Tầm Lộ

chương 55: lại là cao thủ!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đôi lời bộc bạch tác giả: Xin trân thành gửi những lời tạ lỗi tới độc giả thân ái của tôi – những người đã luôn ủng hộ tôi trong thời gian qua. Trong gần hai tháng qua, tôi đã không thể cho ra một chương truyện mới nào, khiến cho một số độc giả giả phải thất vọng. Vốn cũng là một người đam mê tiên hiệp và những thể loại truyện chữ, tiểu thuyết khác, tôi hiểu rõ cảm giác của một độc giả theo dõi những bộ truyện trong tình trạng “on going” khi những chương mới bị đình trệ quá lâu như vậy. Thế nhưng, mong độc giả thông cảm. Bản thân tôi cũng là một sinh viên, cho nên trong khoảng thời gian qua, tôi quá bận cho việc ôn thi và những hoạt động cuối năm của trường, cho nên không có thời gian để cho ra những chương truyện mới (mặc dù tôi luôn muốn viết bất cứ khi nào có khả năng). Tuần tới tôi còn bốn môn nữa phải thi, tuy nhiên, vì truyện đã đình trệ quá lâu, đồng thời tôi cũng bắt đầu có thời gian rảnh rỗi, cho nên tôi liền lập tức “chắp phím” viết chương truyện này. Tôi hứa rằng trong thời gian tới, Tâm Lộ sẽ có những chương truyện đều hơn và nhanh chóng hơn.

Mong rằng các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ tôi. Xin chân thành cám ơn!

Chương : Lại là cao thủ!

Sáu người còn lại của cả hai bên đều ngơ ngác. Cái bộ dáng này của hai người Tiểu Phàm quả thực là giống như bạn hữu lâu năm gặp lại, vừa rồi nhìn thì như là quyết tử chiến đấu những chẳng qua lại là cùng tỉ thí mà thôi...

Nam tử khôi vĩ từ từ đứng dậy.

Ba người Ái Thượng, Tôn Kinh, Tương Ngạn thấy thế lập tức hướng ánh mắt cảnh giác về phía đó...

- Không cần phải như vậy...

Nam tử kia cười cười. Đoạn, y hướng về phía Tiểu Phàm, hỏi:

- Thế nào? Muốn hợp tác không?

Tiểu Phàm lúc này cũng đã lượm thái đao từ dưới đất lên, đáp:

- Chuyện này không phải mình ta có thể quyết định được...

Nam tử gật gật đầu, nhìn về phía Tôn Kinh, hơi cúi người hỏi:

- Vị này hẳn là trưởng nhóm rồi. Vậy ý kiến của các hạ thế nào?

Nhãn quan sắc bén thật!, Tiểu Phàm thầm khen trong lòng. Nam tử Lã Kì này vừa chiến đấu với Tiểu Phàm, vậy mà vẫn có thể quan sát rõ tình huống xung quanh, từ đó mà đoán ra được năng lực cũng như vị trí của Tôn Kinh. Từ thân thủ cho tới khả năng nhìn người đều cho thấy y không phải là loại người tầm thường.

Tôn Kinh nhìn mấy người còn lại trong nhóm, rồi lại nhìn hoàn cảnh hỗn loạn xung quanh. Đoạn, y nói:

- Việc này cứ để Tiểu Phàm sư đệ quyết định đi...

Lã Kì cười ha ha, nói:

- Hảo!

Liền đó, y quay sang Tiểu Phàm:

- Đưa ra quyết định đi chứ hả?

Tiểu Phàm chầm chậm tiến lên, đưa một tay ra, nói:

- Vậy thì cùng nhau giành lấy mười cái huy hiệu đi. Đập tay làm lời hứa chứ?

Bặp..., Quan Lã Kì vui vẻ giơ bàn tay vĩ đại của y ra, đập tay với Tiểu Phàm làm dấu.

Đột nhiên Tiểu Phàm nhếch mép cười, khiến Lã Kì hứng thú, hỏi:

- Ngươi cười gì vậy?

Tiểu Phàm hất hàm về phía trước, nói:

- Xem ra liên mình của chúng ta làm vài người bạn để ý rồi...

Lã Kì quay đầu lại nhìn... Đằng đó vừa có một bóng ảnh đứng lại nhìn nhóm người bọn họ trong vài giây, sau đó lập tức rời đi.

Lã Kì hừ nhẹ:

- Hừ... Chỉ là mấy kẻ rỗi hơi mà thôi.

Tiểu Phàm nói:

- Được rồi, hai bên cũng nên giới thiệu một chút, phải không?

