Dận Không thấy Tiến Tứ Hải, đúng lúc hắn đang cùng một vị bắng hữu câu cá bên hồ. Giữa trưa, nhưng trời không có nắng, gió từng cơn dịu mát, bầu trời đầy mây, cảnh tượng xung quanh vô cùng u nhã
Tiền Tứ Hải vẫn như bình thường, trên người khoát một bộ trang phục lòe loẹt, bên ngoài là cái trường bào màu tím, bên trong áo lông màu đen, thắt lưng đeo phỉ thúy ngọc bội, thân mình mập mạp đầy tục vị kim tiền, vị bằng hữu kia thì ngược lại, thân mặc trường sam màu xanh, chân đi giày vải, trông có vẻ giống như một ngư ông đích thực
Thấy Dận Không đi tới, hai người cũng không chú ý, ánh mắt tập chung lên mặt nước trên hồ
Tiền Tứ Hải hô lớn một tiếng;
- Tới!
Tay giơ cao, cần câu cong lại như giương cung, trên mặt nước một con cá lớn đang cố hết sức vùng vẫy, tả xung hữu đột, chẳng mấy chốc bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Người áo xanh không hề chú ý đến biến hóa bên cạnh, mắt vẫn tập chung nhìn mặt nước, tay cầm câu bất động lộ vẻ trấn tĩnh cao thâm.
Con cá lớn sau một hồi vùng vẫy đã cắn đứt dây, ngậm theo lưỡi câu, lặn xuống hồ, Tiền Tứ Hải hô lên một tiếng mất mác, buông cần câu rơi trên mặt đất, lúc này hắn mới cười cười, nhìn Dận Không nói:
- Thì ra là Bình vương điện hạ!
Dận Không mỉm cười nhìn hắn gật đầu, đang muốn nói chuyện, thì thấy người áo xanh đứng lên, tay cầm câu từ tốn, thu thã tự nhiên, sau khoảng thời gian dùng một chun trà, hắn đã thành công kéo lên bờ một con cá thật to.
Tiền Tứ Hải hâm mộ nói;
- Quản huynh câu kỹ cao siêu, tiểu đệ tự thẹn không bằng.
t r
u y e n c u a t u i n e t Người áo xanh cười nhạt, đem con cá xâu lại, hướng Tiền Tứ Hải nói:
- Nhiều năm như vậy mà tính kiên nhẫn của ngươi vẫn không tiến bộ
Nghe lời vừa nói, Dận Không thầm nghĩ: “Không biết người này có thân phận như thế nào, mà giọng nói có vẻ đang giáo huấn một vãn bối đối với một người như lão Tiền”
Tiền Tứ Hải ra bộ dáng thụ giáo, miệng quát, tay quơ gọi người hầu lại lấy cá
Hai người cùng đi rữa tay, sau đó đi đến trước mặt Dận Không, Tiền Tứ Hải hướng hắn giới thiệu nói:
- Vị này là người mà hoàng hậu mới nhận làm nghĩa tử, Đại Khang Bình vương
Sau đó hắn hướng vị áo xanh nói:
- Còn vị này là Tề quốc Quản Thư Hành, Quản tiên sinh
Trong lòng Dận Không thầm kinh hãi, đối với hắn, Quản Thư Hành, cái tên này không hề xa lạ. Bốn phú thương đệ nhất thiên hạ chính là Khang quốc Hàn Bách Thọ, Tấn quốc Phan Thọ, Tần quốc Điền Tuấn, vị thứ tư chính là Tần quốc Quản Thư Hành, bốn người này nắm giữ hầu hết các mạch kinh tế của tám nước, chẳng trách Tiền Tứ Hải có thái độ cung kính như vậy.
Quản Thư Hành cười nói:
- Thì ra là Đai Khang Bình vương, Quản mỗ đã sớm nghe Tứ Hải huynh khen ngợi thiếu niên anh tuấn, hôm nay thấy được quả nhiên phi phàm
Mặt Dận Không có chút nóng lên, Tiền Tứ Hải cùng hắn chỉ có một lần tiếp xúc chính là cái đêm hoang đường tại Bách Hoa lâu, loại chuyện như vậy, lão tiền kia không lẽ lấy ra tuyên dương chứ?
Tiền Tứ Hải cười cười, chỉ mái lâu che mưa gần hồ nói:
- Chúng ta tới chổ phía trước nói chuyện
Tại mái lâu mộc mạc, sớm đã chuẩn bị rượu, ba người ngồi xuống, Tiền Tứ Hải cười nói:
- Hai đại gia chờ chút, cá làm xong sẽ lập tức mang lên
Dận Không mỉm cười nói;
- Xem ra hôm nay, Dận Không có khẩu phúc rồi!
Quản Thư Hành cầm bầu rượu lắc lắc, rồi nói:
- Tứ Hải huynh quả thật là keo kiệt, Quản mỗ từ Tề quốc xa xôi đến đây, chỉ mang ra một chút rượu này đãi khách, thiệt là...
