Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ
Chương ()
Editor: Miklinh
Từ lúc Yên Chi đưa đề kỳ thi Hội cho Tạ Minh Thăng, hắn cứ bán tính bán nghi. Nhưng đề của Yên Chi cũng ra dáng lắm, người thường khó mà bịa được. Dù sao hắn cũng không biết làm thế nào, đành trổ hết tài hoa làm bài mẫu.
Đã quyết định như thế nhưng mỗi khi hắn thấy Yên Chi lại cảm thấy phức tạp, vẻ mặt đăm chiêu. Lúc nào cũng phải cân nhắc nàng rốt cuộc là ai. Hắn không tin câu chuyện ma quỷ mà Yên Chi kể. Ngày ấy, hắn hỏi nàng, nàng liền thần bí trả lời, nói cha hắn là Đông hải Long Vương, nàng được cha hắn sai tới giúp hắn độ kiếp.
Đúng là có bệnh mà, hắn mà tin cái này, chắc mọi người cười chết!
Mà mỗi khi Tạ Minh Thăng đăm chiêu nhìn Yên Chi như vậy, khó trách mọi người nghĩ nhiều. Hạ nhân Tạ phủ không mù, cái chuyện này lại càng mẫn cảm. Hơn nữa chuyện của Châu Đức Nhi cũng không bị truy xét đến cùng càng khiến mọi người nghĩ Yên Chi và Tạ Minh Thăng có quan hệ mờ ám.
Chẳng bao lâu sau, trong phủ xuất hiện lời đồn, rằng đại công tử vừa mắt nha hoàn Yên Chi bên người thiếu phu nhân, chỉ tiếc cho thiếu phu nhân, cầu mà không được, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ lại có thêm một thông phòng nha đầu, Châu Đức Nhi cũng phải tạm dẹp sang một bên.
Gió thổi cỏ lay, lời đồn nhảm nhanh chóng rơi vào tai Đinh Lâu Yên. Nàng vốn đã nghi ngờ Tạ Minh Thăng có tâm tư với Yên Chi, lại thêm Lưu mama ở bên góp gió, Yên Chi càng thêm oan uổng.
Hôm nay, Yên Chi quét sân, vừa ngẩng đầu đã thầy Đinh Lâu Yên ngồi bên cửa sổ, từ trong phòng nhìn nàng chằm chằm.
Yên Chi: "..."
Lưu mama kia rốt cuộc lại nói cái gì? Có thể im miệng một lúc không?
Hiện giờ ở Tạ phủ, nàng ngày càng khó sống. Đinh Lâu Yên với Lưu mama bày trò vặt, bắt nàng nhịn bữa sáng, nhưng đấy cũng chỉ là chút quở trách nho nhỏ, nhiều hơn thì bị phạt quỳ. Tạ Minh Thăng ở gần, các nàng cũng không dám mạnh tay, Yên Chi dù hơi phiền nhưng cũng coi như là qua loa chống đỡ được. Nhưng mà Châu Đức Nhi thì...
Đêm đó, hình như Yên Chi dọa nàng ta quá. Bình thường vẫn yên ổn, vừa thấy Yên Chi thì liền hóa điên, lảm nhảm vô nghĩa, bệnh càng lúc càng nặng.
Khi Yên Chi quét rác, nàng ta giơ kiếm đạo sĩ, từ bụi cỏ nhảy ra múa may.
Lúc Yên Chi giặt quần áo, nàng ta cầm phù chú, nhảy từ trên cây xuống dán bùa loạn tùng phèo.
Yên Chi vừa tắm xong, nàng ta chẳng biết từ đầu tới, ôm cả chậu máu chó mực tạt thẳng vào người nàng.
Tóm lại Yên Chi đến chỗ nào, Châu Đức Nhi đều có thể bám theo, như hình với bóng.
Yên Chi chẳng có biện pháp nào, dẫu sao nàng cũng không thể xắn áo đánh nàng ta.
Nàng đã nhắc Tạ Minh Thăng mấy lần nhưng lần nào hắn cũng hát cùng bài: "Ngươi nhịn một chút đi Yên Chi, nàng ấy vừa mất hài tử, chuyện gì nên nhường thì nhường, nàng ấy nếu chịu ấm ức, chưa biết chừng lại uất nghẹn trong lòng, hư sức khỏe, ngươi thấy đúng không..."
Hát xong, hắn còn không quên cua sang chuyện của hắn, cái gì mà đến một đứa con trai hắn cũng chưa có, thi Hương thì bại bởi đường đệ, Lâu Yên chả thèm nhìn đến hắn, hôm trước hắn viết văn không ổn, hôm qua trăng không tròn lắm...
Yên Chi: "..."
Nàng còn có thể nói cái gì? Nàng vừa nói một câu, Tạ Minh Thăng đã lải nhải nửa ngày, có lần bị Đinh Lâu Yên bắt gặp, lại thêm trận cãi nhau, nàng thật mệt!
