Cuốn : Nhị thế hạ hiên vũ
Chương ()
Editor: Miklinh
Sân viện Tạ phủ bố trí hợp lí, ở chính giữa có đình, không gian thoáng mát, chim hót hoa thơm.
Đinh Lâu Yên dựa vào cột, hơi xuất thần. Bên ngoài đình, hai nha hoàn đứng chờ, tùy thời hầu hạ. Hiện giờ, Đinh Lâu yên không có hứng thú thưởng thức cảnh đẹp tuyệt vời này. Ngày hôm qua, lại có nha hoàn gan lớn leo giường. Nếu không phải bị Lưu mama túm được, chỉ sợ việc đã thành...
Nàng phạt nha hoàn kia quỳ gối trước cửa một ngày, sau đó phạt nàng ta thêm hai mươi gậy rồi tha, không ngờ Tạ Minh Thăng biết chuyện, lại trách móc nàng trách phạt hạ nhân quá nặng nề, một chuyện nhỏ như thế lại cố tình xé to ra, quá mức không khí độ,...
Theo như ý của hắn, chẳng lẽ nàng còn phải chuẩn bị hoa phục kim ốc, cung phụng nha hoàn lớn mật kia sao? Nàng nghĩ đến đây, trong lòng ủy khuất. Tạ Minh Thăng làm nàng thật sự thất vọng, trái tim nàng cũng lạnh lẽo. Hắn vốn là người được nữ tử vây quanh vậy mà tính cách còn mờ ám không rõ ràng. Bây giờ hắn có một Châu Đức Nhi, sau này hẳn sẽ có vô số Châu Đức Nhi khác. Nàng mệt mỏi, cảm thấy đã bắt đầu hận trượng phu của mình.
Hơn nữa, chuyện hắn thua Tạ Thanh Trắc ở kì thi Hương càng làm nàng nan kham. Nàng chọn tới chọn lui, thế mà lại chọn một kẻ vô dụng.
Vốn đang nghĩ suy, nàng chợt thấy Tạ Thanh Trắc từ xa xa bước đến. Y phục như mực, tóc cài trâm bạch ngọc, khí khái phong xuy tế nguyệt (đẹp dịu dàng như đêm trăng thanh gió mát =)) Diện mạo hắn quá đẹp, dễ dàng mê hoặc nhân tâm. Hắn nhìn nàng, khuôn mặt hơi nhiễm ý cười khiến Đinh Lâu Yên không khỏi xao động.
Đến khi nàng phục hồi tinh thần, Tạ Thanh Trắc đã đi đến nhưng giữ phép, chỉ đứng ở ngoài đình nhìn nàng. Đinh Lâu Yên bỗng cảm thấy cực kì chua xót. Nàng hối hận chính mình chọn lầm phu quân, bỏ lỡ một vị quân tử; lại khó chịu vì nàng đã là vợ người nhưng trong đầu lại mơ ước đường đệ của phu quân.
Nàng vội vã đứng dậy, định tránh đi, lại nghe người trước mặt ôn hòa nói: "Sao lại tránh ta? Lòng nàng buồn khổ, có thể nói với ta, ta có thể giúp nàng"
Câu nói này khiến Đinh Lâu Yên động lòng. Quan hệ giữa nàng và Tạ Minh Thăng ngày càng xấu. Hắn cứ ở bên Châu Đức Nhi, không quan tâm đến sự tồn tại của thê tử, sao nàng không thể không lo nghĩ. Nàng vốn kiêu ngạo vì tư bản của mình, nay lại không nắm được trái tim phu quân, trong lòng đã có sự phẫn hận.
Tạ Thanh Trắc là ai? Tâm tư của Đinh Lâu Yên, hắn dễ dàng đoán. Vừa xuất ngôn đã ngăn được bước chân của Đinh Lâu Yên. Trước đây có Yên Chi chống đỡ, nay muốn ngăn cản hai người này trò chuyện, thật khó hơn lên trời.
Tạ Thanh Trắc chậm rãi bước vào đình rồi ngồi xuống ghế đá. Hắn nhìn Đinh Lâu Yên, sắc thái khuôn mặt tựa như băng tuyết chậm rãi tan khi vào xuân. Đinh Lâu Yên thật ra cũng hơi lưu luyến. Nàng bị Tạ Minh Thăng làm ấm ức, hắn yêu nàng nhưng cũng yêu người khác, tình yêu của hắn thật rẻ mạt, không giống Tạ Thanh Trắc, trong lòng chỉ có nàng.
