Ngược dòng một hồi, cuối cùng chúng tôi cũng đến được với thác nước mà mình mong muốn.
“Nhìn kìa. Ponsida mọc ở khắ những vách đá cheo leo xung quanh thác.”
Đó là nơi nước chảy xuống cũng như có một lớp sương rải rác do hơi nước.
Rêu xanh cũng như các loại thực vật khác cũng phát triển rất tốt thế nhưng ponsida cũng chẳng hề kém cạnh chút nào khi xuất hiện rất nhiều.
Chúng mang trên mình một màu xanh non đầy sinh động với những chiếc hình lông vũ lởm chởm cùng những túi ma thuật đang bám vào phía dưới tán lá. Chúng được gọi là những túi bao tử ma lực.
“Nhìn kìa. Những cái túi ma lực phía dưới lá của chúng thật lớn và lấp lánh nhỉ? Đấy chính là dấu hiệu của một cây ponsida chất lượng cao đấy. Những cái túi đấy sẽ tạo ra âm thanh ‘pon’ nếu chúng ta bóp chúng nên loài cây này mới được gọi là ponsida.”
Đúng lúc đó thì một túi ma lực của một trong những cây ponsida mọc ngay trên đầu tôi phát nổ.
Sau khi tiếng ‘pon’ vang lên thì những hạt bào tử ma thuật lấp lánh phân tán đi khắp nơi tạo thành những dải trôi nổi trong không khí.
Ở bên cạnh một thác nước như thế này thì nước sạch cũng như lượng ma lực trong không khí được tích tụ lại đã sinh ra những cây ponsida với chất lượng ưu việt.
“Thế thì chúng ta hãy tìm những cây ponsida có chất lượng tốt nhất nào!”
“Đúng thế!”
Vậy là bọn tôi bắt đầu công cuộc tìm kiếm từ xung quanh chỗ đứng hiện tại.
Bởi vì những đối thủ vẫn chưa hề tìm thấy nơi này nên chúng tôi cố hái càng nhiều càng tốt trước khi họ đến.
Để hoàn thành nhiệm vụ là chế Thuốc nhỏ mắt Pon thì chúng tôi sẽ cần khoảng 10 cây. Và tôi sẽ muốn có trong tay những nguyên liệu tốt nhất có thể…!
“Oi, tôi tìm được một vài cái rồi này.”
“…Chúng còn tuyệt hơn cả cái của tớ nữa. Quả đúng là Nero nhỉ…sao mình lại bực bội thế nhỉ.”
“Còn mấy cây này thì sao?”
“Aah, không phải đâu Lapis. Chúng là ‘pensida’ đấy, là hàng nhái thôi. Mặc dù trông có vẻ giống hệt ponsida những phần lá của chúng có đôi chút khác biệt nên cậu quan sát thật kĩ. Đây, nhìn này.”
Sau đó là quãng thời gian mà tôi chăm chỉ hái ponsida cùng với những người đồng đội của mình.
“Này, có cả một nhúm mọc ở đây này!”
Frey đang đứng trên vách đá trong khi nhìn sang bên kia thác. Hình như có cả một cái hang ở bên kia thì phải.
Dĩ nhiên không phải ai cũng có thể lại trên vách đá như Levi nên chúng tôi phải lội xuống vùng nước nông gần đó và đi men theo cho đến khi nước ngập quá đầu gối.
“L-Lapis này, chân cậu bị ướt như vậy thì có sao không?”
“Không sao, nó không có vấn đề gì. Nhưng còn cậu thì sao Makia? Cậu đang run rẩy kìa.”
Tất nhiên là sẽ như vậy rồi bởi vì tôi được ban phước bởi [Hỏa], và những người như vậy sẽ trở nên rất yếu ớt khi gặp nước cũng như không thể bơi được. Đã có lần Thor phải cứu tôi vì suýt nữa thì chết đuối ở cái hồ ngay phía trước dinh thự nhà mình.
“C-c-cẩn thận đừng ngã xuống hồ nhé! Hãy chú ý bước chân!”
