Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi

chương 13: huyền cơ (thượng+trung+hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tài nghệ của Quách Tử Tĩnh quả nhiên vô cùng phi phàm, từng loại thực phẩm vô cùng đơn giản, qua tay hắn chế biến, bổng trở thành một món ăn cực phẩm, hơn nữa cách trang trí món ăn lại vô cùng tinh xảo

Tiền Tứ Hải, mới đầu còn chê khen, sau khi ăn thử, liền như hổ cuốn báo vồ, đũa gắp liên miên không dứt. Quản Thư Hành ngoài uống rượu, đàm luận về cảnh vật, phong tục tập quán tám nước vẫn không nói ra mục đích mời Dận Không đến hôm nay

Cơm no rượu say, Tiền Tứ Hải thoải mái ngả lưng vào ghế, miệng cười nói:

- Thật không thể nào nghĩ ra, món chay lại có thể ngon đến như vậy, Tiền mỗ thật sự cảm thấy tâm trí thanh thản, tràn đầy khí lực. Có câu nói: “No bụng xuất dâm ý”, trong đầu mỗ bây giờ toàn là hình dáng của Viên Viên và Phi Yến

Mộ Dung Yên Yên nhịn không được nhíu hàng chân mày xinh đẹp, nàng cực kì bất mãn với cách ăn nói thô tục của lão Tiền Quản Thư Hành cười nói:

- Đêm nay Quản mỗ làm chủ đãi khách, Tứ Hải huynh cứ vui chơi thỏa thích.

- Cám ơn!

Nói xong, Tiền Tứ Hải loạng choạng đứng dậy, dáng trông có vẻ đã say, hướng cửa ngoài đi ra.

Mộ Dung Yên Yên, liền nhân cơ hội này đứng dậy nói:

- Yên Yên đi xem chút!

Quản Thư Hành gật đầu, Dận Không nhận ra, Tiền Tứ Hải cùng Mộ Dung Yên Yên trước sau rời đi, chính là tạo cơ hội cho Quản Thư Hành nói chuyện riêng với hắn

Quản Thư Hành cùng Dận Không đối ẩm một chén, mỉm cười nói:

- Bình vương có biết nguyên nhân Quản mỗ lần này đến Tần?

Dận Không lắc đầu, hai mắt nhìn thẳng Quản Thư Hành, tựa hồ đang chờ giãi thích

Quản Thư Hành nói:

- Bình Vương có còn nhớ, lúc tại Khang đô có gặp qua một vị tiên sinh tên là Tào Duệ

Hai mắt Dận Không ngời sáng, liền nhớ lại đêm tao ngộ gặp Tào Duệ, nếu người này không viết cho hắn một chữ “tù” thì chắc Dận Không cũng không dám chủ động sang Tần làm vi chất, Dận Không gật đầu nói:

- Tào tiên sinh là thế ngoại cao nhân, lưu lại cho Dận Không ấn tượng rất sâu sắc

encuatui.net/ Quản Thư Hành cười nói:

- Tào Duệ quả là tài nghệ kinh thế, hắn cùng mỗ là hảo bằng hữu lâu năm

Dận Không mừng rỡ nói:

- Quản tiên sinh là bằng hữu của Tào tiên sinh, vậy chắc biết Tào tiên sinh hiện đang ở đâu?

Từ đáy lòng, Dận Không vô cùng muốn gặp lại Tào Duệ một lần nữa, lúc này hắn rất cần một người có năng lực như vậy để chỉ đường dẫn lối

Quản Thư Hành nói:

- Vị bằng hữu này của mỗ như thần long thấy đầu nhưng không thể thấy đuôi, mỗ bây giờ cũng không biết hắn đang ở phương nào

Ánh mắt Dận Không toát lên vẻ thất vọng

Quản Thư Hành nói:

- Nữa tháng trước, trên đường mỗ sang Tần có gặp lại Tào Duệ, hắn có nhắc đến điện hạ với ta, nói là điện hạ hung hoài chí lớn, tương lai có thể thành bá nghiệp

Nét mặt bối rối, những lời của Quản Thư Hành vừa nói, khiến Dận Không hơi ngờ vực

Tựa hồ nhìn thấy được suy nghĩ của hắn, Quản Thư Hành mỉm cười nói:

- Mỗ còn biết, Tào Duệ có đưa cho Bình vương điện hạ một bức Xuân Cung đồ

Nhắc rới bức họa, Dận Không liền xác định Quản Thư Hành cùng Tào Duệ chắc chắn có quan hệ, liền mỉm cười gật đầu nói:

- Chính xác là có chuyện này!

Quản Thư Hành ánh mắt thoáng cho chút kích động, nhưng lập tức biến mất, khẽ vuốt chòm râu nói:

- Bức họa Xuân cung đồ đó, mỗ từng nhiều lần muốn mượn xem qua, nhưng chưa bao giờ được hắn đáp ứng, chẳng biết điện hạ có thỏa mãn yêu cầu này của mỗ hay không?

