Tales of Reincarnation in Maydare

chương 5: những đứa trẻ của bãi rác (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Cố lên nào mọi người, cùng cố hết sức cho Cuộc thi Ma cụ thường ngày nào!”

Ở trong xưởng kính nơi chúng tôi thường hội quân, tôi quay sang phía những người đồng đội trong nhóm Garnet và cất tiếng khích lệ họ nhưng để đáp lại thì bọn họ lại trưng ra những ánh mắt trống rỗng.

Hôm nay, chúng tôi sẽ tiếp tục thảo luận về bài tập nhóm cuối cùng – Cuộc thi Ma cụ thường ngày.

Một ma cụ liên quan đến ăn uống, trang phục hoặc nơi ở.

Giờ thì chúng tôi sẽ chọn chủ đề nào cũng như nên làm cái gì nhỉ?

“Tớ luôn nghĩ rằng chúng ta nên làm một ma cụ gì đó liên quan đến ‘ăn uống’. Miladriede có rất nhiều món ngon đấy.”

Tôi ngay lập tức bắt đầu bài thuyết trình trên tấm bảng đen với một sự nhiệt huyết.

Nếu như phải chọn giữa các chủ đề đó thì chắc chắn đồ ăn là thứ thú vị nhất.

Tuy nhiên…

“Đồ ăn à? Anh chịu quá đủ với cái Bản Báo cáo Khoai tây gần đây rồi, thế nên anh không muốn làm gì liên quan đến đồ ăn đâu.”

Frey lên tiếng. Quả thực, đó là một bài tập rất khó nhằn.

“Chúng ta không cần phải ăn khoai tây đến chết như lần trước nữa đâu. Trừ khi mọi người quyết định là một cái nồi hấp khoai.”

Ngay khi tôi và Frey chuẩn bị lao vào tranh luận thì Nero đã đặt tay lên cằm trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi cất tiếng.

“Nếu như chúng ta thu hẹp chủ đề xuống thành thức ăn thì cậu nghĩ chúng ta nên làm loại ma cụ như thế nào, Makia?”

“Để xem nào… một cái nồi cơm.”

“…Nồi cơm?”

Ai nấy đều ngơ ngác như thể chưa từng nghe đến thứ đó bao giờ vậy.

Mà như vậy cũng đúng. Vì ở Vương quốc Ruschia chẳng có thứ gì được gọi là nồi cơm cả.

Nhưng với tư cách là một cựu người Nhật, mà người Nhật thì rất yêu cơm nên tôi đã vẽ ra hình của một cái nồi cơm trên bảng đen rồi giải thích.

“Nồi cơm là một cỗ máy trông như thế này và được chuyên dùng để nấu cơm.”

“...”

Ồ? Một sự tĩnh lặng đầy huyền bí.

Những thành viên trong nhóm của tôi nhìn nhau.

“Nhưng nó có khác gì với việc nấu cơm từ những cái nồi thông thường?”

“N-Nó hoàn toàn khác đấy, Nero! Đó là một công cụ đặc biệt chỉ chuyên dùng để nấu cơm. Cậu nhấn nút nó sẽ tự động biến gạo thành cơm. Ngoài ra thì cậu có thể hẹn giờ nấu, và một khi nấu xong thì nó sẽ giữ cho cơm được nóng hổi… như vậy không tiện sao?”

Có vẻ như những người còn lại trong nhóm chẳng hiểu được bài thuyết trình đầy nhiệt huyết của tôi.

“Chẳng phải nó tiện chỉ vì em thích cơm sao, Nhóm trưởng?’

Một lời châm biếm đầy sâu sắc của Frey.

“Ugh…” Tôi ngập ngừng trong khi cố gắng tìm lý do để bào chữa.

“Không phải vậy đâu! Dạo này các món làm từ cơm đang càn quét khắp Miladriede đấy!”

“Oh, nghĩ lại thì cũng đúng” Lapis cũng chen vào như thể vừa nhớ ra điều gì đó vậy. “Tớ từng nghe rằng ngoài việc nhập khẩu rất nhiều gạo từ phương Đông và việc các món cơm của Miladriede đang dần trở nên phổ biến hơn trên thế giới thì những tin đồn liên quan đến chuyện Đấng Cứu thế đến từ thế giới khác thích các món cơm đã khiến mọi thứ bùng nổ.”

“Th-Thấy chưa! Lapis cũng nói rồi đấy!”

Tôi xiết chặt lấy cánh tay của Lapis khi cô ấy vừa nói đỡ giúp mình.

Quả đúng là bạn thân nhất của tôi mà, yêu Lapis quá đi mất.

