Ngày kế tiếp, sau khi thảo luận với giáo sư Medite cách để bổ sung những bài học mà mình đã bỏ lỡ trong khi hôn mê thì tôi đi thẳng đến xưởng kính như thường lệ. Nero và Frey cũng đang ở đó để làm những công việc riêng.
“Ah, Makia…”
“Cuối cùng cũng đi lại được rồi nhỉ, Nhóm trưởng?”
Nero vẫn đang làm gì đó như mọi khi trong khi Frey thì nằm trên bậu cửa sổ thơ thẩn nhìn quanh.
“Em nghe rằng hai người đang ở đây nên đã đến. Em thực sự xin lỗi vì những rắc rối đã gây ra cho mọi người. Đây là một ít bánh nướng xốp caramel táo muối để cảm ơn hay nói đúng thì em phải nướng chúng vì một vài lí do nên đã mang phần còn lại đến đây.”
“Từ khi nào anh phải chịu trách nhiệm với đồ ăn thừa vậy?”
“Đừng có nói vậy chứ anh Frey. Đây là một nguyên liệu ma pháp đặc biệt dùng để điều chỉnh sự rối loạn của ma lực đấy. Với tư cách là một ma pháp sư thì anh nên biết ơn chúng mới đúng.”
“Vẫn kiêu hãnh như mọi khi nhỉ, Nhóm trưởng.”
Dù miệng nói vậy nhưng anh ấy vẫn đến lấy bánh, ngoài ra thì tôi cũng đưa một cái cho Nero.
“…Cậu cắt tóc đấy à Makia?”
Nero nheo mắt khi lấy chiếc bánh.
Đúng vậy, mái tóc tôi đã ngắn hơn trước. Nó từng dài đến hông nhưng giờ chỉ hơi quá vai mà thôi. Tuy nhiên cá nhân mà nói thì tôi nghĩ nó cũng khá dễ thương.
“Chị Nagi đã cắt cho tớ vào tối qua. Bởi vì lần cắt ở buổi vũ hội khá là thô nên nó trở nên rất lộn xộn và dở dang. Nhưng chúng sẽ dài trở lại sớm thôi. Tóc tớ lúc nào cũng phát triển rất tốt mà.”
“Đàn chị Nagie…ư.”
Frey đang trầm tư bên khung cửa sổ trong khi nhìn về một nơi xa xăm.
“Ôi trời, Frey. Chẳng phải em đã bảo anh hãy rủ chị ấy đi hẹn hò ư? Một chuyên gia lão luyện như anh mà cũng chẳng làm gì được chị Nagi ư?”
“Hah. Sau buổi vũ hội thì ai ai trong trường cũng đều biết anh là một hoàng tử. Kể từ lúc đó thì mỗi Đàn chị Nagie thấy anh thì cô ấy lại bảo rằng ‘Một hoàng tử thì hơi quá tầm với thần…’”
“Aah… chia buồn với anh.”
Hiển nhiên chị Nagi sẽ cho rằng địa vị của hoàng tử là một thứ rắc rối.
Mà dù sao thì xưởng kính này đã trở thành nơi tụ tập của thành viên Nhóm 9 từ lúc nào không hay. Bọn tôi đun nước và pha trà thảo dược rồi thưởng thức chúng cùng với những chiếc bánh caramel nướng xốp mà tôi đã mang đến.
Đây là một thứ đồ ăn cổ điển mà mẹ tôi thường làm. Bột bánh còn chút ẩm đi kèm với vị mặn của táo muối cũng như vị ngọt của caramel hòa quyện vào nhau. Nói sao nhỉ, cái hương vị chua-ngọt-mặn này thực sự rất dễ nghiện đấy.
Mà nhân tiện thì cũng có một trang nhật kí được giấu sau công thức như mọi khi. Tuy nhiên chẳng có ma pháp nào được cất giấu cả.
Có vẻ như tôi lại phải thử những công thức khác rồi.
“Makia, chính xác thì cậu học cách sử dụng ma pháp như thế từ khi nào vậy?”
Như thể được gợi ý, Nero hỏi về ma pháp đó còn tôi thì vừa bóc giấy gói bánh vừa đáp.
“Oh, cậu tò mò vì là thủ khoa của lớp ư?”
“Chắc là vậy.”
“Ban đầu thì tớ chỉ biết câu chú mà thôi. Thế nên tớ đã dùng nó vào lúc nhớ ra và nghĩ rằng đó là việc nên làm.”