Dận Không thầm nghĩ: “Bức họa này nếu là bức Xuân cung đồ bình thường, người như Quản Thư Hành làm sao có thể coi trọng, chẳng lẻ bên trong còn có điều bí mật”

Bên trong suy nghĩ, nhưng bên ngoài vẻ mặt vẫn bình yên, từ từ nói:

- Thật sự là không khéo, bức họa đó, vãn bối lại không mang theo, hiện đang để trong cung tại Đại Khang

Quản Thư Hành vẻ mặt thất vọng nói:

- Nếu như thế, Quản mỗ với bức họa này thật vô duyên

- Nếu Quản tiên sinh thích bức họa đó, chờ lúc vãn bối trở về Khang quốc, lập tức lấy nó tặng cho tiên sinh

Dận Không ra vẻ vô cùng khẳng khái

Quản Thư Hành cười khổ nói:

- Mỗ xin cảm tạ Bình vương trướ

Dận Không đang muốn tìm hiểu bức họa kia có gì bí mật, liền hỏi một câu:

- Quản tiên sinh thích bức họa đó, phải chăng là muốn học phòng thuật?

Quản Thư Hành cười nói:

- Mỗ năm nay đã sáu mươi ba, đối với việc nam nữ đã sớm không còn hứng thú, sỡ dĩ muốn thấy bức họa, là làm theo yêu cầu của một vị bằng hữu đã khuất.

Quản Thư Hành lấy cái lí do này nói ra, Dận Không biết không thể từ lão, biết cái bí mật bức họa, bèn không hỏi nữa

Có lẽ thấy không còn có cơ hội xem bức họa kia, Quản Thư Hành nhất thời mất hứng nói chuyện, hai người trông giây lát đột nhiên trầm mặc

Một lúc sau, Mộ Dung Yên Yên quay lại, Dận Không đứng dậy cáo từ, Quản Thư Hành liền đứng dậy giữ lại:

- Đêm cũng đã khuya, sao Bình vương không nghĩ lại qua đêm?

Dận Không cự tuyệt nói:

- Ngày mai, vãn bối còn phải vào cung diện kiến hoàng hậu, nên tối nay phải chuẫn bị một chút

Nghe hắn nói như thế, Quản Thư Hành biết không thể nói gì khác, đành im lặng

Mộ Dung Yên Yên mỉm cười nói:

- Để ta tiễn Bình vương!

Dận Không gật đầu, hướng Quản Thư Hành cáo từ, hai người cùng bước xuống lầu. Ngoài sân, hắn không thấy xe ngựa của Tiền Tứ Hải, liền biết hắn giã bộ kiếm cớ tìm kỹ nữ đã về trước

Mộ Dung Yên Yên, chỉ tay vào cổ xe ngựa sang trọng nói:

- Bình vương lên xe của ta trở về!

Hắn gật đầu, lên xe ngựa. Mộ Dung Yên Yên cũng lên theo

Thấy vậy, Dận Không mỉm cười nói:

- Mộ Dung cô nương chắc có chuyện muốn nói với ta?

Đôi mặt đẹp của Mộ Dung Yên Yên thoáng chút bối rồi, thấp giọng nói:

- Yên Yên quả là có chút chuyện muốn nói với Bình vương điện hạ

Đêm xuống, sương mù phủ khắp Tần đô, cổ xe tứ mã chậm rãi xuyên làn sương. Dận Không cùng Mộ Dung Yên Yên lần đầu gặp riêng với nhau, dưới ngọn đèn thủy tinh chập chờn sáng tối, khuôn mặt nàng càng trở nên xinh đẹp một cách kỳ bí, hắn không hiểu vì sao, một nữ tử như nàng lại đi làm lão bản chốn thanh lâu

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:

- Bình vương điện hạ bây giờ đã là nghĩa tử của hoàng hậu, chắc bệnh tình của Tần hoàng đế ngài biết rất rõ?

Dận Không nhìn ánh mắt nàng, trong lòng thầm nghĩ: “Nàng ta hỏi vấn đề này làm gì? Tại sao một lão bãn như nàng lại quan tâm đến bệnh tình của Tần đế?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Yên Yên hỏi bệnh tình Tần đế, cũng không có mục đích gì, Bình vương cứ yên tâm!

Dận Không cười nói:

- Tần đế là vua Tần quốc, chúng dân dĩ nhiên quan tâm đến rồi!

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Yên Yên cũng không phải là thần dân Đại Tần. Yên Yên cùng với Bình vương giống nhau đều là con dân Đại Khang.

Nghe lời nàng vừa nói, hắn giật cả mình

Ánh mắt Dận Không tràn ngập nghi ngờ nhìn nàng, không biết Mộ Dung Yên Yên tột cùng là muốn cái gì, khi nói lời này cho hắn biết

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Yên Yên là người thuộc Đại Khang Thiên Cơ Cục

Nàng vừa nói, vừa lấy ra một lệnh bài trên đó có khắc hình con bướm đang tung cánh, mặt sau có hai chữ “Thiên” “Ky” . Dận Không ở Đại Khang cũng từng nghe qua, tướng quốc đương triều Tả Trục Lưu có nắm giữ một tổ chức gián điệp cực kì bí mật gọi là Thiên Cơ Cục, các thành viên trong tổ chức ẩn nấp khắp tám nước, nhưng hắn không ngờ lão bản của Bách Hoa lâu lại là một thành viên của nó

Mộ Dung Yên Yên khom người hành lể nói:

- Yên Yên sợ bị lộ thân phận, nên trước đây không dám hành lể, mong Bình vương thứ tội!