Đinh Lâu Yên kéo váy, ngồi xuống. Cử chỉ hào phóng đoan trang, thoạt nhìn đã đủ biết đây là một vị tiểu thư khuê các.
Tạ Thanh Trắc nhìn nàng một lát rồi nhẹ nhàng rót trà, đoạn, đôi mắt hắn hơi cong, giọng điệu chế nhạo: "Nàng và người trong thư cứ giống như hai người khác biệt"
Đinh Lâu Yên không hiểu gì, nghi hoặc hỏi: "Thư gì cơ?"
Một câu hỏi đơn giản như thế nhưng lại khiến bầu không khí thoải mái bỗng chốc đông cứng lại. Tiếng nước trà được rót vào tách càng trở nên rõ ràng.
Tạ Thanh Trắc giương mắt nhìn nàng, thần sắc khó lường.
Đinh Lâu Yên thấy hắn nhìn mình chằm chằm, hơi e lệ. Nhưng nàng nghĩ đến Tạ Minh Thăng lại cảm thấy xấu hổ, tự nhủ không thể tiếp tục như vậy. Nàng không dám buông thả, danh dự của nàng và Đinh phủ không thể bị hủy...
Đinh Lâu Yên nhìn ra ngoài vườn, mở miệng: "Kỳ thật ta rất hối hận đã chọn đường ca của người...Vốn là thích người...nhưng cha mẹ người...ta thật không còn cách nào, thật sự không có cách nào, là lỗi của ta..."
Tạ Thanh Trắc bỏ ấm trà xuống, vẻ mặt khó lường. Hắn ngắt lời: "Cha mẹ ta thế nào?"
Đinh Lâu Yên biết mình quá thẳng thắn, nhưng không biết nên nói gì để chặt đứt ý niệm của hắn. Hai người bọn họ đã không có cơ hội. Nàng nhìn hắn: "Cha người như thế, kinh đô ai mà không biết, huống hồ xuất thân của mẫu thân người..." Đinh Lâu Yên không nói được nữa, hơi nức nở: "Thanh Trắc, nghìn sai vạn sai là ta, ta xin lỗi chàng; sau này chàng sẽ gặp được người tâm duyệt, người kia nhất định tốt hơn ta cả trăm lần"
Tạ Thanh Trắc rũ mi, vẻ mặt u ám.
Đinh Lâu Yên cảm thấy không khí bị đè nén. Người trước mặt dường như đang cố kiềm chế, nhưng tùy thời đều có khả năng bộc phát. Nàng nhìn kĩ, lại không thấy manh mối gì.
Không gian yên tĩnh, ban ngày ban mặt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Lâu sau, Tạ Thanh Trắc cầm lấy bánh phù dung trên bàn; ngón tay thon dài, đốt ngón tay rõ ràng, càng hợp với miếng bánh phù dung tinh xảo.
Tạ Thanh Trắc cầm lấy miếng bánh phù dung, giơ cao lên trước mặt. Đôi mắt hắn hàm chứa một tia lệ khí không dễ phát hiện. Hắn hơi nheo mắt, lạnh nhạt: "Nghe nói nha hoàn của tẩu tẩu làm bánh hoa quế rất ngon, không biết có thể làm cho Thanh Trắc nếm thử?"
Đinh Lâu Yên thấy hắn gọi nàng là tẩu tẩu thì nghĩ rằng hắn đã hiểu lời khuyên của nàng. Trong lòng nàng hơi thống khổ, mâu thuẫn, lại không cam lòng; tóm lại là cực kì khó chịu.
Hắn nói đến bánh hoa quế, Đinh Lâu Yên liền biết hắn nhắc đến Yên Chi. Nha đầu đó vốn chỉ biết làm loại bánh ấy, nàng cũng từng nếm qua, quả thật không tệ. Chẳng qua không biết Tạ Thanh Trắc nghe ai nói, nhưng nếu hắn thích, nàng dĩ nhiên sẽ sai làm. Nàng nói: "Đường thúc nhắc đến Yên Chi? Nàng làm bánh hoa quế đúng là rất ngon, ngày khác ta sẽ sai nàng làm rồi đưa cho thúc"
Tạ Thanh Trắc cụp mắt, tùy tay ném miếng bánh phù dung lên bàn. Rất lâu sau, hắn mới phun ra một chữ: "Được". Cảm xúc ở ngôn từ, Đinh Lâu Yên không hiểu, nhưng nàng lại hơi bất an.