Tôi thật thà đáp lại, “Nhưng tớ chẳng hiểu bất cứ điều gì về nó cả.”
Đó là những ấn tượng chân thực của tôi.
“Nhưng thật tiếc khi hoàng cung chẳng ban thưởng gì cho em.”
“Ban thưởng?”
“Bởi vì sự thật là do có ma pháp đó của cậu mà họ mới có thể bắt được tên bá tước – kẻ chủ mưu của cuộc tấn công đúng chứ? Anh nghĩ cung điện cũng nên nhả ra một ít thôi.”
“Không phải anh – ngũ hoàng tử là người nên đưa ra đề nghị về việc đó sao?”
Frey vẫy tay trước đòn đâm chọt của Nero.
“Ồ, không không. Anh không có cái đặc quyền đó đâu. Anh thực sự chỉ là một ngũ hoàng tử trên danh nghĩa mà thôi.”
Và rồi chúng tôi tiếp tục thưởng thức bánh caramel nướng xốp mà chẳng bình phẩm gì cả. Thế rồi tôi hỏi họ về kế hoạch sắp tới.
“Vậy, mọi người đã có dự định gì cho kì nghỉ hè chưa?”
“Tớ… sẽ về nhà.”
Nero nói với khuôn mặt ngoảnh đi. Thậm chí khi tôi hỏi quê nhà ở đâu thì cậu ấy cũng chỉ đáp lại dửng dung rằng “Đó là bí mật”. Quả là một chàng trai bí ẩn mà.
“Còn anh thì sao Frey?”
“Anh có rất nhiều chuyện phải làm nhưng rồi họ bảo anh về nhà. Thế nên chắc anh sẽ về cung điện.”
“Hmm. Lapis bảo rằng cô ấy sẽ trở về Frezier mùa hè này. Cô ấy sẽ mua vé tàu sớm thôi, có lẽ em cũng nên đi mua vé tàu nhỉ?”
“Cậu sẽ về Deliafield sao?”
“Tất nhiên rồi, Nero. Nhưng bởi vì phải học bổ sung vào ba ngày đầu của kì nghỉ hè nên chắc là tớ sẽ về sau ngày đó.”
Một kì nghỉ hè dài đằng đẵng sắp sửa bước đến. Với việc gặp được những người đồng hành đáng tin cậy như thế này thì tôi nghĩ rằng nửa năm đầu tiên của mình cũng chẳng hề tệ chút nào.
Một vài ngày sau. Những thành viên trong nhóm của tôi đã về nhà để lại tôi cô đơn một mình. Thế là tôi chạy đến xưởng kính và lấy tấm lưới phơi đồ đã để suốt ở ngoài trời ra.
Trên đó là những chấm đỏ lốm đốm có phần nhăn nheo.
Đây chính mơ muối mà tôi đang làm dở khi chỉ mới hoàn thành công đoạn phơi khô dưới ánh mặt trời.
Mặc dù không hẳn là mơ muối kiểu Nhật nhưng tôi đã khử trùng mơ bằng rượu, ngâm trong muối và nước chanh, thêm lá tía tô đỏ rồi lắc đều giấm mơ được tích tụ lại. Tất cả việc đso tốn khoảng chừng một thoáng.
Mặc dù cô học sinh cao trung ở tiền kiếp chẳng hề biết ngâm muối như thế nào, nhưng với tư cách là ma pháp sư thì tôi đã làm việc này không biết bao nhiêu lần ở thế giới này, thế nên tôi đã dựa vào những kĩ năng đó và hương vị còn sót lại từ trong kí ức để thực hiện. Công đoạn này bắt đầu một vài ngày trước và đến hôm nay thì hoàn thành. Tôi cho chúng trở lại và hũ giấm mơ nhưng cũng chẳng thể kiềm chế được việc ăn thử một trái.
“Lá tía tô đỏ cho ra màu đẹp thật đấy… Trông có khác gì mơ muối hàng thật đâu chứ?”
Giờ đã đến lúc thưởng thức rồi. Cả miệng và mắt của tôi đều ngay lập tức mím lại. Mmm, chua quá đi mất!
“Wow, có hơi chua hơn mình nghĩ. Đúng là đã có vị mơ rồi nhưng mà… Có lẽ nên cho thêm một chút muối nữa. Mà dù sao thì đây mới lần đầu mà.”