Lão Tiền xấu hổ cười nói:
- Tiền mỗ khi nào là người nhỏ mọn, đây là rượu Bồ Đào đem từ Tây Vực đên, mỗ liền lấy ra một nữa để đãi khách hôm nay đó.
Quản Thư Hành ha hả cười nói:
- Nói chơi mà thôi! Tứ Hải huynh chớ có để ý
Lão Tiền lúc này mới hướng Dận Không nói:
- Bình vương làm sao biết Tiền mỗ ở chổ này?
- Dận Không đã ghé qua quý phủ, nghe quản gia quý phủ nói, Tiền tiên sinh đang ở đây, liền đi tới nơi này
Dận Không trả lời
Lão Tiền gật đầu nói:
- Chẳng hay Bình vương kiếm mỗ là có chuyện gì quan trọng??
Dận Không liếc Quản Thư Hành, không trả lời Tiền Tứ Hải
Lão Tiền thấy vậy liền cười nói:
- Không ngại, Quản thư sinh với ta là hảo bằng hữu, Bình vương có chuyện gì xin cứ nói.
Quản Thư Hành đứng dậy nói:
- Quản mổ qua bên đó, coi bọn người kia làm cá.
Nói xong, liền cất bước về phía đám người hầu đang làm bếp
Nhìn bóng Quản Thư Hành rời khỏi, Lão Tiền quay lại hướng Dận Không nói:
- Bình vương có chuyện gì xin mời nói.
Dận Không lạnh nhạt cười nói:
- Dận Không tới gặp Tiền tiên sinh, chính là bàn về một việc mua bán
Lão Tiền hai mắt sáng ngời, nói:
- Mỗ xin rữa tai lắng nghe.
- Tiền tiên sinh chắc cũng nghe đến Tĩnh hải Điền thị?
Thân hình mập mạp của Tiền Tứ Hải có chút run động. Điền thị cùng với Quản Thư Hành có thể nói là phú địch quốc ngang tầm. Tiền Tứ Hải tại Tần đô, người so với hắn về tài sản, có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng hắn so với hai vị kia thỉ chỉ như đom đóm với trăng
Lão Tiền liền nói:
- Theo mỗ được biết, Điền Tuấn đã bị sung quân tại biên cương phía bắc...
Dận Không cười nhỏ một tiếng, thấp giọng nói:
- Nhưng diêm trường của Điền Tuấn thì vẫn còn...
Tiền Tứ Hải là thương nhân xuất sắc, lời vừa nghe, hắn lập tức nhận ra có mùi kim tiền, khuôn mặt có chút căng thẳng, chứng tỏ trong lòng đang khẩn trương
Dận Không cầm chén tra trên bàn, uống một ngum, chầm chậm nói;
- Diêm trường nay đã được sung công, nhưng chính là thu nhập nay không bằng với xưa, do đó hoàng hậu chuẫn bị đem giao cho giới thương nhân Tần quốc...
Hai mắt lão Tiền lộ vẻ kích động, tin tức này đối với hắn vạn lần hấp dẫn, bất luận gã thương nhân nào đều biết diêm trường của Điền thị là món lợi vô cùng béo bở. Lúc xưa Điền thị phú xưng tám nước chính là nhờ cái diêm trường này, sau khi họ Điền mang tội, diêm trương bị sung công, nhưng lợi nhuận thu vào đã kém xa trước, nhưng chính là do phương pháp quản lí không phù hợp
Lão Tiền nhíu mày, tựa hồ lo lắng điều gì đó, suy tư hồi lâu rồi nói:
- Tiền mỗ phải làm cái gì?
Tiền Tứ Hải quả nhiên không tầm thường, nghe Dận Không nói ra điều kiện mê người, thì đằng sau lưng nhất định phải có yêu cầu gì đó
Dận Không cười nói:
- Tiền tiên sinh không nên lo lắng quá, chuyện này vô cùng dễ dàng, nếu tiên sinh làm tốt chính là tác thành một hĩ sự.
Tiền Tứ Hải đưa ánh mắt hồ nghi nhìn Dận Không, tựa hồ nói trong thiên hạ ít khi nào lại có chuyện tiện nghi đến thế.
- Cửu công chúa Yên Lâm đã trưởng thành, hoàng hậu định đính ước cho nàng.
Dận Không chầm chậm nói
Tiền Tứ Hải cung kính nói:
- Không biết hoàng hậu đã coi trọng vị công tử nào?
- Tiết Vô Kỵ công tử của tướng quốc Tiết An Triệu
Tiền Tứ Hải chợt hiểu ra nói:
- Hoàng hậu nhìn trúng Tiết vệ úy?