“Makia, cô mới là người đáng lo nhất ở đây đấy…”
Trong khi người dẫn đường là Nero cất tiếng châm biến thì chúng tôi rốt cuộc cũng đến được bên kia thác nước. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như đây là một hang động khá lớn với rất nhiều vị trí đủ cứng để đặt chân. Ngoài ra trong này cũng rất mát mẻ nữa.
Trước hết thì tôi dùng ma pháp tạo ra những cơn gió nóng – thứ vốn là sở trường của mình để hong khô cho tất cả mọi người. Mm, tươi như mới.
“Nơi này thật tuyệt…”
Hang động này bị che khuất bởi thác nước nên bề mặt đất đá lúc nào cũng ẩm ướt, thậm chí ngay cả tóc tai cũng như áo choàng của bọn tôi cũng sẽ bị ướt trở lại nếu như đứng quá gần thác.
Tuy nhiên, không nghi ngờ gì khi nơi đây chính là một kho tàng thực vật ma thuật.
Những loài cây chất lượng cao cũng như rêu đang phát triển ở khắp nơi trên bề mặt những viên đá.
“Nhìn này! Nhiều ponsida loại tốt quá đi mất. Còn có cả cỏ sương và rêu đom đóm quý hiếm nữa chứ!”
Tôi bắt đầu nhặt chúng trong sự phấn khích khi nhớ về những lần săn kho báu ở Rừng Muối.
“Có 10 cây ponsida ở đây.”
“Tuyệt. Thế này thì chúng ta sẽ chế được chai thuốc tốt nhất cho mà xem.”
“E hèm, anh là người tìm ra nơi này nhỉ? Cứ thoải mái cảm nắng nhé. À nhưng anh vẫn không hứng thú với phụ nữ nhỏ tuổi hơn đâu đấy.”
“...”
Vẫn là những ánh mắt vô cảm từ tôi và Lapis về phía Frey.
“Được rồi. Vì đã có đủ nguyên liệu nên giờ chúng ta sẽ điều chế Thuốc nhỏ mắt Pon ngay ở đây nhé.”
“Ý kiến không tệ nhưng tôi bắt đầu thấy đói rồi đấy Nhóm trưởng à.”
“Trong khi đun sôi nguyên liệu thì chúng ta sẽ ăn trưa. Bằng cách này chúng ta sẽ tận dụng được tối đa thời gian.
Chúng tôi sửa soạn mọi thứ ở một vùng khô ráo trong hang.
Tôi trải một tấm thảm dã ngoại cỡ lớn lấy ra từ trong chiếc giỏ yêu thích của mình.
Tiếp đó là một cái nồi cũng đã rất thân quen với bản thân – đế thắp lửa cho nồi và một cái muôi, sau đó tôi lấy nước từ dưới sông lên và ngay lập tức bắt tay vào việc đun sôi ponsida. Chúng phải được đun sôi thật kĩ trong khoảng 1 giờ đồng hồ, và bọn tôi sẽ ăn trưa trong lúc đó.
Bữa trưa của chúng tôi gồm đồ hộp, bánh quy giòn và pho mát được nhà trường phát cho.
Đồ hộp lại là món súp ngao, tuy nhiên…
“Mọi người có muốn khiến món này có hương vị đậm đà hơn không?”
“Ý cậu là sao?”
“Chúng ta đã cất công đến đây rồi mà nên hãy luộc một ít mì ống nhé. Mì ống ăn ở ngoài trời là tuyệt nhất đấy.”
Thế là tôi từ tốn rút ra một gói mì khô…
Mì ống chính là linh hồn của ẩm thực Ruschia. Sẽ chẳng ai có thể cưỡng lại sức hút từ nó cả.
“Cô định nấu chúng với súp ngao đóng hộp như thế nào?” Nero hỏi.
“Chúng ta có chanh mà tớ vừa hái lúc nãy cũng như pho mát được phát mà đúng chứ? Một chứ mì được luộc chín hoàn toàn thì chúng ta sẽ cho súp ngao và pho mát vào nồi rồi trộn đều lên. Cuối cùng là vắt chanh vào. Nước sốt trắng và chanh là sự kết hợp tuyệt vời nhất đấy nên chắc chắn sẽ rất ngon cho mà xem.”