Từ cổng viện hình vòm, một nha hoàn mặc váy xanh thẫm chạy đến. Sắc váy tôn lên làn da trắng sáng, trên đầu có cài mộc trâm, trông đơn giản mà linh động. Cung cách thoải mái, không bảo thủ câu nệ mà lại tự tại điềm nhiên.
Tạ Thanh Trắc giương mắt nhìn, vẻ mặt lạnh lẽo đến cực điểm.
Yên Chi nhìn tình hình trong đình, lông mày nhíu lại. Tên ma tinh Tạ Thanh Trắc này hai ba ngày luôn kiếm việc cho nàng. Yên Chi sắp bị bức điên rồi.
Đoạn thời gian này, hắn cứ rảnh ra là bắt đầu hại nàng, nàng vừa phải ứng phó hắn vừa phải ứng phó Đinh Lâu Yên lâu lâu ngáng chân; Tạ Minh Thăng vẫn còn ám ảnh chuyện thi Hương, lâu lâu lại hậm hực nổi điên. Nàng còn phải làm công việc của nha hoàn, mãi mà không hết, không biết tóc của nàng đã bạc bao nhiêu sợi nữa...
Nàng bước nhanh đến, hành lễ, nói: "Nô tì thỉnh an thiếu phu nhân, thỉnh an nhị công tử"
Đinh Lâu Yên nhìn Yên Chi, khuôn mặt lạnh lùng, hỏi: "Chuyện gì?"
Yên Chi cúi đầu cung kính: "Cô gia đã trở lại chính viện, sai nô tì đi tìm ngài". Yên Chi ngẩng đầu, nhìn Đinh Lâu Yên, lại nhìn thấy Tạ Thanh Trắc đang ngồi ở đó, nhàn nhạt nhìn nàng. Ánh mắt kia quá khó lường, nàng không hiểu, chỉ theo bản năng, vội vàng nhìn xuống đất.
Đinh Lâu Yên suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, cáo từ Tạ Thanh Trắc. Đôi mắt nàng lưu luyến lướt qua mình hắn một lượt mới thôi. Nàng ra khỏi đình, không quay đầu lại.
Yên Chi đứng thẳng thân, ngước mắt nhìn nhìn Tạ Thanh Trắc thì phát hiện hình như từ đầu đến cuối hắn đều nhìn nàng chằm chằm. Ánh mắt quá nguy hiểm, Yên Chi sợ đến phát run. Nhưng nàng cũng thấy nghi hoặc; nghĩ một chút, nàng quyết định rời đi nhưng vừa định xoay người đã nghe hắn gọi: "Yên Chi!"
Nàng hơi giật mình, giương mắt nhìn hắn.
Hắn đứng dậy, ra khỏi đình, nhẹ nhàng xuống từng bậc thềm rồi dừng lại ở bậc cuối cùng. Yên Chi hơi khom lưng cúi đầu, tỏ vẻ nô tì đang chờ sai bảo. Nàng giữ tư thế, chỉ thoáng thấy góc áo của hắn và ngọc bội treo bên hông. Ngọc được khắc hình ba cây trúc, ngụ ý quân tử; chất ngọc sáng, lộ ra linh khí.
Yên Chi thu ánh nhìn, cung kính hỏi: "Công tử có gì sai bảo?"
Tạ Thanh Trắc nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo. Lát sau, khóe miệng hắn nhếch lên, vành mắt cong cong nhưng tổng thể khuôn mặt không hề có ý cười chỉ thấy vẻ quỷ dị. Ngữ khí hắn khinh thường nhưng cũng hàm chứa ý vị thâm sâu: "Ngươi giỏi lắm!" Âm cuối nhấn nhá, nếu không chú ý sẽ không nghe được. Yên Chi nao nao, cảm thấy ngạc nhiên lại hơi run sợ. Đầu càng thêm cúi, nàng hoảng đến nheo mắt, thầm nghĩ lần này nếu nàng để hắn cắn được, nhất định đến xương cũng không thừa.