Tiếng thét đau đớn vang lên làm Ngọc Di và Ngân Nhi giật mình quay đầu lại. Chỉ thấy Tiêu Thanh Mai đang cười lạnh còn Tuyết Linh thì đang ôm cánh tay trái dính máu. Hai người nhìn nhau rồi gật đầu, tiến đến bên cạnh Tuyết Linh định chuồn đi nhưng không kịp nữa rồi! Đám thị vệ của Kim Lan các đã đến. Trong số đó có một số người là ám vệ của thái tử.
Đây thật sự là một sự bất công rõ rệt! Thiên Duyên cung của các nàng thì vắng tanh như cái chùa bà đanh! Còn chỗ ở của một trắc phi - Kim Lan các thì lại đông đúc thế này, tính ra thì gần trăm người chứ không ít. Nhưng bây giờ các nàng không còn tâm trí nào để lo việc đó nữa. Cái các nàng quan tâm là làm thế nào để thoát khỏi cái nơi chết tiệt này!!!!
- Các ngươi là người phương nào? - Tên đội trưởng đội thị vệ chỉa kiếm vào các nàng quát lớn.
Các nàng không nói nhiều mà dùng khinh công mang theo Tuyết Linh bay ra khỏi căn phòng đó bằng đường phá nhà như lúc vào. Nhưng đúng là ông trời trớ trêu, lúc ra lại có thêm mấy người thị vệ võ công khá cao đang mai phục bên ngoài. Thật sự là khóc không ra nước mắt mà!
Sau một hồi giằng co gay gắt, các nàng không giết chết bọn thị vệ nhưng cũng làm cho bọn chúng trọng thương. Vừa đánh không làm người khác chết vô tội vừa kiếm đường lui thật sự làm khó các nàng. Trong suốt quá trình đó, vì đỡ cho Tuyết Linh một chưởng mà Ngân Nhi đã trọng thương vai phải. Không còn cách nào khác Tuyết Linh đành:
- Ngọc Di! Đưa Ngân Nhi đi nhanh đi, ta cầm chân bọn chúng rồi sẽ đi sau!
Ngọc Di thất thần khi nghe câu nói của Tuyết Linh. Nàng ra sức lắc đầu nói:
- Không được! Muốn đi thì cùng đi. Ta không bỏ ngươi lại đâu!bg-ssp-{height:px}
- Bây giờ không có thời gian nói chuyện đi hay không đi! Ngân Nhi giao cho ngươi đó! - Nói rồi Tuyết Linh bay đến chỗ Ngân Nhi giúp nàng phá vòng vay. Ngọc Di cũng bấm bụng làm theo lời Tuyết Linh. Cô dùng khinh công đưa Ngân Nhi chạy trước.
- Bảo trọng. - Ngọc Di thì thầm vào tai Tuyết Linh rồi vút cái đã bay lên bầu trời tối đen kia. Ngân Nhi được Ngọc Di bay đi thì ngỡ ngàng, quát to:
- Ngươi làm gì vậy? Sao lại để Tuyết Linh ỡ lại một mình? - Rồi cô ra sức vùng vẫy khỏi Ngọc Di. Ngọc Di tức giận nói:
- Ngươi yên đi! Đây là ý của Tuyết Linh, ta tin nó sẽ không sao. - Nói thế nhưng trong lòng nàng cũng không chắc. Nàng chỉ biết nguyện tin vào lời Tuyết Linh nói chứ không muốn suy nghĩ theo chiều hướng khác.
Cả quãng đường đó, hai người chả nói gì. Trong lòng chỉ thầm cầu mong cho Tuyết Linh bình an vô sự....
Trở lại với Tuyết Linh, khi cô nhìn thấy hai bóng dáng thân thuốc kia khuất sau màn đêm u tối thì thoở phào nhẹ nhõm. Cô không cần phải chịu đựng nữa, để mặc cho dòng máu tanh trong cuốn họng nãy giờ trào ra. Mùi máu trong gió thoang thoảng, Dòng máu tươi trong miệng nàng vẫn trào mãi không ngừng......