Tôi tên là Tanaka Airi.
Có vẻ như cái tên này là sự kết hợp của một họ rất bình thường chẳng có gì đặc biệt cùng với thứ có vẻ như là “mốt” vào lúc đó.
“Đấng Cứu thế Airi, eh…”
Trên bàn trong căn phòng ở cung điện, tôi đang dùng bút lông để viết vào quyển sổ của mình dưới ánh sáng của một ngọn đèn ma thuật.
Tiêu đề của nó “Câu chuyện nơi tôi sẽ sống hạnh phúc (Bản dự thảo)”.
Đúng vậy, tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết.
Một cô gái đặc biệt đi đến một thế giới khác, được tứ kị sĩ bảo vệ để chống lại những kẻ thù ác độc, họ cùng nhau vượt qua nghịch cảnh để giải cứu thế giới. Đại khái câu chuyện là như vậy.
Hiện tại, cô ấy đang tập hợp đồng đội cũng như tìm kiếm vị hiệp sĩ cuối cùng.
“Hẳn Hộ vệ cuối cùng phải là một hiệp sĩ tóc vàng. Bởi vì đã có Thor tóc đen rồi…”
Nhưng cho dù là vậy thì Thor mới chính là hình mẫu anh hùng lí tưởng của tôi.
Mái tóc đen cùng khuôn mặt điển trai đúng gu của tôi, đó là còn chưa kể sức mạnh vô song cùng tính cách lạnh lùng nữa.
Mặc dù việc cậu ấy từng là nô lệ có hơi nằm ngoài dự kiến nhưng có khi cậu ấy lại là một quý tộc ngoại quốc nào đó mất đi địa vị để rồi trở thành nô lệ bằng một cách nào đó. Nếu không thì cậu ấy sẽ chẳng hợp với vai trò của một anh hùng.
Một thứ nằm ngoài dự đoán khác chính là…
“Makia O'Drielle. Hậu duệ của phù thủy xấu xa nhất thế giới…”
Nữ chủ nhân cũ của Thor – một quý tộc với đôi mắt hình hạnh nhân cùng mái tóc đỏ rực.
Chắc hẳn Thor đã bị cô ta thống trị khi mối quan liên kết giữa họ lại mạnh mẽ đến không ngờ.
Không, đó chắc hẳn là do Thor có nhận thức mạnh mẽ về nghĩa vụ. Hoặc chỉ đơn giản là cậu ấy đã bị tẩy não.
Lập luận này càng được củng cố khi tôi chứng kiến thứ ma thuật độc ác mà cô ả Makia thi triển ở buổi vũ hội.
“Chắc hẳn ả Makia sẽ cố giết mình trong tương lai như một phù thủy xấu xa. Cô ta sẽ cố đoạt lại Thor bởi vì phát điên do đố kỵ. Mình biết là nó sẽ diễn ra như vậy, cô ta hẳn là kẻ phản diện rồi…”
Tôi đã luôn ghét bọn phù thủy khi chúng luôn là những người hành hạ nhân vật chính qua từng câu chuyện.
Giờ nếu đã biết rằng cô ta là phù thủy thì tôi có thể hành động. Cô ta sẽ chẳng thể nào ngáng đường tôi được.
“Phew...”
Cũng đã tập trung viết khá lâu nên chắc hẳn tôi sẽ nghỉ một lát. Thế là tôi cầm lấy cốc ca cao do người hầu gái yêu thích mang đến và ra ngoài ban công.
Nhìn xuống dưới đường phố lấp lánh của Miladriede – một thành phố đầy sức sống cũng như hơi thở của ma thuật.
Thậm chí nó còn trở nên lung linh hơn khi cơn going ồn ào vừa nãy biến mất.
“Maydare là một thế giới tuyệt vời. Đây chính là thế giới lí tưởng của mình. Nơi mà mọi thứ mình tưởng tượng ra đều trở thành sự thật.”
Chắc chắn rằng tôi là người được chọn.
Vào ngày đó, vào lúc đó, ở nơi đó.
〇
“Tớ nghĩ là mình thích cậu đấy, Saitou-kun.”