Dận Không gật đầu, Tiền Tứ Hải nét mắt có chút mỉm cười. Lão Tiền đương nhiên không biết kế đằng sau của Dận Không và hoàng hậu, tám chín phần lão Tiền có thể chỉ nghĩ đến, Tinh hậu mượn chuyện hứa hôn này để chia rẽ tập đoàn thế lực của thái tử Yên Nguyên Tịch
Tiền Tứ Hải nói:
- Tinh hậu nhờ mỗ làm mai mối?
Dận Không cười nói:
- Dận Không chỉ truyền lời, Tinh hậu từng nói qua: “Tiền tiên sinh này là người coi trọng lợi ích, huống hồ Tiền tiên sinh quan hệ rất tốt với tướng quốc đương triều, chuyện này tốt nhất là chọn hắn.”
Tiền Tứ Hải lộ vẻ xấu hổ, ngượng ngùng cười nói:
- Bình vương quả nhiên là người vui tính
Lúc này, Quản Thư Hành cùng một người hầu bưng món cá đã làm xong, hướng phía lâu đi tới
Tiền Tứ Hải suy tư một chút liền nói;
- Bình vương điện hạ, nhờ người chuyển lời đến hoàng hậu, việc này cứ giao cho Tiền mỗ
Mưa lất phất rơi nhẹ, Dận Không nắm tay Dao Như đứng trên một tòa tửu lâu ngắm nhìn quan cảnh Tần đô, chuyện bàn bạc vời Tiền Tứ Hải thành công, khiến tâm trạng vô cùng thoải mái, nếu mọi sự thuận lợi, ngày mai hẳn sẽ có tin tức
Tần đế Yên Uyên được Tôn Tam Phân tận tình trị liệu, bệnh tình có xu hướng ổn định, vượt qua kì hạn thời gian của Tinh hậu không thành vần đề, Dận Không từng bước hành động lợi dụng Yên Lâm để kích tính chiến đấu nơi Yên Nguyên Tông
Tiền Tứ Hải mặc dù không dễ dàng ngã theo phe Tinh hậu, nhưng người này chỉ quan tâm đến lợi ích, tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nắm lấy diêm trường. Huống hồ, việc mai mối cho công chúa trên căn bản không ảnh hưởng tới việc theo phe nào, có lẽ hắn suy nghĩ dù cho Tiết Vô Kỵ có hứa hôn cùng công chúa, cũng không thay đổi lập trường của tướng quốc Tiết An Triệu. Tiền Tứ Hải làm việc này không những được lòng Tinh hậu, mà còn không gây hiềm khích với thái tử, diêm trường lại có thể nắm trong tay, việc có lợi như vậy, thương nhân như hắn ai lại từ chối
Dao Như ngả đầu lên vai Dận Không, khuôn mặt cười cười, vô cùng hạnh phúc, Dận Không kì này giựt dây Tinh hậu chuyện Yên Lâm cũng có chút ít tư tâm, chỉ cần là địch nhân, hắn luôn quyết tâm diệt trừ, mà Yên Lâm là tình địch cũng không ngoại lệ
Dao Như đột nhiên duyên dáng hô to một tiếng, ngón tay chỉ xuống góc đường
Dận Không theo hướng ngón tay Dao Như chỉ, liền thấy một gã nam tử, mình trần đang quỳ trên mặt đất, khấu đầu liên tục, trên trán đã sớm chảy máu, phía sau là một lão phu nhân đang nằm bất động trên cái lâu nhỏ dùng để trú mưa ven đường, lão phu nhân này hình như đã chết từ lâu rồi
Trên đường, người qua kẽ lại tấp nập, nhưng không ai ghé mắt nhìn, Dận Không thầm nghĩ, nhân tình thế thái của Tần quốc giàu có này cũng cũng không có nồng nhiệt cho lắm
Dận Không chậm rãi đi xuống, hướng nam tử vẫn đang không ngừng khấu đầu, ra ý bảo Dao Như đem hai thỏi bạc đặt trên mặt đất
Nam tử ngẩng đầu lên, diện mục có chút anh tuấn, khí khái. Bên trái khuôn mặt có đóng dấu văn tự, xem ra người này là một gã phạm nhân, khó trách, người đi đường tránh xa, không biết hoàn cảnh người này thế nào mà lại lâm vào cảnh khốn cùng như thế.
- Tạ ơn đại ân của công tử
Hắn run giọng nói
Lúc này Dận Không mới chú ý đến cái mảnh lụa treo bên cạnh, tại Đại Khang, Dận Không đã từng thấy qua cảnh này, thường trên mảnh lụa viết: Bán thân làm nô, bán thân chôn thân nhân phụ mẫu...