Đám người đi cùng một chỗ liền lập tức tạo thành một thế lực khá mạnh trong hỗn loạn. Nhờ đó, họ dễ dàng giành được một vị trí tương đối an ổn trong góc sân...

Sau khi Tiểu Phàm giới thiệu thành viên trong nhóm mình, Lã Kì liền bắt đầu giới thiệu thành viên trong đội của y.

Y chỉ vào một người nam tử gầy gò nhìn như que củi, nói:

- Vị huynh đệ này là Hoàng Bội. Y là sư điệt của ta, một cao thủ dụng thương. Vừa rồi đã giao thủ với Hách cô nương.

Hoàng Bội khuôn mặt tuy gầy gò tới khô quắt lại, nhưng y lại có một nụ cười rạng rỡ khi chắp tay chào hỏi mấy người Tiểu Phàm.

Lã Kì lại chỉ sang một nam nhân mặc toàn bộ xích sắc y phục vô cùng nổi bật, tiếp:

- Đây là Trần Uông, y là sư đệ của ta. Vừa rồi đã so đấu côn pháp với Tôn huynh.

Trần Uông tiến tới trước mặt Tôn Kinh, chắp tay, nói:

- Tôn huynh bỏ quá cho.

Tôn Kinh cười, đáp lễ:

- Trần huynh đệ quá lời.

Lã Kì lại quay sang giới thiệu hai người nam tử nữa. Một người nam tử có mái tóc hung dài mượt như nữ tử và một người khác thì có cánh tay đầy lông như gấu... Lã Kì tiếp:

- Vị huynh đệ tóc dài là Yên Khâm. Y cũng là sư đệ của ta, chuyên dùng tam thiết tiên. Còn huynh đệ này là Yên Trác. Y cùng Yên Khâm là thân đệ đệ (em ruột), sử song phủ... Hai sư đệ này của ta vừa rồi bị Tương Ngạn huynh đệ bắn bị thương nên không có tham chiến.

Tương Ngạn nghe thế, lập tức tiến lên trước, hướng huynh đệ họ Yên chắp tay:

- Hai vị thứ lỗi. Tương Ngạn sau sẽ tạ tội.

Yên Khâm cười, khoát tay nói:

- Tương Ngạn huynh đệ nói gì vậy? Đó là do xạ nghệ của huynh đệ hơn người. Hơn nữa, vừa rồi chúng ta còn ở thế đối đầu mà...

Yên Trác cũng nói:

- Hai chữ “tạ tội” huynh đệ không nên nói đến làm gì. Sau này, hai huynh đệ ta sẽ trả thù sau...

Tương Ngạn lập tức nhíu mày.

Yên Trác cười ha ha, nói:

- Đừng vội hiểu nhầm ý ta. Ý ta nói trả thù chính là trả thù rượu. Hai huynh đệ ta sẽ cho huynh đệ say tới không biết trời đất là gì luôn...

Lã Kì lắc đầu, nói:

- Ài. Hai huynh đệ này cái gì cũng được, chỉ có cái bệnh mê rượu là không sửa được. Hai người họ không những mê rượu mà uống rượu với người ta cũng thật là... Lúc nào cũng lấy hai đánh một cả!

Huynh đệ họ Yên lại nhìn nhau cười hề hề. Họ chẳng những không có biểu hiện gì là xấu hổ cả, mà ngược lại còn có vẻ rất tự hào nữa là đằng khác.

Tương Ngạn thở phào một cái, nói:

- Được. Vậy để xong cuộc chiến này chúng ta phải đi “đại khai tửu giới” một trận. Chỉ sợ đến lúc đó, hai người sẽ gục xuống chân bàn trước mà thôi...

Mọi người lại cười lên vui vẻ. Quả thực cái tràng cảnh bình tĩnh đến kì lạ này của đám Tiểu Phàm đúng là không hề hợp với tình hình hiện giờ. Chính vì lẽ đó, nhóm của họ đã thu hút không ít sự chú ý. Chỉ là, càng như thế, người ta càng kiêng nể cái bình tĩnh đến tự tin thái quá kia của họ...

Lã Kì cuối cùng quay lại chỉ vào một người con gái phía sau:

- Tiểu... vị cô nương này là người đã phóng phi đao vừa rồi...

Thiếu nữ y phục từ đầu tới chân đều thùng thình, trông qua có phần rườm rà quá mức, không hề hợp với phong cách của những luyện thể giả bình thường. Nàng ta chỉ khoảng tầm mười ba, mười bốn tuổi. Má hồng căng mịn, một đường môi cong cong, lại thêm nốt ruồi đỏ làm duyên trên mép phải vẽ nên một “tiểu ni tử” đáng yêu pha với nét kiêu ngạo và đôi chút “chua ngoa”. Khí chất này của nàng ta làm Tiểu Phàm chợt nhớ tới Hỏa Phượng trong giây lát. Chỉ là Hỏa Phượng, thành thực mà nói, thì có gì đó hấp dẫn mập mờ trong quan hệ nam – nữ, còn người con gái trước mặt này lại làm cho hắn có cảm giác muốn quan tâm tựa hồ đó chính là một tiểu muội muội ngỗ ngược vậy.