Vào ngày hôm đó sau giờ tan trường, tôi đã bày tỏ rõ ràng cảm xúc của mình với Saitou-kun.
Cậu ấy là một người điển trai với mái tóc đen mà chẳng khác nào bước từ truyện shoujo học đường ra cả, và mặc dù có chút lạnh lùng nhưng tính cách cũng rất dịu dàng.
“Xin lỗi. Tớ đã có người mình thích rồi.”
Tuy nhiên Saitou-kun nhanh chóng từ chối tôi. Chắc hẳn đây là lí do mà cậu ấy đến sân thượng này.
Mà, dù tôi biết điều này sẽ xảy ra, nhưng…
“Người cậu thích… là Oda-san ư?”
“…Cái này---“
Chuyện đó xảy ra ngay khi cậu ấy định nói một điều gì đó.
Cánh cửa sân thượng bật mở cùng một tiếng bang. Ở đó, một người đàn ông mang giấu mặt trong áo trùm đầu xuất hiện.
Anh ta bước đi rất nhanh mà chẳng nói lấy một lời.
“...?”
Ban đầu tôi vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tuy nhiên đến lúc nhận thức được thì Saitou-kun đã bị hắn ta đâm bằng một con dao.
“Cuộc lưu đày của ngươi đã kết thúc…”
“Your exile is over…”
Hắn lẩm bẩm một câu nói đầy khó hiểu trước khi rút con dao vẫn còn nhuộm đỏ ra.
“Saitou-kun!?”
Cậu ấy gục xuống trong khi máu trào ra từ bụng, đôi mắt trở nên vô hồn khi ánh sáng của sự sống đã hoàn toàn biến mất.
Mình nên làm gì đây, mình nên làm gì đây? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện như vậy có thể diễn ra.
“Saitou-kun, Saitou-kun!”
Tôi tái mặt và run rẩy trong khi cố gắng lắc cậu ấy nhưng điều tiếp theo diễn ra là tên đàn ông kia đã đứng trước tôi, có lẽ tôi sẽ chính là nạn nhân tiếp theo.
Thứ duy nhất tôi nhớ được là đôi mắt đỏ như quỷ dữ của hắn.
Sau đó thì chẳng còn bất cứ kí ức nào. Tuy nhiên khi tỉnh dậy thì tôi lại là người duy nhất sống sót.
Saitou-kun đã chết còn Oda-san cũng vì lí do nào đó mà đã mất tích.
Đó là một vụ việc không cách nào giải thích được xảy ra ngay trên sân thượng của một trường học khiến cả xã hội rúng động…
“Tớ nghe là bọn họ vướng vào một cuộc tình tay ba. Có vẻ như Oda-san đã đâm Saitou-kun và Tanaka-san rồi bỏ chạy. Đó chính là lí do tại sao cô ấy lại mất tích.”
“Oh, hóa ra là Tanaka-san lại cố cướp Saitou-kun khỏi tay của Oda-san. Cô ta luôn luôn như vậy, luôn muốn có được những thứ của người khác.”
“Không không. Tớ nghĩ đó hẳn phải là kẻ khả nghi. Khi Tanaka-san chuẩn bị tỏ tình với Saitou-kun thì hắn xuất hiện và đâm cậu ấy. Tanaka-san cũng bị đâm nhưng vết thương không phải là chí mạng.”
“Vậy thì…tại sao Oda-san lại mất tích?”
“Thú thực thì Oda lúc nào cũng là một học sinh danh dự nên tớ chẳng biết tại sao cô ấy lại làm vậy. Có lẽ nào cô ấy đã xúi giục tên đó vì cũng đâu có thiếu những trường hợp phụ nữ xúi giục đàn ông đâu?”
“Nhưng phía cảnh sát lại nói rằng có khả năng rất cao Oda-san cũng bị vướng vào vụ việc này. Hình như có cả vết máu của cô ấy. Lẽ nào xác của cô ấy đang được giấu ở đâu đó trong trường ư?”
“Kyaaaa, dừng lại, cậu đang khiến tớ sợ đấy!”
…Những người xung quanh tôi cứ nói những gì mà họ thích.
