Tales of Reincarnation in Maydare

chương 8: buổi huấn luyện thực địa môn độc dược i (phần 3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“...Nnn…”

Khi tỉnh lại thì tôi đang ở trong một khu rừng xa lạ.

Nero và Frey đang nằm bên cạnh nên tôi đã lay hai người họ.

“Này, này, tỉnh dậy đi!”

Cả hai nhanh chóng lấy lại ý thức và từ từ bật dậy. Có vẻ như cũng không hề bị thương.

“Này, Lapis không hề ở đây. Chúng ta nên làm gì…”

“Bình tĩnh nào, Makia. Hẳn là chúng ta bị dính vào một ma pháp dịch chuyển rồi.”

“Ma pháp dịch chuyển? Điều đó có nghĩ là chúng ta đã bị dịch chuyển chuyển đển một nơi nào đó khác như cái cách mà Lapis đã dịch chuyển hòn đá đó đi ư?”

“Đúng vậy. Vì Lapis biết phép dịch chuyển nên hẳn đó là lí do tại tại sao cô ấy có thể kháng cự lại sự dịch chuyển khi thiết bị được kích hoạt. Nhưng chúng ta thì không may mắn như vậy.”

“Tệ thật đấy… Nhưng chúng ta đang ở đâu đây?”

Frey trông như thể muốn ốm đến nơi sau khi bị dịch chuyển đến đây. Bởi vì anh ta được [Thổ] ban phước thế nên những loại di chuyển này chính là khắc tinh của anh ta

“Có thể đây đã không còn là vườn dược thảo nữa rồi.”

Nero đnag nhìn quanh đồng thời dùng tay và mắt để kiểm tra vết ma lực xung quanh chúng tôi.

Cặp kính áp tròng của cậu ấy hẳn là đã kịp lưu lại thông tin về ma lực đang ẩn náu ở đảo dược thảo – nơi chúng tôi vừa có mặt, thế nhưng có vẻ như nó đã không còn khớp với mẫu thu được ở nơi này.

Một cột kim loại tương tự y như cái xuất hiện trước đó cũng đang đứng sừng sững ngay bên cạnh chúng tôi. Có lẽ đây là thứ được dùng để kết nối hang động đó cùng với nơi này.

Tuy nhiên, dù bọn tôi có cố đụng chạm như thế đi chăng nữa thì nó vẫn không hề hoạt động trong vừa nãy thì điều đó lại xảy ra một cách dễ dàng.

Nhưng đây không phải là lúc hoảng loạn. Tôi bóp quả cầu ‘tín hiệu’ mà trường đã đưa cho trước khi buổi thực địa. Một luồng sáng ngay lập tức thoát ra và bay thẳng về phía Lune Ruschia.

“Xét từ hướng bay của tia sáng thì có lẽ Lune Ruschia đang ở phía bắc. Nếu là vậy thì chúng ta chắc chắn đang ở trên một hòn đảo còn xa rời Miladriede hơn. Nhưng cứ thế này thì sớm muộn gì các giáo sư từ trường cũng sẽ đi tìm chúng ta thôi.”

“Không biết họ sẽ mất bao lâu nhỉ.”

“Mà…hẳn là chuyện đó sẽ phụ thuộc vào khoảng cách. Có thể là ngày mai…”

Nero đang không hề vui vẻ gì.

Cũng không trách được. Bởi vì nếu không quay lại đúng giờ thì bọn tôi sẽ bị tính là trượt bài thi.

Hoặc nếu được trợ giúp thì ít nhất chúng tôi cũng sẽ thua cược với Beatrice. Nhưng lại là sau bao nhiêu nỗ lực để điều chế thuốc nhỏ mắt Pon chất lượng cao đến vậy…

“Này, có một cái chòi ở đây này.”

Frey phát hiện ra một cái chòi nằm phía cuối con đường.

Thế là bọn tôi nhanh chóng di chuyển đến trước căn chòi. Nó là một nơi tĩnh lặng và không có bất cứ dấu hiệu của ngưởi ở nào nhưng bọn tôi vẫn quyết định sẽ gõ cửa. Lỡ như nếu có ai đó ở đây thật thì bọn tôi có thể tìm hiểu được xem bản thân đang ở đâu…

“Không có ai cả. Có vẻ như đây là một căn nhà hoang.”

“Không…có người trong đó. Một người với lượng ma lực rất lớn. Nó cùng loại với ma lực tuôn chảy trong cái hang đó.”

Nero nheo mắt như thể đang nhìn xuyên qua cánh cửa vậy.

Đôi kính áp tròng của cậu ấy có thể quan sát được dòng chảy của ma lực nên hẳn cậu ấy đã phát hiện ra được sự tồn tại của con người bên trong ngôi nhà này.

“Cửa bị khóa rồi. Bằng một phép khóa cực kì mạnh mẽ.”

“Nếu là vậy thì cứ để tôi. Mấy chuyện này là sở trường của tôi rồi.”

Nero ngồi xuống và dùng tay che toàn bộ phần khóa cửa lại.

