Tên tôi là Airi.
Tôi là cô gái đã hạ thế xuống Maydare này với tư cách là Đấng Cứu thế.
“...Haa, đau thật đấy.”
Kể từ cái ngày mà hội nghị diễn ra đó, tôi đã luôn nằm lì trên giường của mình với chăn che kín đầu.
Chuyện này đã như vậy được một thời gian rồi.
Tôi đã bị thuyết phục rằng thế giới này chính là câu chuyện lý tưởng mà tôi đã tự mình sáng tạo nên.
Tôi luôn tin tưởng điều đó mà không chút nghi ngờ.
Cứ ngỡ như mọi thứ luôn diễn ra theo cách mà tôi muốn nó diễn ra.
Lý do là bởi tôi không hề muốn thế giới này trở nên quá “chân thật”.
Nó đã để lại cho tôi một cảm giác bồng bềnh, hạnh phúc khi cứ như những giấc mơ mà tôi muốn thấy luôn hiện ra mỗi ngày…
Đó chính là nguyên nhân tại sao tôi luôn đối xử với mọi người trong thế giới này như thể một nhân vật nào đó trong câu chuyện vậy.
Thế nhưng, tôi đã hoàn toàn sai lầm.
Makia đã nói. Rằng thế giới này không phải là thế giới của “Câu chuyện nơi tôi sẽ hạnh phúc”.
Đó là tựa đề (dự kiến) của câu chuyện mà tôi đang viết dở.
Người duy nhất biết đến tựa đề đó – thứ thể hiện mong muốn của tôi, chính là người bạn quá cố.
Makia thực sự là… Oda-san ư?
“...Makia…”
Phải mất một lúc tôi mới chấp nhận được những lời của cô ấy.
Ban đầu, tôi đã cố thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là những lời xảo trái của một phù thủy xấu xa, nhưng giờ thì tôi đã nhận ra từng chút, từng chút một.
À, thế giới này rất thật. Rất chân thật.
Bởi vì cốt truyện đang ngày càng trở nên xa rời khỏi những gì mà tôi nghĩ nó sẽ diễn ra.
Không, nó vốn đã khác ngay từ đầu rồi, chỉ là tôi luôn giải thích mọi chuyện theo hướng có lợi cho mình mà thôi.
“Airi.”
Tiếng gõ cửa vang lên cùng với giọng nói của Gilbert đang gọi tôi.
Gilbert, đệ tam hoàng tử của Vương quốc Ruschia.
Dù có hơi cứng đầu nhưng đó là một người yêu thích tôi với vẻ ngoài điển trai và trưởng thành theo phong cách cổ điển.
“Đừng vào!”
Nhưng tôi từ chối để anh ấy đi vào phòng của mình.
Không phải chỉ có mình Gil mà tất cả những Thủ hộ khác cũng luôn tránh xa nhất có thể.
Những Thủ hộ của tôi – những người mà tôi trân quý.
Tôi bắt đầu từ chối họ khi dần dần nhận ra rằng họ là những “đàn ông thực sự”.
Họ không phải là những nhân vật tồn tại trong một câu chuyện được tô vẽ bởi những lý tưởng cùng các yếu tố kì ảo mà là đàn ông thực sự.
Đàn ông thật kinh khủng. Bọn họ là những người đáng kinh tởm.
Hẳn suy nghĩ đó là bởi những người đàn ông mà mẹ tôi đã mang về nhà…
Tôi có thể trò chuyện vui vẻ hay tương tác bề ngoài một cách bình thường với con trai cùng tuổi. Tuy nhiên, luôn có một thứ gì đó gây sẽ gây ra một sự ghét bỏ. Với tôi thì đàn ông chính là như vậy.
Thậm chí đến cả những Thủ hộ của tôi cũng không phải là ngoại lệ.
Cho đến lúc này thì họ là những nhân vật lý tưởng trong truyện khi chỉ quan tâm đến tôi, nhưng giờ khi nhận ra rằng thế giới này chân thật đến vậy thì tôi có thể cảm nhận được sự tồn tại của họ cũng trở nên sống động hơn.