Dận Không cười khổ nói:

- Tả tướng quốc quả nhiên là thủ đoạn cao thâm, trước khi ta đi Tần, cũng không báo cho ta biết

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Tả tướng quốc vì lo an nguy của các thành viên trong tổ chức nên mới như vậy

Dận Không tại Đại Khang cũng không có gặp Tả Trục Lưu nhiều lần lắm, người này là một trong những trợ thủ đắc lực của Hâm Đức đế, thuộc phe ủng hộ Cần vương. Trước khi Dận Không đi Đại Tần, triều đình cũng đã nhiều phen thảo luận việc đánh hay là hiệp nghị hòa bình với Tần, tướng quốc Tả Trục Lưu chính là thuộc phe chủ chiến

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:

- Bình vương điện hạ bây giờ có thể đem tình hình bệnh tình của Tần đế nói cho Yên Yên biết?

Dận Không chậm rãi thả lỏng thân thể, thả lưng dựa vào thành xe ngựa, thầm nghĩ: “Tả Trực Lưu sau khi ý kiến chủ chiến thất bại, quả là trong lòng không cam tâm, nếu ta đem bệnh tình Tần đế nói ra, sợ rằng Tả Trục Lưu sẽ bẩm báo phụ hoàng, nhân cơ hội này xuất binh đánh Tần, khi đó hiệp nghị hòa bình xé bỏ, cái mạng của ta cũng theo đó mà mất”

Nghĩ vậy hắn liền nói:

- Tần đế chính xác là mắc bệnh, bất quá theo ngự y trong cung nói, hình như không có nghiêm trọng cho lắm, khoảng hai mươi ngay có thể bình phục hoàn toàn

Hàng chân mày thanh tú của Yên Yên nhăn lại, tựa hồ lời hắn nói ra nửa tin nửa ngờ

Dận Không thấp giọng nói:

- Mộ Dung cô nương hình như cùng Quản tiên sinh rât thân, không biết người này lại lịch như thế nào?

Mộ Dung Yên Yên cung kính đáp:

- Bình vương! Quản tiên sinh là phú thương Tề quốc, nắm trong tay các mõ thiết quáng, đồng lớn nhất thiên hạ. Lần này tới Tần chính là muốn gặp Tây Môn Bá Ngôn hợp tác làm ăn

Dận Không trầm ngâm, Tây Môn Bá Ngôn chính là gia tộc sản xuất vũ khí của Trung Sơn quốc, một trong những gia tộc sản xuất vũ khí nổi tiếng tám nước. Khi Trung Sơn quốc xưng thần với Tần, gia tộc Tây Môn cũng chuyển đến Tần, quân lực Tần quốc mạnh hơn mấy lần so với trước đây, Tây Môn gia tộc cũng góp mấy phần sức lực trong đó

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Yên Yên còn có chuyện muốn hỏi?

Dận Không gật đầu:

- Nàng nói đi!

- Tiền Tứ Hải gần đây bỗng nhiên đi lại mật thiết với Bình vương là vì chuyện gì?

Dận Không không trực tiếp trả lời câu hỏi của nàng, mà hắn hỏi ngược lại:

- Tiền Tứ Hải có quan hệ gì với thái tử Yên Nguyên Tịch?

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Tiền Tứ Hải chính là thương nhân châu báu, người ngày mặt ngoài trông có vẻ kì dị, khác người, nhưng lại thâm sâu khôn lường. Hắn cũng không tỏ ra mình thuộc phe nào trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, có quan hệ rất rộng với các quan lại Tần quốc. Càng thêm khó suy đoán, vẻ bên ngoài của hắn vô cùng phàm tục, nhưng khách nhân lui tới nhà toàn là các nhân vật quyền lực, phú quý tám nước, Yên Yên cũng đang cố gắng điều tra thân phận thật sự của người này.

Dận Không cười nói:

- Xem ra sau này, ta phải đề phòng với người này.

Hắn lúc này mới nói chuyện hoàng hậu nhờ Tiền Tứ Hải làm mai mối cho Mộ Dung Yên Yên nghe, nhưng nguyên nhân bên trong thì không đề cập đến

Khuôn mặt Yên Yên cười lộ vẻ say đắm lòng người, nhẹ giọng nói:

- Tinh hậu đem cửu công chúa gả cho công tử của Tiết tướng quốc, phải chăng là muốn phân hóa quyền lực của thái tử?