Lã Kì tiếp, giọng điệu y có phần ngập ngừng khó hiểu:

- Vị này... ừm... là... sư cô của ta!

Bốn người Tiểu Phàm hai mắt lập tức mở lớn, miệng há ra không nói thành lời. Thực là... việc này không phải chưa từng nghe nói tới, nhưng trong thực tế thì mắt thấy tai nghe vẫn là chuyện không ai ngờ đến.

Nữ tử đột nhiên lên tiếng:

- Ngắc nga ngắc ngứ. Chẳng ra gì!

Lã Kì tái mặt, chỉ biết cười khổ, đáp: Dạ... dạ... tiểu điệt biết tội.

Nàng ta lườm Lã Kì một cái, rồi tiến lên phía trước, nói:

- Ta họ Lý, tự là Trường Hồng. Ta là sư cô của Lã Kì, nên tính ra, các ngươi vẫn là tiểu bối của ta. Cũng coi như các ngươi là thanh niên ưu tú, đặc biệt là ngươi... – Trường Hồng vừa nói, vừa chỉ Tiểu Phàm. Đoạn, tiếp -...cho nên ta cho phép các ngươi gọi ta là cô cô!

Cả đám Tiểu Phàm nhìn nhau, chân mày đều nhướn lên, nhưng không phải là bộ dạng khó chịu, mà là một kiểu tức cười khó che dấu.

Lý Trường Hồng đương nhiên nhìn ra, hai mắt nàng ta đột nhiên nheo lại, sắc bén lạ thường. Một tiếng hừ nhẹ vừa phát ra, khuôn mặt mấy người bên Lã Kì lập tức biến đổi. Lã Kì vội quát:

- Sư cô. Đừng.

Một luồng sáng bạc lóe lên cùng tiếng rít xẹt qua không khí.

- Hừ!

Tiếng hừ đầy lạnh lùng gần như cùng lúc đó vang lên, liền sau đó là tiếng choang... của kim loại va chạm.

Hóa ra Tiểu Phàm đã chặn đứng một phi đao không dấu hiệu báo trước của nữ tử Lý Trường Hồng. Hắn nói:

- Ngươi nghĩ mình là ai? Cái gì mà trưởng bối với hậu bối? Chẳng qua chỉ là một kẻ không biết trời cao đất dày. Dám ra tay đả thương ta và đồng môn? Theo ta thấy, thực lực của ngươi thực chất chẳng ra gì, chỉ là nhờ vào thân phận mà hống hánh thành thói. Ta dám chắc ngươi chưa một mình ra ngoài tông môn lăn lộn bao giờ. Hừ, nếu không, một tiểu oa oa như ngươi... sớm đã thành mồi ngon cho kẻ khác rồi!

- Ngươi.

Lý Trường Hồng khuôn mặt lúc trắng lúc xanh, tức tới nghẹn cả họng mà không biết đối đáp thế nào. Bởi lẽ quả thực Tiểu Phàm đã nói đúng, trước giờ nàng ta chính là viên ngọc quý luôn được sư phụ cưng chiều. Dù cho nàng ta có đi đâu thì cũng luôn có người bên cạnh hộ tống, bảo vệ.

Tiểu Phàm nhếch mép cười, khinh khỉnh nói:

- Bị ta nói trúng rồi chứ gì? “Sư cô”?...

Hắn khoanh tay lại, bộ dạng sỉ nhục tỏ rõ mười phần, lạnh nhạt nói:

-... Thùng rỗng kêu to!

- Câm miệng!

Lý Trường Hồng quát lên khiến mọi người xung quanh, dù đang chiến đấu hay không cũng phải giật mình nhìn sang.

Miệng nàng ta mím chặt, cả thân người run lên bần bật – rõ ràng là vì quá tức giận, đâu còn giữ được dáng điệu “cao cao tại thượng” ban đầu.

- Ta giết ngươi!!!

Cùng tiếng quát lanh lảnh của nàng ta vang lên là một luồng quang mang màu bạc được phóng thẳng về phía Tiểu Phàm.

- Cô cô! Mau dừng tay...

