Đôi mắt mờ đi nhưng Tuyết Linh vẫn cố chống lại đám thị vệ. Không hiểu sao đám thị vệ ấy ở đâu mà nhiều quá! Đánh mãi không hết, cứ đám này ngã thì đám kia lên. Dù nàng có là nhân tài võ học gì đó thì cũng là sức người. Như thế nào có thể một địch trăm?
Tuyết Linh phóng Huyết Sắc cước ra giăng khắp nơi cốt yếu không cho đám thị vệ kia đến gần và chặn đường bọn lính đang toan tính đuổi theo Ngọc Di cùng Ngân Nhi.
Tên đội trưởng đội thị vệ thấy vậy sợ hãi hét lên:
- Đừng lại gần! Đó là Huyết Sắc cước đứng đầu lục nhân đấy!
Đám lính hít một hơi thật sâu mở mắt thật lớ trừng trừng nhìn Tuyết Linh. Bọn họ không biết nữ nhân này là người như thế nào? Ở phương đâu mà lại có Huyết Sắc cước? Trong những thần khí đã gây nên biết bao sóng gió giang hồ có năm món thần khí là: Huyết Sắc cước, Hắc Bạch kiếm, Đoạt Mệnh đao, Vô Thường kiếm và một cuốn tuyệt phẩm sách dùng độc dược. Nhưng không biết sao năm trước, lục nhân cùng thần khí đột nhiên biến mất khỏi giang hồ như bốc hơi.
Nhân cơ hội đám thị vệ còn ngơ ngác, Tuyết Linh đã dùng khinh công chuồn êm.
Nàng dùng khinh công bay qua những nốc nhà xa hoa kia để tìm về Thiên Duyên cung của mình nhưng dòng máu tanh tưởi trong cuốn họng lại trào ra. Mắt nàng như có cả tạ đè lên không mở nổi. Giây phút đó nàng buông xui rồi! Nàng không còn đủ sức nữa. Có lẽ kiếp này mạng nàng là phải chết sớm khi mới ......
Tuyết Linh rơi tự do giữa không trung, nàng đang đợi cái cảm giác đau và tiếng nàng đã đáp đất một cách không mấy đẹp mắt kia. Bỗng.......bg-ssp-{height:px}
"ÙM"
Một tiếng ùm vang lên. Cái lạnh nhanh chống xâm chiếm cơ thể nàng. Tuyết Linh cố gắng mở mắt, dùng hết sức bình sinh trèo lên bờ. Cũng may là nước hồ này chỉ tới ngực nàng không thì chắc nàng đã thành ma nước rồi!
Một hắc y nam nhân đứng đó, đang ngắm nhìn hồ sen của mình thì một tiếng ùm vang lên làm hắn nhíu mày cực kì bất mãn. Không biết kẻ nào cả gan dám phá hoại giây phút thanh bình của hắn?
Hắn đi ra khỏi bóng tối để nhìn rõ hắc y nữ tử ướt sũng kia làm lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, ngủ quan tinh xảo không giấu nổi khí chất của một bậc đế vương - đó chính là thái tử Nguyên Phong, tướng công của Tuyết Linh!
Trong ánh sáng mờ ảo, Tuyết Linh dựa vào tường ráng mở thật to mắt nhìn kĩ bóng đen bước tới gần mình với gương mặt rất ư là đẹp giai nên nàng liền liên tưởng đến bộ truyện mình đã đọc: "Chỉ yêu quỹ nhãn vương phi" trong đó có viết rằng ma quỷ luôn luôn đẹp như tranh vẽ! Nàng không khỏi thắc mắc rằng đây có phải là người hay không? Nhưng có lẽ nàng sắp chết rồi! Quỷ thì quỷ cùng lắm nghe tâm sự của nàng rồi dắt đi thôi!
- Haha, thật không ngờ......An Tuyết Linh ta lại chết dưới tay Tiêu Thanh Mai đó......Ông trời thật khéo trêu người....Luôn cho ta thua ả....bây giờ lại chết ở nơi đất khách quê người.....Lại còn gặp được quỷ đẹp trai như vậy? Có phải ông muốn lấy sắc dụ ta xuống dưới chơi với tổ tông hay không? Có phải ta nợ ông cái gì hay không?....Mà bây giờ ông lại đối ta như vây?.....Thê thất sủng....trắc phi uy hiếp...bây giờ còn muốn mạng của ta? - Nàng nói như trách trời mà cũng như trách mình. Nở một nụ cười chua xót rồi ngất liệm đi.
Hắn nhìn hắc y nữ tử trước mặt, hơi thở yếu ớt đứt quãng dường như không còn nhận ra nàng còn sống nữa chính là người làm hắn ngày đêm mất ngủ? Làm cho hắn mỗi đêm chỉ nhớ đến cái cắn của nàng? Làm cho hắn mỗi lần nhớ đến ngón tay mình trong miệng nàng thì liền không kiềm chế được bản tính đàn ông?Thật không thể tin được nàng lại ra nông nỗi này! Càng kinh ngạc hơn khi nghe câu nói của nàng. Trong đầu hắn ông ông nhưng hắn liền định thần ngay được và rồi hắn mở chiếc mặt nạ kia ra....