Không đợi Dận Không trả lời, nàng nói tiếp:

- Không có khả năng... Tiết An Triệu không vì con mình thành phò mã mà thay đổi lập trường, Tinh hậu dùng kế sách này có thể đoán trước thất bại.

Dận Không thầm cười, nguyên nhân vì sao chỉ có hắn và Tinh hậu biết

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Bình vương mặc dù được Tinh hậu nhận làm nghĩa tử, nhưng mọi việc tại Tần đô phải vô cùng cẩn thận, theo Yên Yên biết, Bình vương đã đắc tội với thái tử Yên Nguyên Tịch, chỉ sợ khi hắn đăng cơ đế vị, Tinh hậu cũng không đủ lực bảo vệ người.

Dận Không lạnh nhạt cười:

- Cuộc sống ở Tần đối với ta chính là cuộc sống tạm bợ, có thể qua được ngày nào thì hay ngày đó, làm gì có tâm tình suy nghĩ chuyện tương lai.

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng thở dài:

- Tinh hậu cùng thái tử tranh đấu, chưa biết bên nào sẽ giành thắng lợi cuối cùng, với thân phận Bình vương hôm nay, tham dự vào trong đó hình như không được sáng suốt.

Dận Không gật đầu, ánh mắt nhìn ngọn thủy tinh đăng chăm chú, mặc dù đã biết Yên Yên thuộc Đại Khang Thiên Cơ Cụ, nhưng hắn vẫn không đem nội tâm của mình thổ lộ với nàng.

Mộ Dung Yên Yên nói:

- Yên Yên lớn mật hỏi Bình vương một câu, bộ dáng Bình vương bây giờ hình như không giống như sống qua ngày đoạn tháng, ngài hình như đang có tâm tư khác?

Dận Không ha ha cười phá lên, qua đầu nhìn thẳng ánh mắt kiều diễm của Yên Yên nói:

- Yên Yên cô nương hình như hiểu rất rõ suy nghĩ của ta nhỉ?

Khuôn mặt Yên Yên có chút ửng đỏ, cười nói:

- Bình vương thứ lỗi, Yên Yên chỉ vì suy nghĩ đến an nguy của Bình vương mà thôi

Trở về Phong Lâm Các thì đã giữa đêm, thấy phòng Thái Tuyết vẫn sáng đèn, lòng Dận Không tràn ngập ấm áp, do dự có nên gõ cửa hay không, thì Thái Tuyết tay xách đèn lồng đã mở cửa ra, mặt vui mừng khi nhìn thấy hắn, nói nhẹ:

- Công tử đã về!

Dận Không ân cần gật đầu:

- Đêm đã khuya, sao nàng còn chưa đi nghĩ?

- Nô tỳ thức để chuẩn bị cho công tử bữa ăn khuya.

Nói xong, nàng hướng phiá nhà bếp đi tới.

- Thái Tuyết!

Dận Không từ phía sau gọi nàng

Thái Tuyết mỉm cười quay đầu.

- Ta không có đói bụng, nàng đi lấy bức họa mà Tào Duệ tiên sinh tặng cho, mang đến phòng ta nhé

Thái Tuyết treo cái đèn lồng lên tường, Dận Không cẩn thận cầm bức họa trên tay, nhưng không mở ra, vì Thái Tuyết vẫn đang nhìn hắn, bức họa vẽ gì, hắn biết rất rõ

Thái Tuyết thấy Dận Không vẫn không mở bức họa ra, có chút không hiểu liền nói:

- Công tử đang suy nghĩ điều gì?

Dận Không cười nói:

- Nàng đi nghĩ đi, để ta suy nghĩ một chút

Thái Tuyết ôn nhu vâng dạ một tiếng, pha trà xong cho Dận Không, nàng liền rời đi

Từ từ mở bức họa ra, Dận Không chăm chú nhìn vẫn không nhận ra huyền cơ bên trong, nhưng Quản Thư Hành coi trọng bức Xuân Cung đồ này, ắt hẳn nó phải có giá trị

Sau một hồi quan sát, không phát hiện ra điều gì khác lạ, Dận Không dựa vào bàn ngủ thiếp đi

Trong lúc đang mơ mơ màng màng, Dận Không cảm giác hình như có người đang đánh thức, cố mở hai mắt ra nhìn, liền thấy Yên Lâm đang đứng phía trước, đôi mắt xinh đẹp điêu ngoa nhìn hắn

Dận Không cuốn quít ngồi lại, ả công chúa biến thái này không mời mà tự đến, tám phần là kiếm hắn gây phiền toái

Yên Lâm cười lạnh nói:

- Dận Không! Chuyện ngươi đáp ứng ta còn nhớ chứ?

Dận Không liền hiểu ra mục đích của nàng không mời mà đến hôm này, mặt ngoài vẫn giả bộ ngơ ngác nói:

- Xin thứ cho Dận Không, ta vẫn không nhớ rõ đã đáp ứng công chúa tỷ tỷ chuyện gì?