Nam tử cầm lấy bạc trong tay, miệng nói:
- Tại hạ là Đường Muội, sau này cả đời là nô bộc của công tử
Dận Không lạnh nhạt cười:
- Chỉ là hai thỏi bạc, sao lại đáng giá cả đời làm nô bộc của ngươi
Nói xong xoay người, cùng Dao Như định rời đi
Đường Muội lớn tiếng nói:
- Công tử! Xin mời ngài lưu lại danh tính, Đường Muội sau khi an táng mẫu thân chu đáo, sẽ tìm người theo hầu
Dận Không quay đầu lại, hướng hắn nói:
- Phụ mẫu sinh ra ngươi, tất nhiên muốn ngươi có ngày kiến công lập nghiệp, quang tông diệu tổ, đâu có ai muốn ngươi cả đời làm nô bộc cho người khác
Dận Không xuất ra tờ ngân phiếu, nói:
- Đường Muội! Ngươi an táng mẫu thân xong, cầm lấy chút tiền này, kiếm chuyện làm ăn, mẫu thân ngươi có linh thiên cũng được an ủi
Đường Muội đường đường nam tử hán, trước cảnh này nhịn không được lệ rơi đâỳ mặt, không cầm ngân phiếu, xoay người ôm thân mẫu lên, hướng cửa thành từ từ bước đi
Đôi mắt Dao Như đầy lệ, nhìn Dận Không sùng kính. Hai người đang định nói chuyện, thì đột nhiên một con tuấn mã xuất hiện ngay trước mắt, Dận Không kéo Dao Như tránh sang một bên, không ngờ con tuấn mã dừng ngay lại trước hai người
Một tên hắc y võ sĩ, ngồi trên tuấn mã, tay cầm cương ngựa, miệng cười lớn:
- Ta tưởng là ai, thì ra là Dao Như cô nương!
Dao Như sợ hãi, mặt mày thất sắc, cầm chặt tay Dận Không, thân thể mềm mại run lên từng hồi
Tên hắc y võ sĩ xoay người xuống ngựa, hướng hai người đi tới, miệng nói:
- Kỳ vương điện hạ chẳng lẻ đem ngươi tặng cho tên ngốc tử này
Vừa nói, hắn vừa vươn tay chộp tới Dao Như
Dận Không đem Dao Như bảo vệ phía sau, cả giận nói:
- Lớn mật! Ở giữa Tần đô cư nhiên làm càn! Trong mắt ngươi chẳng lẻ không còn vương pháp?
Tên hắc y võ sĩ ánh mắt có chút chấn động, sau đó liền cười ha hả:
- Ngươi là cái thứ gì? Kỳ vương cùng ta là chổ quen biết, Dao Như là tình nhân của ta, chúng ta nói chuyện với nhau, người đừng có nhiễu sự
Hai tay gã võ sĩ hung hăng gạt Dận Không qua một bên, nắm lấy tay Dao Như cười lớn nói:
- Kỳ vương hồ đồ! Sao lại đem Dao Như ban tặng cho một tên phế vật, ta phải đi cầu Kỳ vương ban tặng nàng cho ta
Dao Như cố gắng vùng vẫy, nhưng thoát ra được, thất thanh la lớn:
- Hỗn đản! Ngươi mau thả ta ra
Hắc y võ sĩ cũng đồng bọn xung quanh cùng cười lên ha hả
Dận Không muốn sấn lại, liền bị tên võ sĩ tung một cước, ngã lăn trên mặt đất
Một âm thanh lãnh khốc vang lên:
- Buông nàng ra!
Đường Muội trên tay ôm thân mẫu, không biết khi nào xuất hiện, hắn đỡ Dận Không đứng lên, sau đó hướng tên hắc y võ sĩ nói:
- Ta nói lần thứ hai, sẽ không tha cho ngươi
Tên hắc y võ sĩ ha hả cười cuồng tiếu, Đường Muội đột nhiên vọt tới, tiếng cười đang vang vọng liền đứt đoạn. Tay Đường Muội nhanh như tia chớp, rút thanh loan đao bên hông gã hắc y võ sĩ, hàn quang hiện lên, trên yết hầu bốn gã võ sĩ liền xuất hiện bốn vết đao thật sâu, máu tươi theo đó từ từ phun ra
Dao Như ngã vào lòng Dận Không khóc lớn, Đường Muội ra tay vô cùng nhanh gọn và lãnh khốc, lạnh lùng nhìn xung quanh, hắn vung tay, thanh loan đao cấm chặt xuống mặt đường sâu ba tấc, cán đao run lên từng hồi
Mọi người xung quanh nhất thời im lặng, nơi xảy ra chuyện này, cách cửa thành không xa, đám vệ binh nghe được tin tức, liền đem người tới bao vây lại
Đường Muội nhìn thoáng qua thân mẫu trên tay, thân hình đã sớm lạnh, chậm rãi đem thi thể đặt trước mặt Dận Không, cung kính hướng hắn dập đầu ba cái thật mạnh
Dận Không cuốn quít đở hắn lên, miệng nói:
- Người cần gì phải làm như thế!