Khi ở một mình thì tôi thường độc thoại rất nhiều.
“Được rồi, hãy nấu ít cơm nào! Mơ muối thì không thể nào thiếu cơm được nhưng căng tin đóng cửa mất rồi nên bữa tối hôm nay sẽ là cơm nắm mơ muối.”
Thật tiếc khi không thể chia sẻ niềm vui sướng này với người khác nhưng tôi dự định sẽ dùng số gạo mua được ở thị trấn để thử nấu cơm bằng cái nồi đất nằm trong xưởng.
Đầu tiên, vo gạo thật sạch, ngâm chúng trong nước một lát rồi chắt bớt nước và cho vào nồi.
Sau đó là dàn phẳng gạo đang có trong nồi.
“Lượng nước khoảng tầm… đủ để phủ lên mu bàn tay trong khi đặt lòng bàn tay lên trên gạo nhỉ?”
Đây là lúc mà kĩ thuật nấu cơm học đuộ ở những buổi học ngoài trời của kiếp trước phát huy tác dụng.
Giờ thì cháy lên nào.
Tôi đã chờ ngày này rất lâu khi cuối cùng cũng được ăn cơm cùng với mơ muối.
Nếu như hương vị ổn thì tôi sẽ mang mơ muối về làm quà cho Cha Mẹ.
Bởi vì rất muốn ăn cùng với cơm nên ngày mai tôi sẽ xuống phố để mua thêm một ít gạo…
Cứ như vậy, cơm đã sẵn sàng.
Loại gạo có phần dài và hẹp loại dùng được ở Nhật Bản, nhưng khi dùng thìa gỗ để thưởng thức thì hương vị chẳng có chút khác biệt nào cả. Có hơi khô, chắc là sẽ cần sẽ thêm một ít nước nữa, có lẽ tùy thuộc vào loại gạo nhưng suy cho cùng thì gạo vẫn là gạo mà thôi.
Tôi ngay lập tức làm một ít viên mơ muối.
Tôi chia nhỏ quả thành từng miếng, lọc hạt đi rồi trộn thêm giấm mận để tạo thành một hỗn hợp đặc sệt rồi bọc chúng lại bằng nắm cơm trước khi cho thêm một ít muối.
Nếu như có thêm rong biển nữa thì sẽ thật tuyệt nhưng tôi lại chẳng thể tìm được chúng nên đành mặc kệ vậy.
“Haaaa… Cơm nắm mơ muối mà mình luôn thèm muốn đã hoàn thành rồi.”
Một khối hình tam giác màu trắng đang tỏa sáng chẳng khác gì một thứ kho báu.
Giờ thì… thưởng thức thôi nào!
“Mm?”
Nhưng ngay khi tôi vừa há miệng ra thì một tiếng động lạ phát ra từ phía trên đã cắt ngang mọi chuyện.
Có lẽ là ai đó đã đến xưởng thế nên tôi đã đi từ dưới hầm bếp lên để nhìn ra ngoài và… á khẩu. Bởi vì một con ma thú đang đứng ở bên bức tường kính.
Những đôi cánh khổng lồ. Đây là ---- rồng!?
“G-Gyaaaaaaah!”
Tôi không thể kìm được mà hét toáng lên nhưng một khi nhìn kĩ hơn thì hóa ra Thor đang cưỡi trên lưng nó. Cậu ấy đột nhiên thò lên và nói rằng “Người có thể ra ngoài được không?”
Dĩ nhiên rồi, và tôi phóng thẳng ra. Con rồng đáp xuống bãi biển thoáng đãng phía trước và như thể đã quen với việc này khi Thor cũng nhảy xuống bên cạnh nó cùng với vạt áo choàng tung bay.
Hắc long bên cạnh vị hiệp sĩ dũng cảm của nó được tô điểm thêm bởi đại dương vào chiều tà ở phía sau tạo nên bức tranh tuyệt mĩ, nhưng tôi chỉ chạy đến và bảo.
“Thor!? Cậu đang làm gì trong khuôn viên của trường vậy! Cậu sẽ bị bắt vì bị nghi là kẻ gian đấy…”
“Không sao đâu ạ. Nếu như chuyện đó xảy ra thì thần sẽ co giò bỏ chạy ngay lập tức.”
Sao cậu ấy có thể nói ra câu đó cùng một khuôn mặt ngầu lòi như vậy chứ?