Hai hàng chân mày của Yên Lâm nhíu lại:

- Ai là tỷ tỷ của ngươi? Mẫu hậu bị lời ngon tiếng ngọt mới nhận ngươi làm nghĩa tử, Yên Lâm ta không như vậy

Chỉ ngón tay về phía Dận Không, Yên Lâm nói:

- Hôm nay ta nhất định phải dẫn Dao Như về.

Dận Không a a cười nói:

- Ta tưởng đại sự gì, thì ra tỷ tỷ vì Dao Như đến đây, nếu là vì ả nha đầu này, ta xin hai tay dâng cho tỷ tỷ

Ánh mắt Yên Lâm hơi dịu lại nói:

- Nhà ngươi xem ra vẫn còn thức thời.

- Tỷ tỷ đợi chút, ta liền đem nàng tặng cho người

Nói xong, hắn đứng dậy, ánh mắt Yên Lâm nhìn lên bàn thì liền thấy bức Xuân cung đồ, mặt cười nhất thời đỏ lên, nói lớn:

- Dận Không! Ngươi đúng là tên dâm tặc, trốn ở chổ này để xem cái loại dâm thư kia

Dận Không mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Nói tới dâm đảng, Dận Không ta như thế nào lại so sánh được với ngươi?”

Bộ dáng bên ngoài vẫn không nói gì, chậm rãi cuốn bức họa lại, miệng nói:

- Lời của tỷ tỷ nói sai rồi, chuyện nam nữ chính là tư nhiên từ thời sơ khai thiên đia còn hổn độn đã có cho đến ngày nay, dùy trì nòi giống, điều hòa âm dương, lại bị tỷ tỷ hình dung ra hai chữ dâm uế

Thấy hắn cuốn bức họa một cách chậm chạp, Yên Lâm nhịn không được liếc mắt, khuông mặt cười cười lộ vẻ điêu ngoa, đột nhiên nàng nhanh tay đoạt bức tranh từ Dận Không xé thành hai đoạn

Dận Không kinh hãi thất sắc, đoạt lại bức họa từ trong này nàng, thì bức họa đã sớm thành vài mảnh, thấy vậy không khỏi nổi giận nói lớn:

- Con tiện nhân này quả nhiên không thể nói lí

Yên Lâm tức giận, mặt trắng bệch, cả giận nói:

- Ngươi gọi ta là cái gì?

Tiện tay, nàng rút đoản kiếm bên hông ra Dận Không nhìn xuống bức tranh giờ thành vài mảnh lụa, tức giận bước tới trước mặt Yên Lâm nói lớn:

- Không thể nói lí!

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, Yên Lâm liền đuổi theo, quát lớn:

- Dận Không! Ngươi dám mắng ta!

Nghe động tĩnh trong phòng, Thái Tuyết cùng Dao Như nhanh chóng chạy đến, hai người trái phải giữ chặt Yên Lâm lại

Đang lúc huyên náo cao điểm, Kỳ vương Yên Nguyên Tông đi tới Phong Lâm Các, thấy cảnh tượng như vậy, liền cuốn quít chạy lại, nói:

- Cửu muội! Ngươi lại tới đây làm gì?

Yên Lâm thấy Kỳ vương, cái mũi hễnh lên, nhất thời khóc òa, ngã vào lòng Nguyên Tông, nức nở nói:

- Thất hoàng huynh... Cái tên hỗn đản Dận Không này... Dám mắng ta là tiện nhân

Yên Nguyên Tông ân cần, vỗ vỗ vai Yên Lâm, ánh mắt nhìn Dận Không ra vẻ trách cứ. Dận Không thấy bộ dáng hắn ôm Yên Lâm, trong lòng không hề có chút sợ hãi

Yên Lâm được Kỳ vương an ủi, rốt cục cũng ngừng khóc, Yên Nguyên Tông liền nói:

- Mẫu hậu cho người đến nói chúng ta nhanh vào cung, không biết xảy ra chuyện gì?

Yên Lâm vung tay áo lau nước mắt nói:

- Chẳng lẻ bệnh tình phụ hoàng lại trở nên trầm trọng?

Yên Nguyên Tông lắc đầu, hướng Dận Không nói;

- Dận Không! Mẫu hậu cũng bảo ngươi đi cùng

Dận Không đoán ra được mục đích của Tinh hậu hôm nay mời ba người vào cung, xem ra Tiết An Triệu đã hướng Yên Lâm cầu hôn, nội tâm hắn bổng nhiên cao hứng, chỉ cần hôn sự Yên Lâm định đoạt, thì sự dây dưa với Dao Như sẽ không còn, hắn có thề bớt đi một phen lo lắng

- Ta không lấy chồng!

Yên Lâm điên cuồng thét lớn

Dận Không len lén nhìn nét mặt của Yên Nguyên Tông, lúc Tinh hậu nói đem Yên Lâm gả cho Tiết Vô Kỵ, khuôn mặt Kỳ vương không còn huyết sắc, hai bàn tay nắm chặt, có thể thấy được nội tâm Kỳ vương đang vô cùng khẩn trương và đau khổ

Tinh hậu lạnh lùng nhìn Yên Lâm nói;

- Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, từ cổ chí kim chính là quy luật bình thường

- Nhưng căn bản là hoàng nhi không thích cái gã Tiết Vô Kỵ kia

Hai mắt Yên Lâm rưng rưng, quỳ gối trên mặt đất.