Đồng đội của tôi đang nuốt nước bọt xuống. Đến ngay cả tôi là người giải thích cũng thấy đói.
Ban đầu thì Miladriede có một món được gọi là mì ống chanh gồm mì với pho mát cũng như nước cốt chanh được vắt lên trên. Đây có thể xem như là một biến thể của nó vậy.
Tôi cố ý không sử dụng ma pháp mà lấy nước từ thác rồi luộc mì.
Sau đó tôi làm nóng súp ngao đống hộp cũng như pho mát ở trong rồi thêm mì al dente [note53622] vào rồi khuấy đều. Khi pho mát đã chảy hết cũng như súp ngao đã được trộn kĩ thì tôi chia chúng ra từng bát…
“Mmm, nhiều ngao quá đi mất. Trông ngon thật đấy.”
Miladriede nằm ở ngay bờ biển nên dù có là hàng đống hộp thì súp ngao vẫn mang chất lượng rất tốt nên chỉ cần trộn với mì ống như thế này cũng đã khiến nó trở nên không khác gì một bữa yến tiệc rồi.
Cuối cùng là thêm tiêu xay và vắt nửa quả chanh lên nữa là xong…ăn thôi nào!
“Aah…mì ống sau một buổi làm việc chăm chỉ. Như thể vừa được tái sinh vậy.”
“Khi nhắc đến Miladriedean là phải chắc đến chanh rồi.”
“Miladriedean…? Nhưng cô nói cũng không sao, thứ này rất ngon miệng và tươi mát.”
Dù đã phải di chuyển rất nhiều nhưng mọi người ai ai cũng đều nhiệt tình cả.
Tôi cũng chẳng phải là ngoại lệ. Nước súp béo ngậy hòa quyện cùng hương vị của biển cả tạo nên một hương vị thật đậm đà. Nước chanh cũng góp một phần lớn vào đó khi vị chua đã bổ sung cho mùi dịu nhẹ của súp ngao và pho mát tạo nên một món mì ống rất dễ ăn và mang cảm giác rất hè dù có hơi chua.
Ngoài ra thì chanh cũng là một thứ phục hồi mệt mỏi rất tốt. Quả là một thứ tạo vật hữu dụng.
“À, nhắc mới nhớ! Tớ cũng có mang trà hoa cơm cháy theo đấy. Nếu pha loãng với nước có ga lạnh thì sẽ rất ngon. Chắc chắn sẽ hợp với mì ống lắm cho mà xem.”
“À, là cái thứ hôm nọ nhỉ?”
“Frey, em nhớ là mình đã nhờ anh đưa chúng cho chị Nagi, nhưng lẽ nào anh cứ thế đưa chúng mà không có bất cứ dự định nào ư?”
“Tất nhiên là không. Anh đã mời cô ấy ra ngoài hẹn hò.”
Frey nói một cách đầy tự hào. Hi vọng là cuộc hẹn hò không có vấn đề gì…
Tôi lục lọi cái giỏ của mình và lấy trà cũng như một ít nước có ga lạnh và 4 cái cốc. Đúng là chiếc giỏ vạn năng mà.
Nhưng điều khiến tôi giật mình là hai chú hamster cũng nhân cơ hội nhảy ra khỏi giỏ.
“Popotarou, Donsuke!?”
Hai tinh linh hamster trắng vàng kia có vẻ như đã phát hiện ra những bánh quy đang ăn dở nên đã đồng loạt xông đến ngấu nghiến và nhét chúng vào túi má của mình.
“T-t-tớ nên làm gì đây…? Chúng ta đã được dặn là để tinh linh ở lại trước khi đến đây nhưng chúng lại trốn vào trong giỏ của tớ.”
“Miễn là không dùng đến thì cũng chẳng sao cả. Ở các nhóm khác cũng có những học sinh mang tinh linh theo đấy.”
“Là vậy nhỉ, cậu nói đúng, Nero… Này, đừng có tìm bánh quy nữa!”