“Nhưng mà…những món cơm ở Miladriede như paella và risotto thường được nấu hay ninh trong nồi hoặc chảo rán cùng với những nguyên liệu khác. Thế nên việc một ma cụ dùng để nấu cơm có cần thiết trong cuộc sống hằng ngày hay không… vẫn còn là một ẩn số.”

“Ugh. Cậu nói cũng đúng. Dù gì thì cũng không có một nền văn hóa nào có phong tục dùng cơm hằng ngày nhỉ…”

Một lần nữa tôi lại gục ngã trước những lời phản bác đầy sắc bén của Nero.

Khác với Nhật Bản là nơi cơm không thể thiếu trong bữa ăn hằng ngày hay là những vùng ở phía đông của thế giới này, Vương quốc Ruschia là nơi sẽ không cần phải sử dụng nồi cơm quá nhiều. Mà cho dù có một cái đi chăng nữa thì nó cũng sẽ nằm đóng bụi ở trên tủ đựng mà thôi.

Dẫu sao thì nếu như muốn nấu cơm, mọi người chỉ cần dùng nồi hoặc chảo là được.

“Vậy thì có lẽ ý tưởng bị bác bỏ rồi nhỉ~~”

“Uuuu~~”

Vậy là bài thuyết trình của tôi đã thất bại…

Bởi vì tôi đã rất tự tin vào nó thế nên điều này khiến tôi khá thất vọng.

“Tiểu thư đừng có quá nghiêm khắc với bản thân mà, dechi!”

“Đừng từ bỏ ước mơ của người, poyo~”

Hai tinh linh của tôi, Donsuke và Popotarou đang cố gắng an ủi bằng cách nhét hạt hướng dương vào miệng tôi. Giá mà chúng là sinh vật có vỏ nhỉ.

“Tiếp theo là anh nhé. Anh sẽ nói về ‘trang phục’. Thứ mà anh muốn làm là một cái máy giặt ma thuật có thể giặt giũ ngay lập tức. Thậm chí có thể phơi khô và gấp gọn áo quần nữa.”

Ồ. Frey thực sự đã chuẩn bị một ý tưởng kìa.

“Cái đó đã có rồi,” Nero lên tiếng cùng một gương mặt đầy nghiêm túc.

“Nó quá đắt đỏ và không quá phổ biến với công chúng. Cung điện không sử dụng nó sao?”

“Hả, vậy ư!?”

“Anh hông tự mình giặt giũ bao giờ nhỉ?”

“Nếu là anh thì cần nhờ một quý cô xinh đẹp làm giúp là được mà~”

Anh ta không hề cần thứ đó.

Thứ anh thực sự cần là một quý cô xinh đẹp sẵn sàng làm mọi thứ giúp mình chứ không phải là một cỗ máy giặt giũ tự động.

Thế là ý tưởng của Frey cũng đã bị bác bỏ.

“Vậy tiếp theo là tớ nhé. Tớ nghĩ chúng ta nên tập trung vào vấn đề ‘nơi ở’. Tớ nghĩ điều đó sẽ giúp chúng ta có được những ý tưởng tốt hơn về công cụ hữu dụng, bởi vì có rất nhiều thứ mà chúng ta có thể làm tùy theo cách mà mọi người suy nghĩ. Ví dụ như một cái lò sưởi.”

Lapis đi đến trước lò sưởi ma pháp trong xưởng.

“Bất cứ căn nhà ở Vương quốc Ruschia cũng đều có một lò sưởi ma pháp như vậy, nhưng đây lại là thiết bị sưởi ấm không cần lửa duy nhất trong khi chúng ta phải mất thời gian công sức để dọn tro. Mà cũng bởi vì đất nước này có khí hậu ấm áp nên đó hẳn là lý do cho việc phát triển công nghệ giữ nhiệt trong nhà bị trì hoãn. Chính vì thế nên chẳng phải sẽ là một ý tưởng tuyệt vời khi phát triển một loại máy sưởi có nhiều tính năng hơn sao?”

“Oh… Lapis đang rất nghiêm túc đấy…”

Đúng vậy, khí hậu của Vương quốc Ruschia chưa bao giờ trở nên quá lạnh cả, kể cả đó có là mùa đông, thế nên trừ khi sống ở trên đỉnh núi hay tương tự thì giá lạnh chưa bao giờ là vấn đề sinh tử cả.

Thế nên mà có rất ít thiết bị sưởi ấm ngoài lò sưới và hệ thống làm ấm cũng sẽ không được bật lên nếu như thời tiết chỉ trở lạnh một chút. Nhưng kể cả là có bật lên thì cũng sẽ phải mất một khoảng thời gian để nó làm ấm toàn bộ căn phòng.