Thậm chí đến cả tôi còn chẳng biết chuyện gì xảy ra cơ mà. Ai đó làm ơn giải thích cho tôi đi.
Những suy đoán vô căn cứ. Những câu chuyện phiếm tầm thường.
Cũng như việc bạn chẳng nào thể ngăn được dòng chảy của nước, dối trá sinh ra dối trá và cứ thế lan ra.
Bọn họ chẳng chê trách gì tôi cả mà thay vào đó là bám theo tôi.
Họ coi thường chúng tôi trong khi cười hả hê về những câu chuyện ảo tưởng chẳng hề thú vị một chút nào.
Tôi cũng…cũng chỉ muốn…làm gì đó…cho Oda-san mà…
“Tội nghiệp Oda-san.”
Một lúc trước, mấy cô gái vừa đá tôi ra khỏi nhóm kia đã lên tiếng khi họ bước ngang qua tôi ở hành lang.
“Nếu như không phải cậu cố tỏ tình với Saitou trên sân thượng thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra mà, đúng chứ?”
Không. Cái đó chỉ là do xui xẻo mà thôi.
“Cho dù cậu có sống sót đi chăng nữa thì cũng không ai vui mừng đâu.”
“...”
Đó…là điều không hề sai.
Đúng là chẳng hề có ai vui vẻ khi tôi còn sống.
Tôi lớn lên dưới vòng tay của mẹ đơn thân nhưng bà ấy luôn điên lên vì bạn trai của mình nên gần như chẳng mấy để ý đến tôi. Thậm chí bà ấy còn chẳng mấy khi về nhà.
Đúng là bà ấy có đến thăm tôi một vài lần ở bệnh viện nhưng sau khi tôi xuất viện thì bà ấy ngang nhiên tránh né chủ đề đó và tiếp tục bỏ mặc tôi để đến nhà bạn trai như mọi khi.
Bà ấy không hề muốn đối mặt với tôi. Đến cả việc lắng nghe thôi cũng chẳng được.
Liệu tôi chết đi sẽ tốt hơn cho mẹ ư, bởi vì lúc đó bà ấy sẽ hoàn toàn tự do.
Bố mẹ của Saitou-kun cũng đã vỡ tan thành nhiều mảnh khi khóc nức nở tại tang lễ của con trai mình – niềm tự hào và cũng là niềm vui của họ.
Tôi còn nghe được rằng đến cả bố mẹ của Oda-san – những người vồn chẳng mấy hòa hợp với cô ấy cũng trở nên tiều tụy sau khi con gái của họ biến mất.
Tuy nhiên chẳng có bất cứ ai hạnh phúc vì tôi vẫn còn sống cả.
Không một ai. Không một ai. Không một ai.
Thật kì lạ nhỉ? Mặc dù tôi vẫn còn sống. Dù cho đó là một điều thần kì khi tôi vẫn còn sống.
Nhưng thế này chẳng khác nào sự trừng phạt cho một thứ tội lỗi cả.
Sự thật rằng mình còn sống khiến tôi nhận ra rằng bản thân chỉ còn lại một mình.
Hai người họ đã không còn ở đây nữa.
“Hai người họ…?”
Điều tôi vừa nói có nghĩa là “tôi chính là người đã tự phá hỏng quan hệ của mình với họ.”
Ngay từ đầu tôi đã cô đơn rồi khi chỉ là một con kí sinh trùng bám vào hai người họ.
“...Cứu tôi với.”
Sống ở thế giời này khắc nghiệt quá. Đau đớn quá. Tôi muốn được giải thoát.
Tôi muốn đi đến một nơi thật xa. Tôi muốn mình biến mất.
Bởi vì cũng sẽ chẳng có ai cảm thấy buồn bã khi tôi biến mất khỏi thế giới này cả.
“…Cứu tôi với… cứu tôi với…”
Và để thoát khỏi thực tại thì thứ họ cần chính là một ‘câu chuyện’.
Tôi tiếp tục tưởng tượng ra câu chuyện của riêng mình. Tôi tiếp tục viết nó bất cứ khi nào cảm thấy cô đơn hay cảm thấy buồn bã.