Lã Kì kinh hãi khiến tiếng quát lạc cả đi. Hắn biết rõ, vừa rồi Tiểu Phàm và hắn đấu tới “lưỡng bại câu thương”, giờ sư cô của hắn mà toàn lực ra tay thì chỉ sợ Tiểu Phàm sẽ gặp nguy không chừng. Tiểu Phàm nói nàng ta trước nay chưa từng chính thức tự mình nếm trải hai chữ “giang hồ” của tu đạo giới là không sai, nhưng nói về thực lực... Chỉ sợ nếu nàng ta nghiêm túc, dù có là Lã Kì hắn lúc toàn thịnh cũng chống không nổi. Tuyệt kĩ phi đao của Lý tộc đâu phải là “hữu danh vô thực”!

Ánh mắt Lã Kì chỉ kịp liếc sang trong khoảnh khắc. Hắn thấy rõ mọi chuyện...

Tiểu Phàm nhìn thấy cây tiểu phi đao phóng ra liền biết Lý Trường Hồng đã động sát tâm thật rồi. Tiểu đao này quả thực là đáng sợ, đáng sợ ngay từ khi nó vửa được xuất ra, bởi lẽ, Tiểu Phàm căn bản nhìn không ra đối phương xuất đao thế nào. Chỉ là lóe lên một cái, đao quang đã phóng tới. Một sát na này, Tiểu Phàm đột nhiên nhớ ra một câu: “Tiểu Lý phi đao, lệ bất hư phát” (Tiểu Lý xuất đao, không bao giờ trượt) (đây là một câu bình nổi tiếng nói về nhân vật Tiểu Lý phi đao – Lý Tầm Hoan trong tác phẩm của Cổ Long).

Nghe cái véo... rồi, phập...! – Tiểu Phàm đã trúng đao!

Cảm giác khó thở bao trùm lấy Tiểu Phàm khi hắn ngã ngửa ra sau.

Khủng khiếp quá!, căn bản là đỡ không được!, Tiểu Phàm lờ mờ suy nghĩ.

Hắn sờ tay lên ngực - nơi hắn còn cảm nhận được phi đao đang găm vào. Tai hắn ù đi trong giây lát rồi chợt nghe:

- Tiểu Phàm. Mau tỉnh lại.

Hình ảnh trước mắt Tiểu Phàm nhanh chóng rõ ràng trở lại. Hắn vội vàng ngồi dậy, nhìn xuống vị trí ngực trái. Không có máu?, Tiểu Phàm thở phào một hơi vừa lấy làm nghi hoặc. Hắn cẩn thận rút cây tiểu phi đao ra, quả nhiên không có máu. Phải rồi, là nó...!, Tiểu Phàm thò tay vào trong ngực, liền sờ thấy một tệp mỏng giấy – chính là cuốn sách cổ quái mà Si Thực lão quái tặng hắn. Thật không ngờ rằng, cuối cùng nó lại chính là thứ đã cứu hắn một mạng. Tiểu Phàm vui mừng, trong lòng thầm tạ ơn trời đất đã phù hộ. Xem ra số kiếp ta chưa cạn!, Tiểu Phàm hít vào một hơi thật sâu, thầm nhủ.

Hắn đứng dậy, nhìn về phía trước. Bây giờ hắn mới nhận ra tình cảnh phía bên đám người Quan Lã Kì. Mấy người Lã Kì đang ra sức ngăn cản Lý Trường Hồng tiếp tục tiến về phía Tiểu Phàm. Họ cứ bất chấp những lời mắng chửi của Lý Trường Hồng mà đứng dàn hàng ra, không để cho nàng ta tiến lên.

Con đàn bà điên kia thật ghê gớm. Nói giết là giết, một chút suy nghĩ cũng không có nữa. Lại còn cả phi đao vừa rồi... Nếu không có cuốn sách thì mình lại đi đầu thai rồi..., Tiểu Phàm nhìn nhìn về phía Lý Trường Hồng, mặt hơi tái đi, trong lòng không khỏi kiêng dè cô ta mấy phần. Mà xem ra cuốn sách này cũng thực kì lạ, mỏng như vậy mà có thể cản được phi đao hiểm độc vừa rồi. Chất liệu hẳn là rất đặc biệt, Tiểu Phàm đột nhiên lại nghĩ tới vấn đề này. Hắn quả thực phải xem xét lại khả năng đánh giá của mình rồi.

Lý Trường Hồng bắt gặp ánh mắt của Tiểu Phàm xuyên qua mấy người Lã Kì, dường như lại bị trọc tức, nàng ta nghiến răng nghiến lợi, hằn học nhìn hắn.

Lần này đụng phải cao thủ nữa rồi!, Tiểu Phàm khổ não than thầm.

- HẾT CHƯƠNG -

Truyện Chữ Hay