“Tớ đoán chúng sẽ bắt đầu di chuyển sớm thôi.”
Llusse kiểm tra độ căng của dây cung mà không chớp mắt.
(Thực ra cậu ấy đang chuẩn bị chiến đấu. Vậy là thêm một lần nữa, đó là lựa chọn duy nhất của chúng ta.)
Filia những thành viên mạnh mẽ trong tổ đội, nhưng cô không thể rũ bỏ nỗi lo lắng khi nhìn lên ba bức tượng đá to lớn.
Những con orge đá cao hơn cô gấp ba lần.
Kích cỡ vượt trội của chúng cùng khoảng không rộng lớn trong hang khiến những thành viên của tổ đội trông nhỏ bé như người lùn.
Với dáng hình đáng sợ cùng đôi tay cơ bắp đang cầm những cái chùy khổng lồ, chúng sẽ được coi là tuyệt tác nếu là những bức tượng. Nhưng lũ này quá giống thật để có thể gọi là tượng đá.
“Tớ sẽ xem qua chúng một lượt.”
Thành viên thứ ba của tổ đội, Tianne, giơ cây trượng của cô về phía những bức tượng và bắt đầu niệm chú.
Với tư cách là một nữ tu, cô có thể mượn sức mạnh của thần linh để sử dụng ma thuật. Cô ấy đang dùng thuật dò tìm để kiểm tra những pho tượng đá kia là gì.
Một quầng sáng bí ẩn bao quanh ba pho tượng khổng lồ.
“Phải, chúng không đơn giản chỉ là tượng đá đâu.” Chúng là những con orge bị hóa đá. Đây là một cái bẫy…. Chắc hẳn ở đây có thứ gì đó sẽ khiến chúng sống lại.”
Nhưng nó là thứ gì chứ?
Điều này rất rõ ràng. Filia dễ dàng đoán được nó là gì và cô biết chắc cả hai người còn lại cũng vậy.
Nghi thức triệu hồi anh hùng trở lại thế giới này sẽ khiến chúng sống lại.
“Tớ còn vừa mới nghĩ là sẽ không có con quái nào nằm chờ sẵn chứ.”
Họ đang tràn trề hi vọng khi không gặp phải bất cứ thứ gì trên đường xuống đây, nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
“Nhưng kẻ nào đã chuẩn bị điều này?”
Cơ thể của lũ orge bị trói bởi dây leo cứ như thể thời gian đã dừng lại khi chúng đang chiến đấu với những con trăn khổng lồ. Đã có ai trói lũ quái vậy với dây leo và hóa đá bọn chúng để chuẩn bị cho việc này sao?
Nếu thế, hẳn là hắn đã đoán trước rằng rồi sẽ có người tới đây để triệu hồi anh hùng thêm một lần nữa.
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Tianne quay về phía Filia còn Llusse đã đặt sẵn một mũi tên lên dây cung.
Liệu bọn họ có thể thắng không? Thường thì một nhóm nhiều người sẽ đi cùng nhau để diệt orge.
Filia là một nữ kiếm sĩ biết người biết ta, nên cô ấy sẽ tránh né thay vì liều lĩnh lao vào trận chiến với những đối thủ quá mạnh.
Nhưng cô hiểu rằng có những trận chiến mà mình không có quyền rút lui.
Họ luôn có thể rút lui và gọi viện binh, nhưng việc đó sẽ khiến họ bị chú ý. Thậm chí nó sẽ khiến Quỷ Vương phát hiện ra chuyện họ đang định làm.
“Chúng ta phải làm làm điều này thôi. Tianne, bắt đầu nghi thức đí!”
Filia gật đầu với hai người còn lại và rút thanh kiếm ra từ bên hông.
“Rõ!”
Nữ tu quỳ gối, giương cao cây trượng và bắt đầu niệm chú. Một vòng sáng ma thuật xuất hiện, chạy trên nên đất như những vết nứt.
Cùng lúc đó, tiếng vỡ răng rắc phát ra từ đám orge bị hóa đá. Đúng như bọn họ đã dự đoán.
Lũ orge đầu sống dậy, đám dây leo đang trói chặt chúng đứt rời ra.
“Llusse, hãy mang Anh hùng ra khỏi đây ngay khi nghi thức được hoàn thành.”
“Cứ để cho tớ!”
Họ không thể rút lui nữa rồi.
Nếu không thể thoát khỏi đây, họ sẽ chết. Và lỡ nghi thức không hoạt động thì sao?
Lòng Filia bị nỗi lo lắng bao trùm trong khoảnh khắc. Nhưng họ đã đưa ra quyết định của mình, nên cô ấy phải tin rằng nó là một quyết định đúng đắn.
“Ta biết chắc… Anh hùng sẽ tới!”