“Bởi vì nếu thần không làm như vậy thì sẽ chẳng thể gặp được người, đúng không thưa tiểu thư?”
Đúng lúc đó, chú rồng lặng lẽ cất cánh. Mỗi lần đôi cánh đó vung lên cũng là khi những bông tuyết rơi xuống tạo nên một cảm giác mát lạnh và sảng khoái ngay giữa ánh nắng mùa hè như thế này…
“Đó là tinh linh của thần, Băng long Griminde. Thuộc tính của nó là [Băng].”
“Gì chứ, Thor, cậu triệu hồi được cả một con rồng ư!?”
Tôi đang rất sốc khi rồng là tinh linh được xếp vào cấp bậc cao nhất.
“Quả đúng là cậu nhỉ! Nó trông tuyệt thật đấy.”
Nghe tôi khen tinh linh của bản thân khiến Thor có chút thỏa mãn.
“Người cảm thấy ổn rồi chứ? Thần nghe rằng người đã sốt rất cao.”
“Là do ta dùng một ma pháp lạ thôi. Chắc hẳn cậu đã sợ lắm nhỉ.”
“...Vâng.”
Và rồi Thor nhìn tôi một lúc. Cậu ấy nhẹ nhàng vươn tay ra để chạm vào đuôi mái tóc đã ngắn đi của tôi – thứ đang tung bay cùng gió biển trong khi để lộ ra biểu cảm có phần tiếc nuối.
“À, cái này ư? Fufu, thế này trông cũng không tệ nhỉ?”
“Nhưng tiểu thư à, người đã luôn trân quý mái tóc dài của bản thân.”
“Có lẽ là để cho một lúc như thế này chẳng. Nếu là vì để bảo vệ một người mà ta quan tâm thì thật mừng khi ta đã chăm sóc chúng rất tốt. Ngoài ra thì ta cũng đã luôn muốn thử cắt tóc ngắn một lần. Dù gì ta cũng sẽ nuôi lại để chúng dài ra như trước thôi.”
Tôi mỉm cười đầy quyết đoán.
“…Tiểu thư vẫn là tiểu thư nhỉ. Cho dù là ở đâu hay khi nào.”
Thor lẩm bẩm rồi hắng giọng.
“Tiểu thư, tối nay người có muốn hẹn hò với thần không?”
“Huh? Hẹn hò?”
“Hôm nay là sinh nhật 16 tuổi của người mà.”
“...Oh!”
Tôi tròn mắt. Đúng rồi nhỉ. Đến cả tôi cũng hoàn toàn quên mất việc đó.
Lẽ nào cậu ấy đi đến tận đây chỉ để chúc mừng sinh nhật tôi ư?
“Thần nghĩ có lẽ người sẽ thích việc cưỡi trên lưng rồng.”
“Oh, cậu sẽ đưa ta đi ư!? Tất nhiên rồi! Ta chắc chắn muốn thử đấy!”
Thor trông như thể sắp sửa bật cười đến nơi khi tôi nghiêng người về phía trước để giục cậu ấy.
A, nhưng tôi mới vừa làm cơm nắm mơ muối…
“À, phải rồi! Ta mang giỏ ma thuật theo được không? Thực ra… có một vài thứ mà ta muốn cậu nếm thử.”
“Thần không phản đối đâu nhưng người định cho thần ăn gì vậy?”
“Cơm nắm mơ muối.”
“Vâng?” Thor nghiêng đầu. Thế là tôi nhanh chóng chạy vào trong xưởng kính, nhét những nắm cơm vừa làm vào giỏ rồi trở lại bãi biển.
Ở đó, Băng long Greiminde đã sẵn sàng khi hạ thấp người xuống. Quả là một cậu bé ngoan.
“Giờ thì thần xin phép.”
Thor nhẹ nhàng nhấc tôi lên và đặt trên lưng chú rồng.
Cậu ấy vừa leo lên phía sau rồi nắm lấy dây cương và ra lệnh cho chú rồng cất cánh.
“W-wooooow!”
Làn gió hè yếu ớt cùng hơi lạnh tạo ra bởi băng long đang áp vào mặt tôi cùng một lúc.
Khi mở mắt ra thì khung cảnh Miladriede hiện ra lung linh huyền ảo trước mắt khiến tôi nhiều lần hét lên vì thích thú.
