồi nói:
- Thôi, cứ chờ đã. Còn nửa canh giờ, chúng ta xem thế nào rồi quyết định cũng không muộn…
- HẾT CHƯƠNG -