Tinh hậu im lặng một chút, cầm chén trà nhấp một ngum, nói:

- Tiết Vô Kỵ là tinh anh trong lứa thanh niên bây giờ, lại trung thành cẩn cẩn, ta đã suy nghĩ rất kỹ mới lựa chọn cho ngươi

Yên Lâm khóc ròng nói:

- Hoàng nhi không muốn xuất giá, nguyện cả đời theo hầu mẫu hậu

Yên Nguyên Tông cắn môi, nén dũng khí lại, khuyên;

- Mẫu hậu! Có câu nói duyên tình không nên ép, nếu cửu muội căn bản không thích Tiết Hiệu úy... Mẫu hậu không nên bức bách cửu muội quá

- Hỗn trướng!

Tinh hậu đặt mạnh chun trà trên mặt bàn, mắt phượng trợn tròn nói:

- Người xưa có nói, phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, chuyện này không phải do các ngươi làm chủ, ta mà mẫu hậu của các ngươi, chẳng lẻ lại đi hại Lâm nhi?

Yên Nguyên Tông sợ hãi cúi đầu xuống.

Tinh hậu chậm rãi, đứng dậy, trên mặt lộ vẻ yêu thương:

- Ta sỡ dĩ lo hôn sự này cho Lâm nhi, một là Tiết Vô Kỵ là một nhân tài trong lứa thanh niên đương thời, hai là hoàng thương yêu thương nhất chính là Lâm nhi, bây giờ hoàng thượng đang bệnh nặng, nếu biết có hĩ sự này, có thể bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt

Đôi mắt đep của Tinh hậu nhìn Yên Lâm nói:

- Ngươi không hiểu nổi khổ tâm của mẫu hậu sao?

Yên Lâm khóc không ra tiếng.

Yên Nguyên Tông nói:

- Mẫu hậu! Con lớn mật nói một câu, nếu phụ hoàng mạnh khỏe vì tất đã đồng ý cách làm của người?

Hai mắt Tinh hậu lộ ra hàn quang hướng Yên Nguyên Tông gằn từng lời:

- Ai da chủ ý đã quyết, trừ phi các ngươi là phụ hoàng, trong thiên hạ không có ai có thể ngăn cản chuyện này

Ánh mắt vô cùng buồn bả, thất thần, Yên Nguyên Tông cúi đầu xuống, hướng Tinh hậu nói:

- Hoàng nhi có chút mệt mỏi, xin phép mẫu hậu hoàng nhi cáo lui

- Ngươi đi đi!

Dận Không vốn muốn rời đi cùng Kỳ vương, nhưng Yên Nguyên Tông khoát tay bảo đừng, xem ra Kỳ vương cần thanh tỉnh để tỉnh táo suy nghĩ biến cố này

Yên Nguyên Tông đi rồi, Tinh hậu thở dài nói:

- Lâm nhi! Ngươi đứng lên đi!

Yên Lâm thủy chung quỳ trên mặt đất khóc ròng

Tinh hậu hướng Dận Không nói:

- Dận Không! Ngươi ở lại đây với Lâm nhi, ta còn phải đi chăm sóc cho hoàng thượng

Dận Không cuốn quít gật đầu.

Hắn đi tới gần Yên Lâm vỗ nhẹ vào vai nàng nói:

- Cửu công chúa!

Vai Yên Lâm không ngừng run rẩy, chứng tỏ nàng đang thương tâm đến cực điểm, đối với ả công chúa biến thái này, hắn cũng không động tâm thương cảm nhiều lắm, kỳ thật lần này coi như hắn đã giúp Yên Lâm một chuyện, chỉ cần sau khi thành hôn, nàng cảm nhận được cảm giác của việc nam nữ hoan lạc, có lẽ tính biến thái của nàng sẽ mất đi

- Cửu công chúa...!

Tay Dận không nắm ống tay áo của nàng, đột nhiên Yên Lâm xoay người lại, bắt tay hắn, hung hăng cắn một phát

Dận Không đau đớn kêu to một tiếng, cánh tay phải bị cắn, máu tươi đầm đìa, cả giận nói:

- Ngươi thật sự quá biến thái!

Yên Lâm lúc này mới nhả tay hắn ra, đột nhiên ngã vào lòng hắn, cất tiếng khóc:

- Mẫu hậu tại sao muốn... Tại sao đối với ta như vậy...

Dận Không ngẫng ra, thân thể mềm mại ôn nhu của nàng dính sát và người hắn, nhủ hoa co giãn rung rung nhẹ nhẹ, một cảm giác không thành lời dâng lên trong lòng

Qua một lúc, Yên Lâm đẫy hắn ra, lệ ràn rụa trên khuôn mặt, hướng Dận Không nói:

- Cái tên dâm tặc! Tại sao vẫn còn ở đây, có phải muốn chê cười ta?