Ánh đèn rực rỡ của Lâu đầi Miladriede. 10 bức tượng cao vút của Thánh đường Diemo.
Câu cầu gạch được chiếu sáng bởi những ngọn đèn ma pháp lồng kính, và cả những con kênh lấp lánh.
Ở đằng xa, phía chân trời là những ánh sáng màu cam nhạt…
Chúng tôi hạ cánh xuống băng ghế trái nóc Thánh đường Diemo.
Pháo hoa được phóng lên từ phía cảng để chào mừng mùa hè cũng như những con tàu ngoại quốc.
“Đẹp quá đi…”
Pháo hoa đều rất đẹp vào khoảnh khắc mà chúng bùng nổ nhưng khi dõi theo ánh sáng lụi tàn ở trước mắt thì tôi tự hỏi không biết điều gì đang đợi chúng ở phía trước.
“Tiểu thư, chẳng phải người bảo muốn thần ăn món gì đó sao? Thần có thể thử được không?”
Cùng một vẻ mặt điềm tĩnh, Thor chìa tay ra nhắc nhở tôi. Cái tên háu ăn này!
“Quả đúng là cậu khi lại có thể mặt dày cầu xin vào sinh nhật của chủ nhân cũ nhỉ. Nhưng chắc là cậu sẽ thích thứ này.”
Tôi lấy ra 2 nắm cơm được bọc lại bằng giấy từ trong giỏ ra và đưa 1 cái cho Thor. Cậu ấy nhanh chóng xé lớp bọc bên ngoài ra.
“Đây là cơm ư? Đôi khi thần cũng được ăn paella ở lâu đài. Cô Airi cũng rất thích những món cơm nữa. Oh, um… thần cứ thế mà ăn thôi sao?”
“Đúng thế. Cứ cắn một miếng lớn thôi. Bên trong đó có điều kì diệu đấy.”
“Điều kì diệu…”
Thor tò mò nhìn nắm cơm rồi quan sát từ nhiều góc độ khác nhau nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể nào biết gì hơn ngoài việc đó là một khối tam giác màu trắng, thế là cậu ấy không chần chừ cắn một miếng.
“!?”
Hẳn là cậu ấy đang ngạc nhiên vì độ chua của mơ muối nhỉ.
Tôi nuốt nước bọt khi cậu ấy tỏ ra giật mình hay nói đúng hơn là tái mặt đi.
“Cái, cái vị chua mãnh liệt này là gì vậy… Tiểu thư, người thực sự rất ghét thần ư?”
“Eh!?”
Đó là cách mà cậu ấy phản ứng ư!? Vậy là Thor không hề nhớ được hương vị của mơ muối rồi…
Tuy nhiên, Thor lại nhìn miếng cơm nắm một lần nữa, nuốt xuống và rồi tiếp tục cắn và nhai nó.
Rất nhanh chóng, cậu ấy có vẻ như đã dần quen khi biểu cảm cũng dịu dần.
“Miếng đầu tiên thực sự rất chua đến mức khiến thần phải ngạc nhiên nhưng sau đó thì vì một lí do nào đấy mà nó khiến cảm thấy rất hoài niệm. …Tại sao lại như vậy cơ chứ? Thần cũng chẳng biết nữa… khi đây là lần đầu tiên được thưởng thức món này.”
Thor nhắm mắt lại.
Bên cạnh miếng cơm nắm mà cậu ấy đang ăn ngấu nghiến là một biểu cảm thể hiện rõ nỗi nhớ nhà được chôn giấu ở đâu đó.
“Ta chắc là cậu đã từng ăn thứ này ở đâu đó trước đây rồi.”
“Chắc là vậy nhỉ. Thần cũng không biết đó là lúc nào nhưng thần nghĩ là mình sẽ thích món này mất. Ngon quá đi mất…!”
“...”
Thor nở một nụ cười hồn nhiên rất hiếm thấy khiến tôi đứng hình.
Aah, em biết mà…
Anh chính là chàng trai mà em đã yêu ở kiếp trước đấy.
Trong những tháng ngày đã bị lãng quên đó, mỗi sáng anh đều ngấu nghiến cơm nắm mơ muối như thế này đây.
Chắc chắn là Thor chẳng thể nào nhớ được chuyện đó. Tuy nhiên không phải là không có dấu vết khi khoảnh khắc đó khiến tôi cảm tưởng như họ đang hòa vàn nhau là điều rất quan trọng với tôi.