Có thứ gì đó ở bọn họ mà tôi không tài nào đối phó được.
“…Airi, xin hãy thứ lỗi cho ta. Ta không những không biết rằng em đã luôn tự dằn vặt bản thân nhiều rất nhiều mà còn liên tục tạo áp lực về việc trở thành Đấng Cứu thế. Nếu như em muốn từ bỏ vai trò đó thì anh cũng sẽ không phản đối và chịu hoàn toàn trách nhiệm về mình.”
“...”
Gil đang nói gì đó ở bên kia cánh cửa. Hẳn anh ấy phải rất tuyệt vọng.
Nếu như tôi nói rằng mình muốn từ bỏ làm Đấng Cứu thế thì hẳn thế giới này chỉ trích tôi. Và rằng Gil – người vừa là Thủ hộ vừa là hoàng tử của đất nước này sẽ chịu ảnh hưởng nhiều nhất.
Giọng nói có phần kích động của Gil tiếp tục tiếp tục vang lên từ bên kia cánh cửa
“Thế nhưng, anh chẳng biết đưa em trở về thế giới cũ như thế nào. Có lẽ chẳng có một cách nào cả vì tất cả Đấng Cứu thế trong quá khứ đều ở lại thế giới này. …Chính Đức cha, giám mục của Thánh quốc Vabel cũng đã nói như vậy theo như những ghi chép trong quá khứ.”
“...”
Hmm, tôi hiểu rồi.
Không hẳn là tôi thực sự muốn trở về thế giới cũ của mình. Tôi vẫn rất ghét nơi đó.
Thế nhưng ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa. Chính vì vậy mà…
“Airi. Liệu em có thể nghe anh nói thêm một lần nữa được không?”
Tôi cảm giác được tông giọng của Gil đã thay đột một chút. Nó hàm chứa sự lo lắng, và có một nguyện vọng mạnh mẽ.
Chẳng biết tại sao nhưng tôi vẫn lắng nghe dù cho chăn vẫn trùm đầu.
“Dù cho em không còn là Đấng Cứu thế… thì điều đó cũng sẽ không thay đổi được cảm xúc của anh rằng em chính là người xinh đẹp nhất trên thế giới này.”
“...”
“Anh thề sẽ bảo vệ em hết phần đời còn lại của mình, vậy nên, em sẽ trở thành hôn thê của anh chứ?”
“…Hôn thê?”
Tôi ngẩng đầu lên một chút.
Tôi suy nghĩ về ý nghĩa của những lời nói đó một lúc.
“Anh đang nói gì vậy? Điều đó thật nực cười.”
Và rồi tôi vẫn đưa ra lời từ chối.
Người mà Gil đã mang lòng yêu chính là Đấng Cứu thế tôi đây.
Cô gái đặc biệt, chói sáng đến từ thế giới khác.
Tuy nhiên, giờ đây tôi chỉ là một đứa con gái hờn dỗi phải đối mặt với thực tế trong khi đã mất hết động lực.
Tôi chẳng hề phù hợp với việc trở thành nữ chính của một câu chuyện dù cho theo cách nào đi chăng nữa.
“Ngay từ đầu thì em thích Thor hơn anh, Gil ạ.”
Tôi biết rằng những lời đó sẽ khiến anh ấy tổn thương.
“...Anh hiểu rồi.”
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi thì đó là tất cả những gì mà tôi nghe được ở bên kia cánh cửa. Và dù cánh cửa có trở thành vật ngăn cách thì tôi vẫn có thể nghe được cảm xúc qua giọng nói của Gil.
Sau đó, anh ấy rời đi.
Gil kì lạ thật đấy. Tại sao anh ấy lại đột ngột cầu hôn tôi nhỉ?
Một vị hoàng tử tỏ tình từ bên kia cánh cửa. Kì lạ thật đấy.