Dận Không cười khổ nói:

- Xem ra trong lòng công chúa, trước sau Dận Không vẫn không đáng để trong mắt.

Từ cánh tay truyến đến một trần đau đớn, hắn rên khẽ một tiếng, tại chổ bị cắn, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra.

Ánh mắt Yên Lâm nhìn vào vết thương, ánh mắt toát ra vẻ xin lỗi, nàng lấy mảnh lụa băng lại vết thương cho hắn.

- Cảm ơn!

Dận Không đột nhiên nhận ra, ả công chúa biến thái này không phải là không còn chổ tốt

Yên Lâm nói:

- Xem ra việc Dao Như cuối cùng là ngươi muốn thay đổi

Nàng vẫn không quên chuyện này, đem vấn đề Dao Như ra nói

Dận Không đứng dậy nói:

- Cửu công chúa hôn sự đã chuẫn bị, còn không phải gả đi sao?

Yên Lâm thở dài một hơi nói:

- Ngươi không cần lo lăng, mẫu hậu cố ý gả ta cho Tiết Vô Kị, ta tự nhiên không còn muốn Dao Như bên mình nữa, bất quá... Ngươi có thể đáp ứng ta, sau này chiếu cố tốt cho nàng không?

Dận Không gật đầu, xem ra nàng đối với Dao Như quả thật có vài phần chân tình

Yên Lâm nói:

- Ta có một lễ vật, nhờ ngươi đưa cho Dao Như, ngươi theo ta tới Ninh Tú Cung lấy

Có vẻ như nàng nghĩ ra hôn sự đã định đoạt, thần thái nản chí, ủ rũ, thái độ với Dận Không cãi thiện lên một chút

Dận Không theo Yên Lâm tới Ninh Tú cung. Trên đường đi, nàng vô cùng trầm mặc. Tới cửa cung, mới nói:

- Ngươi ở chổ này chờ ta, cấm đi vào!

Cung nữ bưng trà tới, rồi rời đi, lưu lại một mình hắn ngồi trong đại sảnh rộng lớn

Buồn bực chán nản, Dận Không đưa mắt quan sát chung quanh

Gian đại sảnh bố trí có vẻ rất phong nhã, trên tường có treo vài bức họa, bên cạnh còn treo đầy binh khí thượng phẩm, tinh xảo hiển nhiên xuất xứ từ những tay đại sư vũ khí

Từ cách bố trí đại sành, nhìn không ra đây chính là nơi ở của một nữ nhi khuê các, nghĩ đến Yên Lâm có tính biến thái, xem ra nàng đã sớm coi mình là một nam nhân

Đợi một hồi lâu, không thấy Yên Lâm đi ra, ả cung nữ cũng không biết đang ở địa phương nào, hắn bắt đầu do dự đứng lên, ả công chúa biến thái không biết đang chơi trò gì, hắn có nên rời khỏi nơi này hay không

Đang chuẫn bị rời đi, liền nghe bên trong vang tiếng bước chân, Yên Lâm trên mịnh vận bộ y phục cung trang màu vang cùng với vị cung nữ hướng Dận Không đi tới

Yên Lâm tựa hồ đã khôi phục lại tinh thần, nước mắt sớm đã lau khô, nhưng trên ánh mắt vẫn còn chút u sầu

Nàng hướng tới bên cạnh Dận Không ngồi xuống, cung nữ đem bình tra đặt lên bàn, sau đó yên lặng lui ra.

Yên Lâm châm đầy chén trà cho hắn, ra hiệu bảo dùng trà, Dận Không cười cười, nhấc chun trà lên, nhưng chỉ chạm môi, không uống cạn. Đối với Yên Lâm hắn luôn đề phòng, nàng đối với hắn hận tới tận xương tủy, đột nhiên thay đổi thái độ ăn nói nhẹ nhàng, làm hắn hơi nghi ngờ

- Chẳng biết công chúa đã chuẩn bị xong lễ vật chưa?

Dận Không mỉm cười nói

Yên Lâm cười nói:

- Đã chuẫn bị xong

Tay chỉ chun trà trên tay Dận Không nói:

- Mời dùng trà!

Dận Không băn khoăn, nàng nhiều lần mời hắn dùng trà, thái độ lại ôn nhu lễ phép so với trước kia quả là một trời một vực, trong này tất có điều cổ quái

Bên ngoài vẫn tỏ vẻ không ngu ngơ không biết, tay trái hắn nhẹ nhàng cởi bỏ miếng ngọc bội Tinh hậu ban tặng, thừa dịp nàng không chú ý, hắn thả rơi trên mặt đất

- A!

Dận Không giả bộ kinh hoàng kêu to một tiếng

Yên Lâm cúi xuống mắt đất nhìn thấy, liền khom người lượm giùm hắn, nhân cơ hội này hắn liền đổi vị trí hai chun trà

Nhận lấy Long bội từ tay Yên Lâm, ra vẽ kinh hãi, mắt xem xét miếng ngọc bội, miệng nói:

- Tạ ơn trời đất!