Kết hợp với mùi hương đầy hoài niệm của cơm nắm mơ muối khiến tôi chỉ muốn bật khóc…
Trong một thoáng, bọn tôi chỉ lặng lẽ trò chuyện về trường học cũng như công việc của Thor ở lâu đài.
Ngay khi đặt chân đến lâu đài, Thor đã gia nhập vào Binh đoàn Hoàng gia và chăm chỉ luyện tập dưới trướng Ngài Lionel – phó chỉ huy để chuẩn bị cho sự xuất hiện của vị Đấng Cứu thế. Có vẻ như cậu ấy đã gặp cô Airi và hè năm ngoái và giờ đang ra sức tìm kiếm vị Thủ hộ cuối cùng trong khi bảo vệ cô ấy.
Hai năm của tôi thì chẳng song gió như Thor nhưng tôi cũng kể cho cậu ấy nghe rằng mình đã thành công nhập học vào trường đúng như lời nguyện cầu của cậu ấy vào đêm mưa sao băng, cũng như tôi đã vất vả đi tìm thành viên cho nhóm ra sao.
Tôi chẳng thể kể cho cậu ấy nghe toàn bộ mọi chuyện trong suốt hai năm qua nhưng thực sự tôi rất hạnh phúc khi có thể trò chuyện với Thor như thế này. Với tôi thì như thế đã là định nghĩa của “hạnh phúc” rồi.
Màn pháo hoa đã kết thúc và ánh đèn của thành phố cũng dần dần biến mất.
“À đúng rồi…”
Thor lấy thứ gì đó ra từ túi áo.
“Cái này dành cho người, thưa tiểu thư.”
Đó chính là đôi bông tai mà cậu ấy đã tặng tôi vào sinh nhật 2 năm trước.
Cũng chính là đôi mà tôi đã trả lại cho cậu ấy.
“Thần đã tặng thứ này cho người đúng ngày này 2 năm trước nhỉ. Xin người hãy chấp nhận chúng một lần nữa. … Còn nếu người thực sự không cần thì cứ ném chúng xuống biển.”
“…Nhưng, Thor-“
“Thần không muốn giữ chúng. Chẳng có ai để thần có thể tặng thứ này cả.”
Tôi nhận lấy đôi bông tai mà không chút do dự.
Và rồi, tôi giương chúng về phía bầu trời đêm dù ở đó chẳng có bao nhiêu sao đang tỏa sáng.
Chỉ có những ngôi sao cấp một tuyệt đẹp đang lấp lánh.
“Cảm ơn cậu. Ta thực sự rất nhớ chúng. Không đeo chúng làm cơ thể ta như thiếu đi một phần vậy.”
Đó chính xác là mức độ ‘dính’ của tôi với cặp bông tai đó cũng như những sự cố gắng trong suốt hai năm.
Tôi nhận lấy chúng, áp lên và thở một hơi dài trước khi đeo lên.
Cũng chẳng khác gì việc làm mỗi sáng thức dậy cả.
“Chúc mừng sinh nhật tuổi 16 của người, tiểu thư Makia.”
“Cảm ơn nhé. …Với ta thì hôm nay cũng là ngày được gặp cậu lần đầu tiên chính là ngày may mắn nhất trong cuộc đời của ta.”
Và rồi bọn tôi mỉm cười với nhau.
“Ta đang đặt mục tiêu trở thành một học sinh danh dự của trường đấy.”
“Người bảo là học sinh danh dự ư? Quả là một danh hiệu rất phù hợp với Tiểu thư.”
“Nếu như ta đạt được điểm tốt và kiếm được một công việc trong lâu đài thì có lẽ ta cũng có thể làm được điều gì đó để giúp cậu và mọi người đấy? Ta muốn sử dụng những tài nguyên của Rừng Muối để phát triển ra một vài thứ hữu dụng. Ta cũng muốn giúp cậu nữa, Thor ạ, dù chỉ là từ phía sau cũng được.”
Thor im lặng một lúc rồi cất tiếng rằng.
“Quả…là rất giống Tiểu thư, điều đó sẽ khích lệ thần rất nhiều đấy.”
“Đúng thế. Ta chắc là mình sẽ làm được thứ gì hữu dụng mà. Ta chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho cậu.”
Tôi chẳng hề biết khi nào vai trò của cậu ấy sẽ kết thúc. Thậm chí tôi còn chẳng biết rằng liệu nó thực sự kết thúc hay không.