Filia chĩa thanh kiếm về phía lũ orge và hô vang để khích lệ tinh thần những người khác.
=====================
“Ohhhhhh, ohohhhhhhhhhhhhhhhhh!”
Hét thật to là điều nên làm nhất khi chuẩn bị xuất tinh. Nó sẽ làm sự sung sướng tăng lên gấp đôi, thậm chí là ba lần.
Oikawa Naoki đang làm như vậy trong phòng của mình.
Khi đang khỏa thân.
Cậu ta thậm chí còn đang cạ dương vật của mình lên cuốn tạp chí đang mở sẵn dười sàn.
Nó trông giống như cậu ta đang hơi quá nhập tâm vào chuyện đó, nhưng đây là cách thức riêng của cậu.
“Được rồi, mình nghĩ mình có thể bắn được 8 lần với quyển tạp chí khỏa thân này… Ugh!”
Cậu có thể xuất tới hơn 10 lần một ngày vào những ngày “dồi dào” hơn.
Đối với cậu ta, quay tay là một việc không thể thiếu trong cuộc sống. Không, nói đúng hơn thì quay tay chính là cuộc sống của cậu.
Từ khi xuất tinh lần đầu tiên, cậu đã dành những năm tháng tiểu học, trung học và giờ là cao trung để quay tay điên cuồng để giải tỏa ham muốn tình dùng dường như cứ lớn dần theo từng ngày của bản thân.
Cậu đã thủ dâm từ lúc đi học về tới giờ- khi trời đã tối muộn.
Mọi người xung quanh thường kinh tởm và xa lánh Naoki, nhưng cậu chẳng thèm để tâm.
Hoặc là do thủ dâm chiếm trọn tâm trí cậu rồi.
Mơ ước của cậu là trở thành người thủ dâm giỏi nhất thế giới.
Kỉ lục thế giới (dành cho nam) là 31 lần xuất tinh trong 9 tiếng.
Cậu vẫn còn một quãng đường dài trước mắt để đạt tới cấp độ đó.
So với người đó thì cậu ta chỉ là một tên nghiệp dư.
Vì thế mà cậu không có thời gian để quan tâm tới suy nghĩ của người khác về mình.
Cậu ta dành toàn bộ thời gian để cải thiện thành tích của mình.
Ngay lúc này, cậu đang cố tập luyện để xuất tinh với những “tư liệu” ít kích thích hơn. Naoki mong về lâu về dài cách này sẽ giúp cậu tăng số lần xuất tinh.
“Khh… Mình đang ra!”
Sau khi xuất tinh bằng tấm ảnh của cô người mẫu áo tắm một mảnh (chẳng có chút cát nào trên da cô ấy cả, việc ấy đã khiến tấm ảnh bị xếp ở vị trí thấp trên bảng xếp hạng khẩu vị cá nhân của cậu), Naoki cảm thấy vừa lòng với với buổi “tập luyện” và quyết định nghỉ giải lao.
“Có lẽ đã tới lúc phải lấy tư liệu thực sự ra rồi.”
Cậu sẽ quay tay chơi chơi thêm vài lần nữa để thư giãn sau khi tập luyện.
Cậu không thể biến nó thành nhiệm vụ được. Đó là điều cậu tin tưởng khi đã thuần thục nghệ thuật quay tay.
“Dạo này dùng 3D nhiều rồi, có lẽ hôm nay đổi gió sang thế giới huyễn tưởng sẽ là một ý hay.”
Cậu lướt qua những quyển manga trên giá sách và chọn cuốn mình muốn dùng vào tối nay.
Một thoáng sau, cậu chọn một trang truyện với góc nhìn cận cảnh gương mặt của nữ chính.
“Rồi, anh đây sẽ chọn kiểu xuất lên mặt vậy. Sẽ nhanh thôi!”
Cậu nói với trang truyện và bắt đầu quay tay.
Dù vừa mới xuất nhưng dương vật cậu lại cứng trở lại nhanh tới bất ngờ.
Và rồi trang truyện sáng lên như thể đang phản hổi lại sự cương cứng của cậu.
Nó bay lơ lửng trong không khí và một cơn gió mạnh bắt đầu hút mọi thứ vào bên trong.
“Ca-cái quái gì vậy!?”
Không đời nào một cơn gió mạnh tới vậy lại xuất hiện trong một căn phòng nhỏ như này.
“Ca-căn phòng của mình đang bị hút vào cuốn manga!”
Vào, chứ không phải xuyên qua. Trang truyện hoạt động như một cánh cổng dịch chuyển tới chiều không gian khác và giờ đây chênh lệch áp suất đang khiến cơn gió ngày càng mạnh lên.
“Ohhhhhhhhhhhh! Mình đang bị hút vào. Đây là hố đen sao!!?”