Tuy nhiên, mỗi khi thức dậy vào sáng sớm thì tôi thường cảm thấy hơi lạnh, thế nên cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều nếu như có một thiết bị sưởi ấm dễ dùng và có khả năng tăng nhiệt nhóng tại một thời điểm nhất định mà không cần phải bật lò sưởi lên.

Nero gật đầu nhiều lần trước những gì mà cô ấy nói vẻ mặt đầy ấn tượng.

“Tớ nghĩ tiếp cận theo hướng máy sưởi ma pháp cũng là một ý tưởng không tồi. Dù cho tầm sưởi ấm có nhỏ hơn lò sưởi nhưng miễn là nhanh hơn thì vẫn sẽ có nhu cầu cho chúng mà thôi.”

“Ý tưởng này được đấy. Đúng là xưởng có hơi lạnh cho tới khi lò sưởi hoạt động.”

Frey lên tiếng. Dù nói năng có hơi vô tư nhưng có vẻ như anh ấy cũng rất ủng hộ dự án này.

“Này, nếu làm gọn lại thì sẽ có tốt hơn rất nhiều đấy. Một thứ gì đó có thể mang theo người vì lò sưởi thì không tiện di chuyển một chút nào.”

“Makia, cậu cũng cảm thấy lạnh sao?”

“Tất nhiên rồi, Lapis. Tớ có thể chất sinh nhiệt nhưng phải khi cố gắng cơ, mà cũng chỉ đối phó được một lúc mà thôi, thế nên sáng nào cũng rất khó khăn lắm tớ mới ra khỏi giường được.”

Vậy là kế hoạch của Nhóm Garnet 9 cũng đã được quyết định.

“Cứ vậy nhé. Chúng ta sẽ làm một cái máy sưởi ma pháp.”

Lời tuyên bố của Nero khiến bọn tôi phải tán dương của Lapis – người đã đề ra ý tưởng này.

Tuy nhiên, lên ý tưởng là một chuyện, có làm được hay không lại là một câu chuyện khác.

Có rất nhiều vấn đề về công nghệ cũng như nguyên vật liệu. Ngoài những nguyên vật liệu được nhà trường cung cấp thì cũng có những thứ có thể mua trong mức giá quy định, tuy nhiên nếu như thất bại quá nhiều lần thì chúng sẽ biến mất ngay tức khắc mà thôi.

Và rồi Nero đề nghị.

“Tại sao chúng ta không đến bãi rác ma pháp? Có rất nhiều ma cụ đã qua sử dụng cũng như những ma cụ ngoại quốc trôi dạt từ biển vào đang nằm ở đó. Có lẽ sẽ có một số thứ mà chúng ta có thể sử dụng đấy.”

“Huh…”

Mọi người đều đứng hình trước lời đề nghị đó. Không thể nào…

“Này này, em đang bảo mọi người đi bới rác đấy à?”

“Đúng là vậy đấy.”

Nero nói một cách thản nhiên.

Ngay khi Frey lặng lẽ đứng dậy và chuẩn bị trốn đi thì Lapis ngay lập tức “Anh Frey, anh đang đi đâu vậy?” nắm lấy áo và buộc anh ta phải ngồi xuống.

“Nếu tớ nhớ không nhầm thì… có một bãi rác ma thuật lớn ở ngoại ô nhỉ.”

Tôi quay trở lại với chủ đề.

Bãi rác ma thuật, đúng như tên gọi của nó: đó là rác thải từ những thứ được xử lý bằng ma thuật.

Vì không thể xử lý như những rác thải thông thường nên chúng phải được xử lý một cách đặc biệt, vậy là một bãi tập kết rác được dựng lên ở ngoại ô Miladriede.

Nhưng quá trình xử lý lại bị chậm nên số lượng rác cứ thế chất đống lại tạo thành một ngọn núi khổng lồ.

Tôi gật đầu liên tục rồi nói.

“Dù nghe có vẻ hơi bất ngờ nhưng tái chế rác thải ma thuật không hẳn là một ý tưởng quá tồi tệ đâu. Tớ từng nghe cha bảo rằng số lượng rác thải ma pháp ở Miladriede chính là một vấn đề xã hội đấy. Nếu như chúng ta có thể tái sử dụng được thứ rác đó thì biết đâu có thể ăn điểm thêm trong cuộc thi…”

“Vậy thì, đến bãi rác ngay thôi nào!”

“...”

Nero có vẻ như đang khá phấn khích.

Giờ thì bọn tôi sẽ lên đường. Đến bãi rác ma thuật.