Tôi đã lo sợ khi phải chứng kiến Thor mạo hiểm mạng sống của mình để bảo vệ cô Airi vào ngày hôm đó.
Tôi rất sợ việc Thor sẽ phải đối mắt với rất nhiều nguy hiểm kể từ giờ trở đi. Tuy nhiên…
“Ngay từ lần đầu gặp nhau, ta đã biết. Ta biết rằng cậu chẳng hề là một chàng trai bình thường mà là một ma pháp sư sẽ đóng vai trò rất quan trọng trong thế giới này.”
Vì thế nên đó là điều không thể tránh được.
Mặc dù đã rất cô đơn khi cậu ấy rời khỏi nhà O'Drielle nhưng tôi dám chắc rằng rằng cậu bé nô lệ mà mình tìm được sẽ trở thành một người ảnh hưởng đến cả thế giới này.
“Tiểu thư, không phải chỉ mỗi thần đâu.”
“...Sao chứ?”
“Một ma pháp sư sẽ đóng vai trò quan trọng với thế giới này… Tiểu thư, chắc hẳn người cũng sẽ như vậy rồi.”
Thor tuyên bố đầy tự tin rồi quay sang phía tôi cùng một ánh nhìn nghiêm túc.
“Thần rất biết ơn người, thưa Tiểu thư khi đã tìm thấy thần. Và còn ban cho thần một cái tên nữa.”
“...Thor.”
“Người có còn nhớ lúc đặt cái tên này cho thần không? Thần thực sự rất ghét phải nói ra tên thật của mình. Sự thật là kể từ khi nhớ lại thì thần chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với cái tên đó cả. Thậm chí thần còn từng nghĩ rằng có khi chính cái tên đó là lí do mang đến vận rủi cho bản thân.”
Đó chính là cảm giác mà tôi cũng đã từng trải qua.
Ở kiếp trước, tôi cũng luôn cảm thấy rằng tên của mình là thứ không hề phù hợp với bản thân.
“Nhưng khi được người ban cho thần cái tên ‘Thor’ thì cuối cùng thần cũng tìm lại được thứ mà mình hằng khao khát… Đúng vậy, chẳng khác thần vừa được tái sinh cả.”
“...”
Tôi từ từ trợn tròn mắt.
“Thần cũng chẳng biết phải như thế nào nhưng đó chính là lí do tại sao hôm nãy cũng chính là sinh nhật của thần. Khi được tiểu thư gọi bằng cái tên đó…chẳng hiểu vì sao mà thần lại cảm thấy muốn bật khóc.”
Cậu ấy mỉm cười buồn bã cùng khuôn mặt có chút ưu phiền…
Và rồi Thor tung áo choàng và quỳ xuống trước mắt tôi.
“Xin hãy chờ thần thêm một chút nữa, thưa tiểu thư. Thần sẽ thực hiện nghĩa vụ của mình và trở về lại với người.”
“Thor, cậu…”
“Vì thế nên xin người đừng vứt bỏ thần. Nếu như chẳng còn nơi nào khác để trở về, thì…”
Thor sợ việc bị bỏ rơi, cậu ấy muốn một gia đình, và cả một cuộc sống yên bình.
Mặc dù số phận đã nhiều lần trêu đùa chỉ vì thứ sức mạnh vô song mà cậu ấy đang nắm giữ.
Tôi không hề biết rằng cậu ấy lại trân trọng cái tên mà tôi đã đặt ‘bừa’ như vậy.
Thế nên tôi ôm chầm lấy Thor, ôm cậu ấy bằng vòng tay của mình để xóa tan đi cảm giác cô đơn đó.
“Không sao đâu, Thor. Ta sẽ không bỏ rơi cậu đâu. Ta cũng sẽ không quên cậu. Không thể quên, không bao giờ quên. Dù cho…ta có tái sinh bao nhiêu lần đi chăng nữa…”
Hãy hỏi nó thêm một lần nữa.
Sự thật của thứ cảm xúc đang trào dâng bên trong tôi này là gì?
Đây chắc hẳn không phải là cảm giác gắn bó còn sót lại từ kiếp trước, chẳng phải là thứcảm xúc ngu ngốc bị hiểu lầm trong thời gian dài mà chính là “tình yêu” của riêng tôi.