Chuyện gì sẽ xảy ra với một người bị hút vào hố đen?
(Họ có chết không? Mình sẽ chết sao!?)
Nhưng cậu còn một thứ đáng để tâm hơn vào lúc này.
“M-mình sẽ không để cái hố đen này ngăn cản mình quay tay!”
Naoki bắt đầu tăng tốc. Cậu “vào số” và quay tay ở vận tốc tối đa.
“Tao sẽ không để thứ gì ngăn cản tao bắn! Nhất là khi sắp hết đời!”
Liệu sự kiên định này bắt nguồn từ niềm kiêu hãnh của một kẻ nghiện quay tay, hay chỉ đơn giản là dục vọng? Dù nó có là gì, cậu ta vẫn trực tiếp đối đầu với mối nguy này.
Còn lí do nào khác để dương vật nằm phía trước cơ thể chứ!?
“Mình sẽ ra thật nhiều để bù cho phần đời còn lại!”
Cơn gió xoáy lớn dần thành bão và quầng sáng dần lan rộng ra, bao trùm căn phòng cậu bằng một màu trắng xóa.
Cậu không còn nhìn thấy gì nữa.
Naoki chỉ còn cảm nhận được hơi nóng từ cây gậy cậu đang nắm chặt trong tay. Và cậu thấy cơn sướng đang trào dâng trong mình.
“Minh… Mình đang ra!!”
Toẹt.
Một lượng lớn chất dịch trắng đục được bắn ra lên khuôn mặt cô gái.
“Eh?”
Cậu chỉ có thể ngớ người ra mà thốt lên như vậy.
Đôi mắt to tròn dễ thương cùng hai hàng mi dài chớp chớp đầy ngạc nhiên, vậy đây không phải là ở trong manga rồi.
Cô ấy đang quỳ gối, nên mặt của cô chỉ cao ngang tầm dương vật (vẫn đang cứng) của cậu.
Cô ấy trông trạc tuổi cậu, hoặc lớn hơn một chút.
Cô mặc một bộ trang phục toàn màu đen giống như một nữ tu.
Tóc mái vàng hoe rủ xuống từ khăn trùm đầu cùng đôi môi mềm mại…. Nhưng những thứ đó lại đang được bao phủ trong tinh dịch nóng ấm của cậu.
(Thật luôn?)
Cậu mới chỉ xuất tinh lên mặt nữ diễn viên qua màn hình khi xem phim đen, nên hôm nay là một ngày rất đáng nhớ. Nó càng đáng nhớ hơn nữa vì cậu vừa bắn lên mặt một cô gái cực kì xinh đẹp.
Nhưng cậu không có thời gian ăn mừng lần xuất lên mặt đầu tiên trong thực tại.
Đó là vì đằng sau cô ấy là những con quái vật khổng lồ… Chúng đang ở ngay trước mặt cậu.
Cậu nhìn thấy 3 con orge ăn thịt người- loài quái vật thường có trong game nhập vai huyễn tưởng!
“Nghieeeem túc đấy à!?”
Naoki nhìn quanh, chẳng có dấu hiệu nào cho thấy đây là căn phòng nơi cậu đang “tập luyện” cả.
Cậu đang đứng trong một không gian rộng lớn như một cái hang.
(Lỗ đen đó đã đưa mình tới đây sao? N-nhưng nếu thế….)
Trong cái hang tờ mờ, đôi mắt khát máu của lũ quái vật đỏ rực lên.
Những cái nanh lớn đâm thẳng lên trên mọc ra từ hàm của chúng có thể nghiền nát cơ thể của một con người, xương và tất cả mọi bộ phận khác.
(Đây là nơi mình vừa xuất lên mặt cô gái kia sao!?)
Dòng suy nghĩ của cậu bị gián đoạn bởi giọng nói đầy háo hức của cô nữ tu.
“Thành công rồi! Nghi lễ triệu hồi đã hoàn thành!!”
Cô ấy nhìn về phía hai người còn lại, có lẽ đó là thành viên trong tổ đội của cô ấy. Cả hai người họ đều vẫn còn trẻ.
Một người tóc đỏ buộc đuôi ngựa mang trên mình bộ trang phục rất “mát mẻ”.
Chỉ có hông và ngực của cô là được che đi, điều đó khiến cô trông như một vũ công.
Thân hình thon gọn, đôi chân dài, cái eo nhỏ cùng bờ mông quyến rũ đang lồ lộ dưới lớp vải, tất cả tạo nên một đường cong hoàn hảo.
Người còn lại có mái tóc vàng hoe được tết lại thả sau lưng. Cô ấy khá thấp, nhưng bờ mông lấp ló dưới cái áo choàng ngắn lại khá nở nang.