Tôi cố trách mắng chúng nhưng có vẻ như chẳng có chút tác dụng nào…
“Th-thôi được rồi. Chúng ta hãy cùng nâng li nào.”
Tôi rót trà hoa cơm cháy vào cốc và pha loãng bằng nước ga lạnh đến khi thức uống chuyển sang màu vàng nhạt thì đưa cho mọi người trong nhóm.
“Hãy cùng chúc mừng màn ra mắt của Nhóm Garnet 9 nào…”
“Cái quái gì vậy chứ?”
“Cạn li!”
Chúng tôi giương cốc, cụng li và uống cạn.
Cảm giác nước có ga tràn xuống cổ họng này thật là dễ chịu quá đi mất…
“Haa… sống lại rồi.”
“Ooh, cái này ngon đấy! Tôi cứ nghĩ nó sẽ có mùi như thuốc nhưng hóa ra lại dễ uống không ngờ.”
Có vẻ như các chàng trai cũng rất thỏa mái khiến tôi và Lapis chỉ biết nhìn nhau cười.
“Hoa cơm cháy cũng là một loại thảo dược vạn năng đấy. Chúng có thể giúp ngăn ngừa cảm cúm cũng như loại bỏ độc tố ra khỏi cơ thể. Ngoài ra còn có tác dụng làm trắng da nhưng mùi hương lại rất đậm đà như xạ hương và cũng rất dễ uống vì độ chua của mình.”
Chà, tác dụng đáng kinh ngạc thật, tuy nhiên nói chung là nó rất ngon và sảng khoái nên chúng tôi cứ thế húp từng ngụm lớn.
“Mà này, Makia. Cái giỏ đó hẳn không phải là hàng bán chợ đâu nhỉ. Hẳn nó đã được yểm một ma pháp không gian cực kì tiên tiến lên đó.”
“À cái này ư? Nó thuộc về tổ tiên của tớ - Xích Phù thủy. Dù có hơi cũ nhưng nó rất chắc chắn, nhẹ nhàng cũng như tiện lợi nữa. Tớ sử dụng nó rất nhiều luôn.”
“…Xích Phù thủy?”
Khi tôi đặt cái giỏ ra trước mặt mình thì Lapis đặt tay lên cằm và suy nghĩ một lúc.
“Nếu là vậy thì nó phải có từ 500 năm trước… Đó là lúc mà ma thuật không gian còn chưa hề xuất hiện. Thế mà lại có một tạo tác không gian tiên tiến như thế này…”
Ngẫm lại lời của Lapis thì cô ấy nói không sai chút nào. Nếu như Xích Phù thủy là người đã sử dụng ma pháp không gian thì hẳn phải có những giai thoại hay công thức được truyền lại qua các thế hệ gia đình tôi, thế nhưng điều đó hoàn toàn không xảy ra.
“Chỉ có một ma pháp sư có thể thoải mái sử dụng phép không gian vào thời kì đó. Là…”
“Là ‘Hắc Ma vương’ nhỉ?”
Sự nhạy bén của Nero khiến Lapis đồng ý gật đầu “Đúng vậy”
“Chờ, chờ một chút. Ý cậu là cái giỏ này thuộc về Hắc ma Vương ư?”
Đó là cái tên phổ biến nhất của một trong tam đại pháp sư 500 năm trước.
Nero liếc nhìn Lapis.
“Tôi đã nghĩ về chuyện này khá lâu rồi. Twilight là…chắc chắn đó là cái tên của gia tộc hậu thế của ‘Hắc Ma vương’. Lapis, cô là hậu duệ của vị ‘Hắc Ma vương’ đó ư?”
“Sao cơ?!”
Frey và tôi thốt lên kinh ngạc trước cả khi Lapis kịp trả lời. Thế nhưng tôi không có hạnh phúc vì có cùng cảm xúc với anh ta đâu.
“Hiểu biết của cậu rộng thật đấy nhỉ, Cậu Nero. Đó là gia tộc được cho là đã tuyệt diệt rồi đấy.”
Lapis nói với vẻ buồn bã trong khi nhìn vào chiếc li trên tay.