Yên Lâm cũng thất kinh nói:

- Nếu Long bội bị phá hủy, Cẩn thận cái đầu của ngươi

Dận Không ngượng ngùng gật đầu.

Dận Không cùng Yên Lâm ngồi xuống ghế, Yên lâm nâng chun tra lên, hắn âm thầm cười trộm, ả công chúa biến thái này dùng thủ đoạn này đối phó hắn, bây giờ gậy ông đập trúng lưng ông.

- Cửu công chúa! Mời dùng trà!

Dận Không cung kính nói

Nhìn Dận Không uống cạn chun trà, Khuôn mặt Yên Lâm hiện lên nét cười đắc ý, nàng uống cạn chun trà, trên tay, ánh mắt bổng lộ ra nét hung dữ nói:

- Dận Không!

Dận Không cười nói:

- Công chuá có chuyện gì cần phân phó?

Yên Lâm đứng dậy đi tới trước mặt hắn nói:

- Dao Như là người bình sinh ta yêu quý nhất, thế là người cư nhiên hoành đao đoạt ái cướp đi!

Nét mặt Yên Lâm trông có vẻ giận tới cực điểm, đôi gò bồng đào cao cao phía trước không ngừng phập phồng

Dận Không bình tĩnh không chút bối rối trả lời:

- Công chúa đã chuẩn bị hôn dự, hà cớ gì lại dây dưa chuyện này.

Yên Lâm cả giận nói:

- Dâm tặc! Yên Lâm ta nếu không chiếm được thứ gì, thì bất luận kẽ nào cũng không thể có được

Cắn chặt môi dưới, mắt phượng trợn tròn, bộ dáng muốn một kiếm giết Dận Không, nội tâm hắn chợt run lên, kinh hoàng nói:

- Ngươi... Muốn làm cái gì?

Yên Lâm đắc ý cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta không muốn một kiếm giết chết ngươi

Ánh mắt nàng nhìn chun tra trên bàn của hắn nói:

- Dận Không! Ngươi mặc dù giảo hoạt, lần này lại lọt vào tay ta. Chun tra vừa rồi ta đã bỏ “Lạc hồn như ý tán” chỉ chốc lát nữa, dược tính sẽ phác tác, ngươi sẽ bị mất đi nhân tính

Chứng kiến bộ dáng làm như kinh hãi của Dận Không, đôi mắt đẹp của nàng sáng ngời

Dận Không ra vẻ bộ dáng giận dữ nói:

- Yên Lâm! Ngươi quả là hèn hạ!

Yên Lâm mỉm cười nói:

- Ngươi mất đi nhân tính, lúc ấy sẽ hành xữ bất kính với ta, chỉ cần ta lên tiếng kêu cứu...

Yên Lâm đột nhiên xém chiếc áo trên người, lộ ra bờ vai trắng ngần, miệng nói:

- Dận Không! Ý đồ vô lễ với công chúa chính là tử tội, đến lúc đó sợ rằng mẫu hậu cũng không bảo vệ được ngươi.

Trong lòng thầm than, mình vô cùng may mắn, nếu hắn không phát hiện ra thái độ của nàng có chút thay đổi mà đề phòng, thì lần này tội không thể tránh

Hắn lạnh lùng nói:

- Công chúa bày mưu tính kế, có nghĩ tới chính mình lại mắc cái bẫy do mình bầy ra không?

Yên Lâm cười nói:

- Chết trước mắt mà còn tỏ vẻ!

Nàng đưa tay xé cái quần, lộ ra cái quần lót màu đỏ bên trong cùng với đôi chân trần mê người

Yên Lâm nói:

- Chỉ cần ta la lên một tiếng, ngươi...

Giọng nói của nàng đột nhiên run rẫy, khuôn mặt đang tươi cười, đột nhiên đỏ bừng

Dận Không mỉm cười, đứng lên nói:

- Công chúa quả nhiên là trí tuệ cao thâm, chỉ tiếc, người tính không bằng trời tính, của người lại trả lại cho người

Tay Dận Không chỉ trun trà trên bàn, rồi chỉ Yên Lâm nói:

- Chén trà có Lạc hồn như ý tan, hình như công chúa đã uống thì phải

Yên Lâm vô thức đưa tay lên cổ họng, tay còn lại không tự chủ đặt trên ngực nàng

Dận Không nở nụ cười, xoay người đi ra

Dận Không chưa từng nghĩ đến, Yên Lâm đột nhiên ốm cứng hắn lại

Nàng từ nhỏ đã tập võ nghệ, lại dùng toàn lực, nên Dận Không mất thăng bằng, hai người cùng ngã xuống mặt đất

Yên Lâm cười cười, môi anh đào hướng mặt hắn hôn từng hồi, miêng thốt ra từng tiếng rên rỉ mê người

Dận Không kinh hãi thất sắc, vạn vạn lần không nghĩ tới, lạc hồn như ý tán dược lực lại mạnh mẻ đến như vậy

Truyện Chữ Hay