Đường Muội nói:
- Xin Ân công an tán cho mẫu thân, Đường Muội sợ rằng không còn làm được việc này
Hai gã vệ binh xông lên, muốn dùng dây trói hắn, Dận Không lớn tiếng nói:
- Dừng tay!
Tay Dận Không móc ra ngọc bội được Tinh hậu ban tặng, nói lớn:
- Đây chính là Long bội do hoàng thượng ban tặng, các người ai dam bắt hắn!
Vài tên vệ binh nhất thời do dự, có tên đã nhận ra Dận Không, biết hắn vừa được Tinh hậu nhận làm nghĩa tử, hơn nữa lại xuất ra chính là ngọc bội của Tần hoàng đế nên chúng không dám coi thường mà vọng động
Bốn võ sĩ mà Đường Muội vừa giết chính là bọn thực khách của Kỳ vương phủ. Kỳ vương Yên Nguyên Tông, một tháng trước, phái bọn người này sáng Đại Hán làm việc, cho nên không biết việc Dận Không được Tinh hậu coi trọng. Mấy tên này được Kỳ vương yêu thích, có địa vị khá cao trong đám thực khách, nêu kiêu ngạo, không coi ai ra gì
Một tên vệ binh, kéo tay Dận Không nói nhỏ:
- Người này vừa mới từ ngục thả ra, nay lại giết chết bốn người, mạt tướng nếu không bắt lại, sợ rằng không duy trì được công đạo
Dận Không liền nói;
- Bốn người này rõ ràng gây sự trước, Đường Muội chỉ rút đao tương trợ
Tên vệ binh cười nói;
- Bình vương yên tâm, mạt tướng sẽ đem toàn bộ câu chuyện trình báo lại, bất quá muốn bảo vệ người này, phải làm sao cho Kỳ vương không truy cứu
Dận Không gật đầu, miệng dặn dò:
- Đường Muội là ân nhân của ta, các ngươi nên đối đãi tốt với hắn
Tên vệ binh liền nói;
- Bình vương xin yên tâm, mạt tướng làm việc tự có cân nhắc
Dận Không cùng Dao Như mang thi thể của thân mẫu Đường Muội chôn cất chu đáo tại một nghĩa trang phụ cận, sau đó liền đi tìm Kỳ vương
Yên Nguyên Tông hiễn nhiên đã biết tin tức sự việc, trên mặt vẫn không có nét gì giận dữ, hình như sớm đoán ra, Dận Không sẽ tới tìm hắn
- Vương huynh!
Dận Không cung kính chào
Yên Nguyên Tông thở dai:
- Dận Không ngươi đên đây là vì chuyện của tên Đường Muội?
Dận Không gật đầu:
- Việc này đều là do tiểu đệ, Đường Muội chỉ là một lòng báo ân, Vương huynh hãy vì hắn trung hiếu nhân nghĩa mà tha cho hắn một lần
Yên Nguyên Tông nói;
- Ngươi cũng biết, người hắn giết chính là những hào môn thực khách trong phủ ta, trong đó ĐíchKhâu Vũ là người đã từng cứu ta một mạng
Dận Không âm thầm cười nhạo, hào môn thực khách trong tay Kỳ vương toàn là lũ ti tiện, loại người này mà hắn lại xem trọng, thật đáng buồn cười
Yên Nguyên Tông trầm mặc đứng im một hồi, rồi nói;
- Bọn họ đùa giỡn Dao Như, chuyện này không đúng, nhưng chuyện ta ban Dao Như cho ngươi, bọn chúng lại không biết. Nhưng vì một nữ tử mà giết liền bốn mạng người, thật sự là có chút quá phận
Giọng nói của Yên Nguyên Tông tràn ngập ý tứ trách cứ
Dận Không lại cảm thấy chuyện này không có gì là quá phận. Đường Muội giết chết bốn gã này chính là hơp ý hắn, vô luận ai xúc phạm tới hắn, nếu có thể làm, hắn sẽ làm
Nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài Dận Không vẫn tỏ vẻ khiêm cung có lỗi, giọng khẩn cầu nói:
- Vương huynh xin cho hắn một cơ hội
Yên Nguyên Tông cả giận nói:
- Nếu ta không giáo huấn hắn, sau này làm sao có thể nhìn mặt đám thực khác hào môn trong nhà
- Đại ca!
Dận Không chịu khuất tất quỳ xuống, Yên Nguyên Tông xem ra giận thật sự, bất quá người này hay mềm lòng, Dận Không liền dùng thủ đoạn này
Yên Nguyên Tông thấy vậy liền nói;
- Ngươi đứng lên rồi nói!
- Đại ca nếu không đáp ứng chuyện của Đường Muội, tiểu đề nguyện sẽ quỳ mãi nơi này
Yên Nguyên Tông thở dài;
- Cũng được! Người này có thể được coi là có nghĩa khí, ta đáp ứng ngươi
- Ta ơn đại ca!