“Đó chính là lí do vì sao tớ biết rằng chiếc giỏ này được làm ra bởi Hắc Ma vương. Trong quá khứ thì ‘Xích Phù thủy’ và ‘Hắc Ma vương’ là kẻ thù không đội trời chung của nhau. Tuy nhiên có lẽ Hắc Ma vương đã có cơ hội nào đấy để làm và tặng chiếc giỏ này cho Xích Phù thủy
“Oh, tớ cũng chẳng biết. Có khi bà ấy nhặt được nó ở đâu đấy…Hay có lẽ là ăn trộm được cũng nên.”
Tôi rất tôn thờ Xích Phù thủy nhưng bà ấy lại được biết đến như là một phù thủy xấu xa.
Có lẽ hẳn bà ấy đã nghĩ rằng cái giỏ này thật tiện lợi nên đã muốn có nó.
Bạn sẽ luôn có thứ mà mình muốn, đúng như phương châm của Xích Phù thủy. Bởi vì đây chính là điều được truyền xuống các thế hệ nhà O'Drielle.
“Không, chắc chắn đây là một món quà.”
Lapis nói trong khi kiểm tra móc cài trên giỏ.
“Hắc Ma vương luôn khắc biểu tượng của mình lên những món quà. Nó ở đây này…. huy hiệu vuốt rồng đen.”
“Oh…đúng thế nhỉ.”
Rõ ràng là có một cái dấu trông như móng vuốt rồng ở đây. Điều đó có nghĩa là nó từng là quỷ dưới trướng Hắc Ma vương ư?”
Thật ngạc nhiên khi hai pháp sư vĩ đại từ 500 năm trước vốn được biết đến là như nước với lửa lại có thể trao đổi quà cáp như vậy…
“Ah, Thuốc nhỏ mắt Pon!”
Tuy nhiên bọn tôi không được phép quên rằng thuốc mới là nhiệm vụ quan trọng hơn cả.
Khi những cây ponsida đã bị hầm rục trong suốt một giờ đồng hồ thì chúng tôi sẽ dùng muối biển tự nhiên do nhà trường phát. Thành phần chính của thuốc nhỏ mắt vẫn là nước nên tất cả những gì chúng tôi cần là hòa vài giọt nước ponsida cùng một chút muối trong một cái chai rồi trộn chúng lên. Câu chú mà Giáo sư Medite đề xuất là như thế này.
“Fre i noa——ổn định thuốc nhỏ mắt bằng tiến pon!...Cái thứ thần chú khập khiễng gì vậy!?
Frey là người niệm câu chú cuối cùng khi anh ta là người đã thua trò búa kéo bao.
“Tiếc là sau khi cố gắng hái ponsida như vậy thì tất cả những gì chúng ta cần chỉ là một vài giọt.”
“Biết sao được, Lapis ạ. Chúng ta chỉ cần vài giọt thôi những có gì trong đó mới là điều quan trọng. Càng đun nhiều ponsida thì hiệu quả sẽ càng lớn. Độc dược chính là như vậy đấy.”
Tuy nhiên cũng sẽ rất lãng phí nên tôi quyết định cho phần còn lại vào một cái chai có sẵn trong giỏ để bảo quản. Ah, cảm ơn mày nhé chiếc giỏ ma thuật!
Nero niệm phép làm mát lên chai thuốc nhỏ mắt và lắc nó. Để rồi.
“Tôi thử kết quả lên mình trước nhé?”
“Ồ, Cậu bé trầm tính này cũng khá hào hứng đấy chứ.”
“…Không. Mà anh nói cũng không sai. Chỉ là tôi chắc chắn sẽ là người cảm nhận rõ nhất tác dụng của nó.”
Sau khi gạt bàn tay của Frey đang đặt trên vai mình như thể đó là một đống rác thì cậu ta nhỏ chai thuốc mới pha vào mắt mình.
“Thế nào?”
“Mm. …Khá tốt. Nó rửa sát phần sau mắt của tôi cũng như loại bỏ những vết bụi ma pháp cũng như gánh nặng của kính áp tròng.”