Đang nghĩ nghĩ, Tạ Minh Thăng từ ngoài tiến vào viện. Hắn nhìn Yên Chi một cái rồi vào phòng. Yên Chi chấm dứt dòng suy nghĩ, chuyên tâm quét sân.
Không ngờ hành động của hai người bọn họ, ở trong mắt người khác là tín hiệu ám muội. Đinh Lâu Yên đã coi lời đồn là thật, thấy thế nào cũng thấy hai người đó không ổn.
Đợi đến khi Yên Chi quét sân xong, định tiến vào phòng thì Lưu mama đứng trước cửa phòng hung hăng trừng mắt nàng, gọi nàng vào chính phòng. Mà trong phòng, hai vợ chồng kia đã ầm ĩ một trận, không khí đè nén.
Yên Chi tiến vào thỉnh an, Đinh Lâu Yên liền mở miệng, "Ta biết tâm tư của ngươi, ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, dù sao cũng không thể bạc đãi ngươi." Đinh Lâu Yên dừng một chút, ra vẻ hào phóng nói: "Ngươi đi chuẩn bị đi, đêm nay ta đưa ngươi cho cô gia, ngươi phải cẩn thận hầu hạ, nếu có cái gì sơ xuất nhất định định không tha."
Yên Chi trợn tròn mắt, nhìn Đinh Lâu Yên nói không ra lời, đoạn, nàng lại nhìn nhìn Tạ Minh Thăng, mặt hắn vô cảm, không thèm để ý đến Yên Chi.
Yên Chi: "..."
Hai người bọn họ ngại nàng chưa bị bức điên nên định tặng kèm liều thuốc hóa khùng cho nàng à?
Tạ Minh Thăng thấy Yên Chi thật lâu không trả lời, vẻ mặt ghê tởm như nuốt phải ruồi, cả giận nói: "Thế nào, ngươi còn không vừa ý?"
Đinh Lâu Yên nhìn nhìn, cảm thấy hai người kia đang diễn kịch, liền cười lạnh: "Đừng giả vờ trước mặt ta, các ngươi không biết đã tằng tịu với nhau bao nhiêu lần!"
Tạ Minh Thăng nghe vậy, không thể tin nhìn Đinh Lâu Yên, "Ngươi đường đường là một danh môn khuê tú, sao có thể thốt ra những lời tục tĩu như thế?... Đinh Lâu Yên, ngươi... Thật sự khiến ta thất vọng!"
Đinh Lâu Yên lúc này đứng phắt dậy, cả giận nói: "Thất vọng? Tạ Minh Thăng ngươi để tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi không làm ta thất vọng sao? Ngươi có thể làm tục tĩu còn ta thì không thể nói sao?!"
Tạ Minh Thăng lúc này giận không thể át, đập mạnh bàn, giận dữ hét: "Ngươi nói rõ ràng, ta làm cái gì?"
Lưu ma ma đứng bên cạnh gấp đến rối tay rối chân, khuyên nọ khuyên kia đều không có tác dụng. Tức mình, bà ta trút giận lên Yên Chi, vừa véo hông nàng, vừa mắng: "Tiện nhân, ai bảo ngươi câu dẫn cô gia, thật không biết nặng nhẹ!"
Yên Chi: "..."
Trời ơi, đất ạ! Nàng đã tạo nghiệt gì? Thật muốn điên luôn! Lũ ngươi này định bức tử nàng chắc?
Bên trong, trận cãi nhau vẫn đang cao trào thì một nha hoàn từ ngoài chạy đến, bẩm báo việc nô tài của Tạ Thanh Trắc là Tạ Lãm đang ở bên ngoài.
Lúc này, mọi người mới bỗng chốc an tĩnh lại, Tạ Minh Thăng sai người đưa Tạ Lãm tiến vào.
Tạ Lãm tiến vào thỉnh an rồi nói với Đinh Lâu Yên: "Trước đó vài ngày, đại thiếu phu nhân đồng ý đưa bánh hoa quế cho chủ tử nô tài, không biết hôm nay có thể nhờ Yên Chi đến nhị viện?" Tạ Lãm nhìn Yên Chi đang quỳ, hơi ngừng một chút: "Chủ tử đã bảo sẵn đầu bếp bên viện học cách làm của Yên Chi, miễn cho sau này lại phiền toái đại thiếu phu nhân"
Tạ Minh Thăng nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Đinh Lâu Yên.
Đinh Lâu Yên làm như không thấy, khẽ cười nói với Tạ Lãm: "Vốn đã đồng ý, định đưa từ sớm nhưng nhất thời nhiều việc khiến ta quên mất!" Đoạn, nàng quay đầu nhìn Yên Chi, lạnh mặt: "Đem bánh hoa quế ngươi làm lúc trưa mang đến cho nhị công tử"
Yên Chi khẽ run, bảo sao lúc ấy hắn lại có vẻ mặt như thế, hóa ra biết chuyện này.