Dù tái sinh ở thế giới này với tư cách là con gái của một nam tước và cũng đã 16 tuổi rồi.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đi nhặt rác ở bãi rác như vậy.

***

Ở thủ đô Miladriede lúc này, người ta đang lắp đặt những ngọn đèn ma pháp lên những hàng cây ở bên đường.

Điều đó khiến tôi nhớ lại mùa Giáng sinh ở thế giới kia. Và trong suốt mùa này thì vì một lý do nào đó mà các cặp đôi dường như trở nên nổi bật hơn ở trong thị trấn. Tại sao vậy chứ…

Bên cạnh thành phố mộng mơ này, chúng tôi đang hướng đến bãi rác ma thuật.

Một chiếc thuyền gondola đi từ những con kênh cho đến vùng ngoại ô của Miladriede đã đưa cả bọn đến với một bãi rác rộng lớn – nơi không khí trở nên cực kì nặng nề và tăm tối hoàn toàn trái ngược với sự sinh động và đầy màu sắc một lúc trước đó.

“Wow…”

Một bãi tha ma nơi những ma cụ hữu ích đã qua sử dụng yên nghỉ.

Có một miệng núi lửa được bao quanh bởi một hàng rào cao lớn, trong đó là một lượng lớn rác thải ma pháp đang được ném vào. Ngoài ra cũng có hàng tấn thiết bị ma pháp và đồ nội thất khác.

Bọn tôi đi xuống bãi rác rồi chết lặng.

“Ồ, nhìn kìa. Nhóm 3 cũng đang ở đây.”

Một vài học sinh trong bộ đồng phục của trường đang lởn vởn ở bên kia của bãi rác.

Nhóm Garnet 3.

Theo như những gì tôi nhớ thì nhóm 3 gồm những chàng trai cô gái lớn lên ở cô nhi viện hoàng gia. Ngay khi phát hiện ra chúng tôi, bọn họ lập tức tập trung trên một ngọn đồi và nhìn xuống.

“Này, là nhóm Garnet 3.”

“Chúng ta nên làm gì đây? Khiến họ phải bật khóc nhé?”

“Bọn họ có một phù thủy xấu xa, một hoàng tử vô dụng, một cô gái mặt sắt và một cậu trai không mở miệng bao giờ.”

Ồ wow, bọn họ thực sự đang nhắm vào chúng tôi kìa.

Và bọn tôi ngay lập tức biết được họ đang nói về ai.

“Này, các người làm gì ở đây? Đây không phải là nơi giành cho mấy cậu ấm cô chiêu đâu. Đây là sân nhà của bọn tôi!”

Từ trên đỉnh của một “ngọn núi” phế liệu nhìn xuống chúng tôi là Dan Holland, nhóm trưởng của Nhóm 3. Đó là một chàng trai da ngăm với ánh nhìn đầy khó chịu cùng một mái tóc sáng màu được buộc lại bằng một cái băng đô.

Câu tạ là kiểu trai đường phố hay bất cứ cái tên chuyên dùng nào đó, một trường hợp khá hiếm ở trường.

“Sân nhà? Đây là bãi rác công cộng.”

Tôi phẫn nộ phản pháo.

“Cô bị ngu à? Đó chính là lý do tại sao mà bọn tôi, những người lớn lên ở Miladriede, có quyền để chiếm giữ nơi này.”

“Đúng, đúng vậy. Bãi rác này được tạo nên bởi những cư dân của Miladriede. Bọn tôi đã chơi ở đây từ lúc sinh ra đấy.”

Những người đáp lại tôi là cặp song sinh, Caroline và Kitar Mars

Bọn họ đội những chiếc mũ nồi giống hệt nhau với điểm nhấn tạo nên sự quyễn rũ là mái tóc màu cà rốt cùng những nốt tàn nhang.

Dù chỉ là những câu nói vô nghĩa đi kèm với vẻ mặt đầy mỉa mai nhưng thế lực đứng sau đã không cho tôi cơ hội để đáp lại.

“Này, đừng có khiêu khích nữa. Họ có hậu duệ của ‘Xích Phù thủy’ và cả một hoàng tử đấy. Chúng ta lớn lên với những câu chuyện rằng nếu như làm chuyện xấu thì sẽ bị Xích Phù thủy thiêu rụi đấy.”

Và cuối cùng là Francis Downey, một chàng trai mũm mỉm có vẻ là hiền lành nhất của Đội 3, đáo âm thầm ngăn cản sự hiếu chiến của họ.

Nhóm 4 người Dan, Caroline, Kitar và Francis sẽ không hợp tác, ủng hộ hay liên kết với các quý tộc khác. Mà thực ra thì rất ghét giới quý tộc.