Nero lên tiếng trong khi chớp mắt liên hồi.
“Đó không phải là tác dụng duy nhất của thuốc nhỏ mắt Pon đây. Người ta nói rằng chất lượng càng cao thì nó càng giúp cải thiện thị lực nữa đấy.”
“Thị lực…”
Rốt cuộc thì tất cả chúng tôi đều sử dụng thuốc…
Ngay giữa lúc ấy thì Nero đột ngột đứng ấy và bước đi xung quanh hang động, sau đó cậu ấy bắt đầu dùng tay chà vào bức tường đá.
“Sao thế, Nero?”
“Có dấu vết ma lực khá kì lạ… đang tỏa ra từ chỗ này. Nó rất hiếm như bụi sao bạc vậy…”
Mặc dù bị thảm thực vật dày đặc che khuất nhưng hóa ra lại có một lối đi bí mật ở đây và nó đủ rộng để một người có thể đi qua.
“Cậu nói rằng có thứ gì đó ở đầu bên kia ư?”
“Đúng vậy, cái này thì phải cảm ơn thuốc rồi. Tôi hoàn toàn có thể thấy nó phát ra từ đằng kia.”
“Có phải là bẫy của các giáo sư không nhỉ?”
Nero và tôi có chút cảnh giác, tuy nhiên.
“Nhưng mà điều đó cũng đồng nghĩa với việc có thứ gì đó tuyệt vời đang chờ ở phía sau. Đi thôi nào.”
Đúng vậy, Frey nói rất chính xác. Chắc hẳn có thứ gì đó đang nằm ở đầu bên kia.
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn mọi thứ. Hai chú ham-chan đã lăn ra ngủ sau khi ăn quá nhiều bánh ngủ nên tôi đặt chúng vào trong túi áo của mình.
Thế là chúng tôi đi theo sự dẫn lối của trí tò mò mà băng qua hang động.
Đặc biệt là nhờ có ánh sáng màu bạc hà phát ra từ rêu đom đóm nên chúng tôi có thể nhìn sâu hơn vào bên trong hang dù đây là một nơi chật hẹp.
Tôi đã mơ về những loại thảo dược chưa từng được thấy trước đây, hay là những loại vật liệu có thể dùng trong ma pháp, hoặc thậm chí là cả những sinh vật bí ẩn. Tuy nhiên, một suy nghĩ bình tĩnh khác cũng nói rằng đó là điều không thể xuất hiện ở trên một khu vườn thảo dược của nhà trường được.
“Là ngõ cụt.”
Đó là một không gian hình tròn ở phía cuối con đường chật hẹp. Đây chắc hẳn là nơi cuối cùng của hang.
Đúng như dự tính khi chẳng có bất cứ sinh vật bí ẩn nào ở đây cả chỉ có thứ gì đó đang nhô lên từ mắt đất khiến chúng tôi dán mắt vào nó.
“Đây là gì vậy nhỉ.”
Đó là một cột trụ kim loại có gắn một viên tinh thể lacrima ở giữa.
“Có vẻ như đây là một di tích cổ.”
“Không, nó vẫn còn rất mới. Không biết thứ này dùng để làm gì nhỉ.”
Nhưng dù gì thì bọn tôi vẫn là những ma pháp sư tập sự. Dù ai nấy đều vô cùng tò mò nhưng bọn tôi không hề bất cẩn chạm vào nó.
Đúng thế, nhưng cho dù bọn tôi không chạm vào thì viên lacrima vẫn đột ngột tỏa sáng như thể phát hiện ra thứ gì đó vào cây cột bắt đầu đầu vận hành như thể nó là một loại thiết bị nào đó.
“Mọi người lùi lại ngay! Đây là…!”
Lapis hét lên ngay lập tức. Tuy nhiên khi đang dở câu thì một công thức ma thuật hiện lên trên bề mặt của phiến đá cùng một luồng sáng rực rỡ.
Tôi nhắm mắt và cố kháng cự lại thứ ma thuật đang bao bọc lấy bản thân, tuy nhiên sức mạnh của tôi đã không cho phép điều đó.