Em yêu anh nhiều đến nỗi sẽ thật kì lạ rằng nếu nó không phải là như vậy.
Đúng là tôi đã yêu Thor với tư cách là Makia nhưng đồng thời cũng thừa hưởng cảm xúc của “người bạn trong tâm trí kia”.
Tôi rất hạnh phúc, rất xúc động khi có thể làm rõ được điều này…
Đây chính là lúc để nói với cậu ấy. Nói những lời mà tôi đã nên nói từ cách đây rất lâu.
“Em…yêu anh.”
Sẽ thật tốt biết bao nếu như lúc đó tôi có thể nói một cách rõ ràng như vậy.
Nhưng cũng chính lúc đó, một tiếng sét lớn vang lên. Có vẻ như nơi bị tia sét đánh xuống cách bọn tôi không xa.
“...Huh.”
Việc xảy ra đột ngột khiến tôi đứng hình. Sấm rền và rồi những giọt mưa bắt đầu trút xuống.
“Mưa rồi. Gần đây hay có dông về đêm quá. Tiểu thư, người vẫn ổn chứ?”
“Huh? À ừ…”
“Chúng ta trở về thôi nào. Thần sẽ đưa người về kí túc xá của trường.”
Thor dùng áo choàng để che cho rồi đưa tôi lên Griminde và chúng tôi nhanh chóng về đến ban công của kí túc xá nữ.
Hẳn những lời vừa rồi đã chẳng kịp đến tai Thor. Thật buồn chán và vô vị làm sao khi tôi phải liên tục lặp lại những gì đã nói với cậu ấy lúc chia tay, nhưng có vẻ như Thor đang rất vội…
“Vậy thì gặp lại người sau, thưa Tiểu thư. Xin hãy gửi lời thăm của thần đến ông bà chủ ở Deliafield.”
“…Được rồi. Và Thor này, cố gắng hoàn thành sứ mệnh nhé.”
“Tất nhiên rồi.”
Trong khi cau mày nhìn cơn bão ban đêm, Thor cưỡi rồng và rời đi một cách miễn cưỡng. Hẳn cậu ấy phải trở về với cô Airi.
“Mình…lại tỏ tình thất bại nữa rồi.”
Tôi lơ đãng nghĩ khi nhìn vào bóng hình đang dần mờ đi sau cơn mưa.
Thời điểm xuất hiện chẳng khác gì nó cố tình phá ngang lời tỏ tình của tôi cả.
Lẽ nào như lời cô Airi nói rằng thế giới này là thế giới của câu chuyện nào đó chăng…
Vậy thì một tồn tại như tôi là người không cần thiết trong “câu chuyện của Đấng Cứu thế”. Tôi chẳng biết thế giới này sẽ diễn ra như thế nào cả.
Tuy nhiên, tôi có một cảm giác rằng.
Thor sẽ đi ngày càng ngày càng xa…
Dẫu cho cốt truyện không kết nối tôi và Thor thêm một lần nào nữa trong tương lai.
Thì tôi cũng sẽ trở thành một ma pháp sư xuất chúng để bảo vệ việc đó. Nơi an toàn mà cậu ấy có thể quay về.
Thế nên, làm ơn, dù chỉ là một lần thôi.
Có lẽ tôi sẽ có thể bày tỏ được những cảm xúc chắc chắn này thành lời.
“Ah, mình dính mưa mất rồi. Phải đi tắm mới được.”
Tôi ướt sũng khắp người vì cơn bão nên đã nhanh chóng lao vào phòng tắm và cởi áo quần ra.
Mặc dù không thể thổ lộ nhưng những cảm xúc phấn khích từ việc được gặp Thor và có thể nói chuyện cậu ấy suốt một khoảng thời gian dài đang lấp đầy tôi.
Cậu ấy bảo rằng sẽ trở về với tôi.
Mọi người sẽ không biết điều đó khiến tôi hạnh phúc đến nhường nào.
Có lẽ cơn đau ở ngực này cũng chính dấu hiệu cho thấy tình yêu của tôi với cậu ấy.
Aah, nhìn vào khuôn mặt của tôi trước gương. Tôi đang mỉm cười toe toét kia kìa…
“...Huh?”
Tuy nhiên, ánh mắt tôi đông lại trong một khắc.
Trong gương, một thứ đang tỏa sáng trên ngực tôi – Huy hiệu Tứ Quang.
====================
Thi với chả cử