Tất cả những gì cậu ấy làm là nhắn mắt nhưng mở ra cũng rất nhanh, và rồi cánh cửa bật mở.

Không cần đũa hay nhẫn, thậm chí cũng chẳng cần niệm chú. Cậu ấy đọc cấu tạo của ma thuật bằng đôi kính áp tròng của mình sau đó giải mã nó như thể đang gỡ một cuộn dây bị rối vậy. Tất nhiên là với tốc độ rất nhanh.

Điều ấn tượng ở đây là việc cậu ấy vẫn lặng lẽ như thể nó chẳng thể nào làm khó được bản thân.

“Đột nhiên trở nên phấn khích quá nhỉ, Cậu bé Trầm tính.”

“Nếu lúc này mà không tìm cách để trở về thì tôi sẽ phải gia nhập vào Nhóm 1.”

“Cậu không muốn điều đó xảy ra nhỉ, ra là vậy…”

Trong khi đang biết ơn sự hi sinh thầm lặng của Nero, tôi lên tiếng “Xin thứ lỗi…” rồi đẩy cửa vào và tiến vào bên trong. Mặc dù đây là việc xâm nhập bất hợp pháp nhưng tôi hi vọng bọn tôi sẽ được tha thứ khi đây là trường hợp khẩn cấp. Thậm chí bọn tôi cũng đã khom lưng lại để có thể chạy trốn ngay khi cần thiết.

“Nero, cái người sở hữu thứ ma lực đó đâu?”

“…Trong đó.”

Nero chỉ vào một căn phòng nằm ở phía cuối hành lang.

Sau khi hít một hơi thật sâu, tôi mở cửa đi vào.

“Ồ…? Các ngươi không phải là những kẻ xấu đã bắt cóc ta.”

Đáp lại sự ngạc nhiên của bọn tôi là một cô gái đang bị trói lại bằng dây thừng.

Ánh sáng đang chiếu vào từ cánh cửa sổ phía sau tạo ra một bầu không khí thật huyền bí đang bao trùm lấy cô gái.

“…Cái gì…”

Tôi từ từ tròn mắt nhìn cô gái.

Hay nói đúng hơn là tôi không thể tin vào đôi mắt của mình khi hiện ra trước mắt là một bộ đồng phục cực kì, cực kì quen thuộc…

Đôi mắt to, màu nâu đen tạo nên một ấn tượng rất mềm mại. Một chiếc kẹp tóc hình bông hoa màu xanh nhạt đang được cài trên mái tóc ngắn màu hạt dẻ của cô ấy. Nó chính là loại như cái của tôi thường dùng ở kiếp trước nhưng mang một màu sắc khác.

Cô ấy đang bị trói lại bằng dây thừng nhưng lại không mang chút vẻ gì là đau đớn cả mà thay vì đó cứ như cô ấy chỉ đang ngồi ở góc phòng vậy.

“Cái quái gì thế này? Một cô gái bị trói bằng dây thừng… đây là kiểu chơi đó đúng không?”

“Đừng có ngu. Cái khóa ma pháp đó là hàng thật đấy. Cô ấy đang bị nhốt ở đây.”

“Anh đùa thôi mà! Nhưng đụng mặt một vụ bắt cóc ngay khi vừa bị dịch chuyển đến đây, anh mày bắt đầu các thấy tệ rồi đấy. Này, Trưởng nhóm, sao em lại yên lặng vậy… Trưởng nhóm?”

Nero và Frey đang nhướn mày lên và nhìn nhau đầy hiếu kì bởi vì tôi – một người luôn hoạt bát lúc này lại chẳng nói một câu nào mà chỉ đứng há hốc mồm.

“Này, mấy người đến từ đâu vậy?”

Câu hỏi của cô gái được Frey nhẹ nhàng đáp lại.

“Bọn anh là học sinh Lune Ruschia. Còn em?”

“Tôi đến từ hoàng cung. Tôi cảm thấy hơi ngột ngạt nên đã lẻn ra khỏi lâu đài và đi dạo trên đường phố Miladriede nhưng rồi rốt cuộc lại bị một đám người bịt mặt bắt đi. Hết cách rồi nhỉ, dù sao tôi cũng là… ‘nhân vật chính’ mà.”

Và rồi cùng một tiếng “À’ như thể vừa nhớ ra điều gì đó, cô ấy giới thiệu bản thân.

“Tên tôi là Airi. Tôi đến từ thế giới khác. Trái Đất, Nhật Bản, đó là tên gọi của nó nhưng chắc mấy người cũng chẳng thể nào biết được nhỉ.”

Cô gái bật cười, thế nhưng…tôi biết nó. Tôi biết cái nơi quái quỷ nào gọi là Nhật Bản, Trái Đất.

Và tôi cũng biết tên của cô gái này rất rõ.

Tanaka Airi.

Người bạn từ tiền kiếp của mình và cũng là cô gái đã đem lòng yêu cùng một người với ‘tôi’.

Truyện Chữ Hay