Dận Không lúc này mời từ từ đứng lên
Yên Nguyên Tông nói;
- Nhưng Đường Muội sau này tuyệt đối không thể ở lại Tần đô
Dận Không Chỉ cần Nguyên Tông đáp ứng buông tha, chuyện này tự nhiên không thành vấn đề.
Yên Nguyên Tông quả nhiên giữ lời.
Buổi chiều Đường Muồi liền được thả ra. Dận Không cùng Dao Như dẫn hắn tới trước mộ thân mẫu. Đứng trước mộ, hắn quỳ rạp xuống, khóc lớn nói:
- Mẫu thân! Con bất hiếu...
Lời nói không thoát ra được, lệ đã tuôn trào
Dận Không vỗ nhẹ vào vai hắn, Đường Muội, tay gạt nước mắt, đứng dậy
Dận Không lấy hành lý trên tay Dao Như đặt trên tay hắn, nói:
- Đường Muội! Mặc dù lần này có thể thoát ra, nhưng Tần đô này không thể ở lại, ngươi mau mau rời khỏi chổ này
Đường Muội dùng sức gật đầu, tiếp nhận hành trang, hắn quỳ xuống trước mặt Dận Không nói:
- Bình vương điện hạ! Đường Muội này suốt đời không quên đại ân của người
Dận Không đở hắn lên nói:
- Thật ra, ngươi mới là ân nhân của ta
Đường Muội nói:
- Đường Muôi vốn là vũ phu, không biết cách ăn nói, tương lai nếu Bình vương cần, nhất định sẽ liều mạng báo đáp
Nói xong, liền xoay mình rời đi, chẳng mấy chốc, thân ảnh biến mất trong màn đêm
Dận Không nhìn hướng hắn rời đi, cảm thán nói:
- Đường Muội chính là một vị hiệp sĩ
Dao Như ôm cổ tay hắn, ôn nhu nói:
- Đều do Dao Như không tốt, đem lại phiền toái cho công tử
Dận Không ôm thân thể Dao Như vào trong lòng. Năm tháng Dao Như ở Kỳ vương phủ, chắc chắn chịu rất nhiều nỗi khuất nhục. Lần này mặc dù cứu được Đường Muội, nhưng mối liên hệ của Dận Không và Kỳ vương đã xuất hiện một vết rách, bọn thực khách dưới tay hắn cũng sẽ sinh ra cừu hận, sợ rằng khôi phục lại mối quan hệ này, phải tốn thêm chút công phu và thời gian
Dận Không cùng Dao Như về tới Phong Lâm các, thì Tiền Tứ Hải đang trong đại sảnh chờ đợi, vẻ mặt hắn tươi cười, xem ra việc hôn sự của Yên Lâm đại công cáo thành
Tiền Tứ Hải thấy hắn và Dao Như liền cười nói;
- Tiền mỗ ở nơi này đợi hơn một canh giờ, thì ra là Bình vương điện hạ có mỹ nhân bên cạnh nên không biết thời gian
Dận Không cười nói:
- Xem ra Tiền tiên sinh mắng ta chậm trễ
- Tiền mỗ sao dám, bất qua chỉ nóng lòng đem hĩ tin nói cho Bình vương mà thôi!
Lời này nói ra, chứng tỏ Tiền Tứ Hải đã hoàn thành công việc
Dận Không ra hiệu cho Dao Như mang trà, liền thấy Tiền Tứ Hải đứng dậy nói:
- Quản tiên sinh còn đang chờ chúng ta tại Bách Hoa lầu, chúng ta còn không mau xuất phát?
Dận Không ngạc nhiên nói:
- Quản tiên sinh?
Trong lòng không nghĩ ra được, Quản Thư Hành đối với hôn sự này có gì liên quan
Tiền Tứ Hải nói:
- Quản tiên sinh cố ý cùng Bình vương kết giao, nên đã chuẩn bị chu đáo một bàn tiệc, kêu mỗ chuyễn lời mời
Tiền Tứ Hải, cười mĩm nói:
- Chúng ta tới đó, vừa uống vừa nói, chẳng phải hay hơn?