Tuy nhiên, tôi lại biết rằng điểm số của nhóm 3 khá cao và họ luôn đạt điểm tốt ở mỗi bài tập. Bởi vì khác với những người xuất thân quý tộc được nuôi dạy “trong lồng kính” thì bọn học có một lòng quyết tâm vững chắc mà chúng tôi không thể nào dám xem nhẹ.

Tôi cuộn quyển vở đang cầm trên tay thành một cái loa.

“Được rồi. Để tôi nói điều này với các cậu nhé, Nhóm Garnet 3. Tôi thực sự không hiểu các cậu đang nói gì nhưng được thôi. Thế nhưng bọn tôi cũng muốn tìm một vài thứ ở nơi này và muốn mọi chuyện diễn ra một cách hòa bình nên nếu có yêu cầu gì thì cứ nói cho bọn tôi biết.”

“Này, chờ một chút đã, Nhóm trưởng!”

Frey bật ngửa trước những gì mà tôi nói, thế nhưng tôi vẫn nhìn vào nhóm trưởng nhóm 3 Dan Holland. Cậu ta cũng nheo mắt, khoanh tay rồi mỉm cười.

“Tôi ngạc nhiên vì cô hiểu đấy, O'Drielle. Thế thì các người phải tìm 10 viên chất dẻo mỗi ngày và đưa cho bọn tôi. Nếu được thì bọn tôi sẽ cho phép cô đào bới ở đây theo ý muốn.”

“…Chất dẻo?”

Tôi nghiêng đầu rồi nhìn vào những thành viên trong nhóm của mình mà cụ thể là Nero.

“Này, chất dẻo là gì vậy? 1 loại kẹo à?”

“Không. Đó là một chất ma thuật có khả năng lưu trữ ma lực. Một loại nhiên liệu ma pháp cũ nhưng giờ hiện nay rất hiếm khi được sử dụng do số lượng khai thác đã giảm sút. … Các cậu định làm gì với những thứ đã qua sử dụng đó?”

“Im đi” Caronline ngắt lời câu hỏi đơn giản của Nero. “Các người chỉ cần im lặng và nộp thuế cho bọn tôi là được!”

“…Nộp thuế.”

Có vẻ như Nhóm 3 muốn một số lượng chất dẻo đáng kể.

Bởi vì mục đích của đôi bên không hề trùng nhau nên sẽ không có cuộc chiến nào xảy ra vì chất dẻo cả, thế nhưng tôi vẫn có chút tò mò về thứ mà bọn họ đang định làm.

“Haha, giờ các người là nô lệ của bọn tôi rồi!”

“Làm việc đi nhé ~ lũ quý tộc!”

Nhóm 3 quăng thêm những lời đầy ác ý trước khi trở về lại đống rác của mỗi người.

Sau khi nghe toàn bộ những lời đó, cả nhóm chúng tôi sửng sốt mất một lúc.

“Chậc. Cứ mặc kệ bọn họ thích nói gì thì nói. Chúng ta không cần phải làm theo lời họ đâu, Nhóm trưởng. Và anh không phải là quý tộc, anh là dòng dõi hoàng gia!”

“Tớ cũng chẳng phải là quý tộc. …Chúng ta nên làm gì đây, Makia? Có nên hủy diệt bọn họ không?”

Frey và Lapis không thể nào giấu đi sự khó chịu với nhóm 3.

Tôi hiểu bọn họ đang cảm thấy thế nào, nhưng tôi lại ngước nhìn lên bầu trời xanh và có một suy nghĩ khác.

“Cứ chấp thuận những gì mà họ vừa nói đi.”

“Hảaaaaa!? Chúng ta cũng phải tìm những thứ có giá trị từ trong núi rác này đấy! Không có thời gian để giúp bọn họ đâu!”

“Em biết mà. Thế nên em sẽ tự mình tìm chất dẻo để ‘nộp thuế’. Việc đào bới để lại cho mọi người nhé. Ngoài ra… em nghĩ sẽ tốt hơn nhiều nếu chúng ta hợp tác với bọn họ.”

Tôi quay về phía những người đồng đội của mình và nở một cười xảo trá.

Nhóm 3 là một đối thủ rất mạnh. Trong khi giả vờ phục tùng thì tôi sẽ âm thầm thu thập thông tin về thứ mà họ sẽ làm cho bài tập này.

Để rồi cuối cùng có thể đánh lừa bọn họ và dành chiến thắng.

Đúng thế, bởi vì tôi chính là hậu duệ của phù thủy xấu xa nhất thế giới mà…

Truyện Chữ Hay