Naoki cực kì tập trung vào mông của họ vì hai cô gái đang quay lưng lại với cậu.
Họ đang đối mặt với lũ quái vật- cô gái tóc đỏ đang cầm kiếm còn người mặc áo choàng thì dùng cung.
(C-cái gì?)
Nó đâu rồi?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Những câu hỏi cứ quay mòng mòng trong đầu cậu, nhưng chẳng ai trả lời cả. Giờ họ đang gặp phải một vấn đề nghiêm trọng hơn.
Một cái chùy khổng lồ vung xuống.
Cô gái mặc áo choàng nhanh nhẹn nhảy sang một bên và bắn trả một mũi tên khi chân còn chưa chạm đất.
Con quái vật tấn công trượt, cây chùy đập mạnh xuống nền đất. Nữ kiếm sĩ tóc đỏ chớp thời cơ vung kiếm chém tới, nhưng cũng giống như mũi tên vừa nãy, thanh kiếm bị bật lại bởi lớp da của con orge quá dày và cứng.
“Chuyện gì đang xảy ra thế!?”
“Chúng em sẽ giải thích sau.” Cô nữ tu mìm cười và nói với cậu. “Cảm ơn vì đã đến đây, ngài Anh hùng!”
“Anh h-… Ehh?”
Cô ấy vừa bảo là Anh hùng sao?
Cô ấy không có nói đến cậu đâu nhỉ!?
Thắc mắc của cậu cứ lớn dần.
“Nếu truyền thuyết là thật, thì cái này sẽ hoạt động.”
Cô lấy tay quệt một ít tinh dịch trên mặt và liếm.
“Chờ đã!? Cô đang làm gì vậy?”
Thật lòng thì cậu rất vui khi thấy cô ấy làm như vậy, nhưng giờ có lẽ không phải thời điểm thích hợp để làm thế.
Nhưng những lời đó của cậu chẳng còn nghĩa lí gì nữa vì chuyện xảy ra tiếp sau đó.
“Gió lại mạnh lên sao? Không phải!”
Đây là một thứ gì đó khác. Đây là uy áp.
Cô nữ tu hét lớn:“Mọi người mau lùi lại!”
Khi âm thanh như sấm rền vang lên, cây quyền trượng của cô bắn ra một ngọn lửa cực lớn.
Lũ quái vật bị ngọn lửa nuốt trọn, vụ nổ lớn đến nỗi đến phần vòm hang cũng bị cháy xém.
“Ahhhhhhhhhh!”
Quá sợ hãi và bàng hoàng, hông Naoki trở nên vô lực, cậu ngã xuống nền đất, nhưng ngọn lửa khổng lồ kia đã biến mất nhanh như lúc nó xuất hiện.
“Anh không sao chứ!?”
Cái đuôi ngựa của cô kiếm sĩ tóc đỏ cứ lắc lư theo từng bước chạy khi cô lao về phía họ.
Giờ thì, vì đã nhìn thấy được khuôn mặt của cô ấy rồi, Naoki nhận ra cô rất đẹp.
Và, cái áo trông như bikini kia đang khoe ra khe ngực tuyệt đẹp của cô. Mắt cậu cứ dán vào chỗ đó.
“Ừ, bọn tớ ổn, bằng một cách nào đó…” Nữ tu trả lời, cô cũng ngạc nhiên không kém những người khác.
“Tớ chưa từng thấy phép nào mạnh tới vậy.” Nữ kiếm sĩ quay lại nhìn xuống nền đất.
Những cái xác cháy của lũ quái hãy còn kêu xèo xèo và bốc khói.
“Vậy… đây là người được gọi là Anh hùng sao?”
Cô gái mặc áo choàng tiến lại và nhìn xuống Naoki.
Cô cũng rất đẹp.
Ánh mắt cô mang chút vẻ cứng rắn, nhưng vẻ ngoài của cô lại rất đẹp. Làn da trắng ngần, mái tóc mượt mà như một con suốt màu vàng kim. Những thứ đó kết hợp lại tạo thành một vẻ đẹp tựa trong tranh.
(Khoan… đôi tai! Tai cô ấy kìa!)
Cô có một đôi tai nhọn!
Đôi tai dễ thương chĩa ra hai bên, đó rõ ràng không phải là tai người.
Cậu chưa từng được thấy đôi tai nào như thế ngoại trừ lúc chơi game và xem anime.
“M-một elf sao!?”
“Phải, cậu có vấn đề gì với chuyện đó à?”
Rõ ràng là cô không thích cái cách mà cậu chỉ vào mình nhưng vẫn bình tĩnh xác nhận chuyện đó.
Điều này là sao chứ?
Cậu đang ở đâu?
Trong đầu, Naoki nghĩ mình đang bị điên mất rồi. Cậu hét lớn.
“Các người là ai!?”