Dận Không khoái trá gật đầu, Quản Thư Hánh lưu lại ấn tượng khá sâu, cùng người này kết giao, tương lai nhất định có kết quả tốt
Lần trước cùng Tiền Tứ Hải qua một đêm tại Bách Hoa lâu, lần này là lần thứ hai Dận Không đến nơi này
Trên xe ngựa, Tiền Tứ Hải đã đem tình hình nói ra, Tiết An Triệu đối với việc này do dự không quyết, nhưng chính là Tiết Vô Kỵ đã sớm ái mộ Yên Lâm, thấy con mình như vậy, Tiết An Triệu đã đáp ứng hôn sự này, ngày mai sẽ vaò cung hướng Tinh hậu cầu hôn
Dận Không cười nói;
- Hoàng hậu quả nhiên không có nhìn lầm, Tiền tiên sinh đã ra tay, ắt thành công
Trong lòng liền coi trong thêm vài phần lão Tiền này
Tiền Tứ Hải hắc hắc cười một tiếng:
- Việc diêm trương Điện thị, mong Bình vương nhắc nhở hoàng hậu giùm
- Tiền tiên sinh cứ yên tâm! Hoàng hậu đã đáp ứng, tuyệt sẽ không đổi ý
Lúc Tinh hậu nói ra điều này rất chắc chắn, nên Dận Không rất mạnh dạn hứa
Tiền Tứ Hải cảm ơn cuốn quít, nếu việc thu thập diêm trường thuận lợi, hắn rất nhanh có thể trở gia nhập vào hàng ngũ của nhóm thiên hạ đệ nhất phú thương
Dận Không trâm ngâm một chút, nói nhỏ:
- Thái tử có biết chuyện này hay không?
Tiền Tứ Hải có chút bối rối, không ngờ Dận Không hỏi câu này, do dự một chút rồi trả lời:
- Tiền mỗ nghĩ, thái tử hẳn đã biết
- Nghe nói Tiền tiên sinh cùng thái tử giao tình không tệ
Dận Không cố ý hỏi, vì lần trước thái tử nhờ hắn đến dò xét, hắn thuộc dạng có ơn người thì trả lại cho người
Tiền Tứ Hải lộ ra bộ mặt trong vô cùng ngại ngùng, cười cười nói:
- Quen biết mà thôi, Tiền mỗ có quan hệ với rất nhiều người trong hoàng tộc, hơn nữa giao tình cũng không tệ...
Ngừng lại một chút Tiền Tứ Hải nói tiếp:
- Kỳ thật người mà Tiền mỗ ta muốn kết giao chính là Tần đế và hoàng hậu, nhưng lại không có cơ hội, hôm nay Bình vương đã mang đến cơ hội này
Lão Tiền quả nhiên cực kì giảo hoạt, hai người nhìn nhau, cùng cười phá lên
Tiền Tứ Hải cười mỉm nói:
- Lần đầu tiên gặp Bình vương, liền biết điện hạ không phải là nhân vật trong ao tù, xem ra ánh mắt của Tiền mỗ quả nhiên không sai, tiền đồ của Bình vương thật không thể tính được
Dận Không cố ý thở dài một hơi:
- Dận Không bất quá chỉ là một kẽ mang thân phận chất tử, tại Đại Tấn chính là một kẽ tù đồ, làm gì mà có tiền đồ chứ
Tiền Tứ Hải nói:
- Bình vương cần gì quá khiêm tốn, Tần đô có người nào không biết, hoàng hậu đã nhận ngài là nghĩa tử, sau này mong Bình vương chiếu cố nhiều cho Tiền mỗ này
Trong lòng Dận Không cũng cảm thấy có chút đắc ý, dựa vào Tinh hậu, chính là dựa vào một ngọn núi lớn, nếu không như vậy, lão Tiền sao lại khách khí với hắn như thế. Hắn nhận ra tiền đồ của mình gắn chặt vào tiền đồ của Tinh hậu mẫu tử
Đi vào đại môn của Bách Hoa lâu, liền thấy một bóng dáng diễm lệ đang đứng đón, Dận Không liền nhận ra mỹ nữ này chính là Bách Hoa lâu lão bản Mộ Dung Yên Yên
Mộ Dung Yên Yên vận trang phục màu xanh, khoát bên ngoài chiếc ao lông cừu màu trắng, toát ra dung trang làm động lòng người. Nàng thản nhiên cười nói:
- Bình vương điện hạ, lâu quá không gặp!
Âm thanh khàn khan, nhưng lại có một chút mê lực đặc thù, tựa như đôi tay nhỏ bé đang vuốt nhẹ cõi lòng
Tiền Tứ Hải ha hả cười nói:
- Mộ Dung lão bản trong mắt chỉ có Bình vương, chẳng lẻ không thấy Tiền mỗ
Mộ Dung Yên Yên ôn nhu cười:
- Tiền lão bản nói đùa, trong mắt Yên Yên mỗi vị khách vào Bách Hoa lâu đều vô cùng cao quý, nàng trả lời Tiền Tứ Hải mà hình như hướng tới Dận Không, hắn thầm nghĩ: “Xem ra từ lúc Tinh hậu nhận làm nghĩa tử, địa vị của ta quả nhiên có chút cân lượng tại Tần đô này”
Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói:
- Nghĩa phụ đang đợi tại Yễm Nguyệt Các
Dận Không ngẫng ra, không nghĩ tới Mô Dung Yên Yên này lại có quan hệ như vậy với Quản Thư Hành, Lão Tiền cũng không nói trước cho hắn
Dận Không cùng Tiền Tứ Hải và Mộ Dung Yên Yên, đi lên Yễm Nguyệt Các, trang trí bên trong so với lần trước hoàn toàn bất đồng, hoa lan treo khắp nơi, tỏa ra mùi hương thơm ngát
Đại sảnh lúc trước giờ không còn, chỉ thấy cái bàn gỗ đặt giữa không gian đầy hoa thơm, Quản Thư Hành mặc bộ áo màu xám, đang ngối cười mỉm.