Bởi vì chỉ có sự cô đơn ở lại nên tôi cần những nhân vật để thỏa mãn bản thân, cần những cốt truyện thú vị, cần một thế giới nơi tất cả mọi người đều cần tôi.
Câu chuyện lí tưởng của tôi.
Một câu chuyện khiến trái tim tôi rung lên vì phấn khích.
Một câu chuyện nơi tôi được yêu mến.
Một câu chuyện nơi tôi đánh bại kẻ ác và trở thành anh hùng.
Một câu chuyện nơi hạnh phúc là thứ nằm trong tầm tay…!
“Ngươi có muốn đến một thế giới khác không?”
Một hôm đang thơ thẩn bước đi trong mưa sau khi tan học mà còn chẳng có ô.
Có lẽ lúc đó tâm trí của tôi đã đạt đến giới hạn.
Để rồi trước khi kịp nhận ra thì người đàn ông trùm đầu đã đứng trước mặt và nêu câu hỏi.
Mặc dù biết rất rõ rằng đó là người đã giết Saitou-kun nhưng tôi vẫn gật đầu.
“…Tôi muốn đi. Đến một thế giới khác.”
“Rất tốt. Thế thì ngươi sẽ đến đó với tư cách là một Đấng Cứu thế. Thế giới đó có tên là Maydare, và có thể là nó sẽ hơi khác so với kiểu thế giới mà ngươi mong muốn.”
Một thế giới khác ư…?
“Tôi không quan tâm. Tôi chẳng quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra miễn là tôi có thể thoát khỏi đây.”
Hắn lấy ra một con dao.
Có lẽ hắn sẽ giết tôi, tuy nhiên hắn lại cho nó vào trong một cái vỏ sang trọng rồi đưa nó cho tôi.
“Ta sẽ cho ngươi con dao này. Ngươi sẽ cần nó đấy. Bởi vì ngươi chính là ‘Đấng Cứu thế’.”
“Đấng Cứu thế…?”
“Người có thể tiêu diệt những ma pháp sư vĩ đại.”
“Điều đó có nghĩa là đánh bại kẻ ác ư? Tôi là người được chọn?”
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của tên đàn ông.
Ngay lập tức, một luồng sáng tỏa ra từ dưới chân rồi hóa thành một cái hố lớn kéo cơ thể tôi vào trong đó.
Bóng tối bao trùm…Hay là do ban đêm? Khi tôi đang đứng trên một mặt nước màu đen.
Bầu trời sao phản chiếu từ mặt nước tiếp tục trải dài đến tận điểm cuối của tầm mắt khiến tôi cảm thấy bản thân mình như là trung tâm của vũ trụ.
“Chờ đã…!”
Tôi đuổi theo vô số những vì sao băng. Tôi cứ thế nhìn lên và khóc òa trong khi cứ chạy, chạy mãi…
Không trường học. Không có bạn cùng lớp ác độc chỉ nói những lời họ thích.
Không có người mẹ xem tôi như là thứ phiền phức.
Không có những con người tò mò liên tục bám theo hỏi han mặc dù họ chẳng có phận sự gì cả.
Nếu tôi có thể đến một nơi như thế thì chắc chắn tôi sẽ quên hết mọi chuyện
Mọi thứ và bất cứ thứ gì.
Tôi chẳng cần phải trói mình với sự việc đó nữa, và tôi cũng chẳng cần phải tự trách bản thân về chuyện xảy ra với Saitou-kun hay Oda-san.
Tất cả những gì nằm ở đó là cánh cửa khởi đầu dẫn đến một thế giới xa lạ.
Tôi chẳng do dự mà mở nó ra.
Maydare. Đây chắc chắn sẽ là nơi biến mọi điều ước của tôi trở thành sự thật.
Một thế giới dành cho tôi.
Một câu chuyện – nơi tôi sẽ hạnh phúc.
==================================================
Đôi lời tâm sự: Như vậy là cuối cùng sau khoảng 2 năm thì mình cũng hoàn thành vol 1 (thực ra nếu tính thời gian dịch chỉ khoảng mấy tháng thôi nhưng còn lại là drop nên kéo thành 2 năm), cảm ơn anh em đã theo dõi bộ truyện này và hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ mình ở những vol tiếp theo