Yên Chi nhíu lông mày. Nếu hắn đã biết chuyện bánh hoa quế là do nàng làm, vậy chuyện thư từ chắc hắn cũng đã biết? Nhưng nếu đã biết, sao Đinh Lâu Yên lại không có vẻ gì? Nàng hơi khó hiểu, không đoán được dụng ý của hắn.
Nhưng cũng không đáng sợ lắm, hắn vừa mới đạt giải Nguyên, ở Tạ phủ, tình cảnh còn xấu hổ, bị nhiều người nhìn chăm chằm. Hắn không thể lừa nàng vào viện rồi tính kế hại nàng, như vậy là tự tìm chuyện cho mình.
Hiện giờ nàng chỉ lo lắng Tạ Thanh Trắc nếu biết chuyện thư từ, nàng nên lấp liếm thế nào? Không biết hắn có ý định gì?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì Tạ Thanh Trắc thích con người Đinh Lâu Yên chứ không phải thư từ hay bánh hoa quế. Nhiều nhất, hắn thấy thư từ thú vị mà thôi. Không có gì đáng ngại. Nàng với hắn đã đối địch, thêm một chuyện xấu cũng không khiến cục diện khác biệt gì.
Yên Chi nghĩ như vậy cũng thấy an tâm, rũ mắt đáp: "Vâng"
Yên Chi vào bếp lấy bánh hoa quế mới làm xong rồi đi theo Tạ Lãm đến viện của Tạ Thanh Trắc.
Hai người không nói chuyện, dù sao cũng đang là địch thủ. Yên Chi không muốn nói, Tạ Lãm thì ngượng ngùng. Hắn cũng không hiểu công tử có dụng ý gì, chuyện đã đến nước này còn gọi Yên Chi sang?
Tạ Lãm nhớ đến bộ dáng của công tử mấy ngày hôm nay, sợ hãi không thôi. Hắn suy nghĩ một lát rồi mở miệng nhắc nhở: "Yên Chi, lát nữa cứ làm theo ý công tử, đừng bướng mà cãi lời, nhu nhuận một chút may ra tránh được lửa giận"
Yên Chi nghiêng đầu nhìn nhìn Tạ Lãm, không hiểu sao lại cảm thấy rất buồn cười:"Tạ Lãm, trận đánh phạt ngày đó ta vẫn còn nhớ. Ngươi là dạng người gì, công tử nhà ngươi là dạng người gì, lòng ta đều biết, giờ phút này không cần ngươi phải nhắc nhở ta"
Tạ Lãm nghẹn lời, chuyện Yên Chi nói được quả thật là đúng, không có gì để cãi lại; hắn trầm mặc, không nói gì thêm nữa.
Tạ Lãm dẫn Yên Chi đi vào chính viện liền lui xuống, Yên Chi nhìn nhìn sân viện. Đây là lần đầu tiên nàng bước vào viện của Tạ Thanh Trắc. Phong cách không khác gì bộ dáng của hắn, sạch sẽ, lịch sự, tao nhã.
Yên Chi bưng bánh hoa quế, bước lên thềm chính phòng. Nàng hơi đẩy cửa, bước vào trong. Rơi vào tầm mắt là rèm châu, chuỗi chuỗi đẹp đẽ, cổ kính trang trọng. Gió hơi thổi, ngọc va vào nhau tạo thành những âm thanh thanh thúy.
Phòng khá rộng, không gian thoáng đãng, thông hai cửa trước sau, cửa sau mở rộng, hướng không gian ra một hồ nước. Bên ngách phòng là buồng trong có rèm che, Yên Chi nhìn không nhìn được bên trong.
Yên Chi tiến vài bước, đón lấy cơn gió lùa từ cửa sau. Làn váy nàng bị gió thổi tung, khiến nàng có phần vũ hóa đăng tiên (đắc đạo thành tiên chuẩn bị bay lên)
Trong phòng yên tĩnh, hệt như không có ai. Bên tai, chỉ có tiếng rèm châu vang khẽ. Yên Chi đứng chờ một lát mới cao giọng gọi: "Nhị công tử?"
Buồng trong không có động tĩnh. Yên Chi nghi hoặc, một tay bưng đĩa bánh hoa quế, tay kia vén rèm châu bước vào. Nàng định nhìn buồng trong một vòng, nếu không thấy người thì tìm chỗ khác. Nhưng vừa vào, nàng đã thấy Tạ Thanh Trắc ngồi đối diện, ung dung rót trà.
Yên Chi thấy hắn không nói gì, lại nhìn mình chằm chằm thì run lên. Bộ dạng hắn vẫn thanh lãnh như cũ nhưng đôi mắt lại không rõ ý vị.
Ánh mắt kia dừng lại trên người nàng, khiến nàng cảm thấy khó hiểu, lại cảm thấy sai sai. Bị hắn nhìn như thế, cũng thấy không được tự nhiên.