Dận Không cuốn quít bước tới nói:
- Dận Không đến trể, mong Quản tiên sinh thứ lỗi
Quản Thư Hành cười nói:
- Có thề mời Bình vương tới, Quản mổ đã rất vinh hạnh, nếu ngồi đợi đến ngày mai, Quản mỗ cũng vui lòng
Bốn người ngồi xuống
Vốn tưởng như lần trước, có mỹ nữ theo hầu, nhưng lần này ngoài Mộ Dung Yên Yên thì không còn ai khác
Mộ Dung Yên Yên đã cởi bỏ cái áo khoát lông cừu, ngồi cạnh Dận Không, toàn thân toát ra mùi thơm dìu dịu. Thân thể mềm mại, đường cong ẩn hiện sau lớp lụa trắng, làm hắn liên tưởng tới cảnh tượng được ôm trong lòng cái thân hình này
Thức ăn toàn bộ là đồ chay, bày biện công phu đẹp mắt, làm cho thực khách không đành lòng mà xuống đũa, Tiền Tứ Hải nhịn không được kháng nghị nói:
- Quản huynh rõ ràng biết Tiền mỗ vô nhục không vui, lại đi chuẩn bị toàn là đồ chay?
Quản Thư Hành cười nói:
- Ngươi không nên oán trách ta, chuyện này ta đem giao hết cho nghĩa nữ, ngươi có cái gì bất mãn thì cứ tìm nó
Mộ Dung Yên Yên rót rượu cho moi người xong, dịu dàng nói:
- Thịt cá ăn nhiều cũng không tốt, lấy dáng người Tiền lão bản chẳng lẻ lại thiếu thịt cá
Tiền Tứ Hải nói:
- Mộ Dung lão bản hình như lấy dáng vóc của ta mà trêu đùa?
Mộ Dung Yên Yên cười nói:
- Vóc dáng của Tiền lão bản chính là quỷ khí bức người
Bốn người cùng ha hả cười
Tiền Tứ Hải với tay, lấy chén rượu lên nhấp một ngum, hàng chân mày nhíu lại nói:
- Này! Cái này hình như không phải là rượu
Mộ Dung Yên Yên ôn nhu nói:
- Tiền lão bản không có nghe qua, quân tử uống rượu như uống nước sao?
Tiền Tứ Hải cười khổ nói;
- Ngày trước Quản huynh nói ta hẹp hòi, xem ra so với Mộ Dung lão bản, ta còn thua vài phần
Quản Thư Hành nói:
- Ngươi nào hiểu được, muốn cảm nhận thức ăn chay đúng vị, phải rữa sạch mùi vị còn sót lại trên lưỡi bằng nước trước
Nguyên lại chén nước này dùng để súc miệng, Dận Không bắt trước Quản Thư Hành súc miệng, sau đó hai mĩ tì đi tới, đem khăn cho mọi người lau tay
Tiền Tứ Hải nói:
- Ăn bửa cơm mà phải phiền toái như thế này, sớm biết như thế, Tiền mỗ mời mọi người tới Đức Hưng lâu ăn thịt nướng
Mộ Dung Yên Yên nói:
- Vị đầu bếp này được mời từ Đại Khang tới, thức ăn chay do người này làm có thể nói là đệ nhất thiên hạ
Dận Không nghe vậy liền thốt lên:
- Mộ Dung cô nương nói chính là Quách Mộ Giả?
Mộ Dung Yên Yên nói:
- Bình vương nói đùa, Quách Mộ Giả sớm đã từ thế, vị ta mời tới đấy chính là cháu ruột Quách Tử Tĩnh
Đôi mắt xinh đẹp sáng lên, cười nói:
- Bình vương ở Đại Khang nhiều năm, chắc là biết người này?
Dận Không cười nói;
- Lúc còn nhỏ, ta may mắn từng thưởng thức qua tay nghề của Quách Mộ Giả tiên sinh, mĩ vị còn nhớ tới tận bây giờ, về phần vị truyền nhân này, ta chưa từng nghe qua, càng vô duyên thưởng thức qua tài nghệ
Mộ Dung Yên Yên nói:
- Tay nghề của người này có thể nói là chân truyền của Quách Mộ Giả lão tiên sinh, Bình vương hôm nay có thể thưởng thực để xem rõ thực hư
Nữ lang này rất có tâm kế, cố ý mời một đầu bếp tại Đại Khang, cố ý giãi trừ cảnh giác của Dận Không, nhằm kéo gần khoảng cách lại