Sống núi được bao phủ bởi sắc xanh của mùa xuân.
Trời xanh trong, hoa dại nở rộ trên cao nguyên được bao bọc bởi những rặng núi tuyệt đẹp.
Một giọng hát thơ ngây, trẻ trung văng vẳng đâu đây.
“Anh hùng, ôi Anh hùng, lu la la, chúng em iu ngài biết bao.”
Một cô bé đang hát bài hát yêu thích với một nụ cười dễ thương trên môi.
“Chúng em iu ngài biết bao, ôi Anh hùng, lu la la la la, chúng em mãi luôn iu ngài.”
Lời hát đúng là “yêu” chứ không phải “iu”, nhưng dù vậy con bé vẫn cứ vui vẻ hát sai lời.
Vừa hát, cô bé vừa gieo hạt.
Váy cô bé bay bồng bềnh trong gió khi em ấy cứ liên tục nhảy nhót theo hình tròn không nghỉ.
Hạt giống trong chiếc túi của cái tạp dề cô bé đang mặc nhiều vô kể, y như bài hát của em ấy vậy.
Và một dáng người xuất hiện từ trong cái hang tối ở ngọn núi gần đó.
Đó là một cậu trai trẻ.
Thấy cậu ta, cô bé tròn mắt nhìn.
“Anh là Anh hùng sao?”
Cô bé hỏi vì cậu ta vừa bước ra từ Dũng giả Động.
Anh hùng- người đã đánh bại Ma Vương và mang lại sự yên bình cho nhân loại đã bước ra từ cái động ấy vào một trăm năm trước.
“Anh không.” Cậu trai trẻ trả lời, cười nhẹ. “Anh chỉ là một người lang thang mà thôi.”
“Người lang thang là gì?”
“Nó nghĩa là anh không đến từ vùng đất này. Anh là một nhà lữ hành.”
“Oh, chỉ vậy thôi sao!?” Cô bé bĩu môi trong thất vọng. ”Thế mà em cứ tưởng Anh hùng đã quay trở lại!”
Anh hùng đã đi tới một nơi khác sau khi đánh bại Quỷ vương.
Nhưng ngài ấy sẽ xuất hiện một lần nữa khi thế giới lâm nguy. Ngài ấy sẽ cứu lấy thế giới.
Rất nhiều người tin vào truyền thuyết đó.
“Thế giới đang yên bình, nên Anh hùng chưa quay về đâu.”
Người đàn ông bước tới gần và nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.
“Um, em đang gieo mầm hoa để chào đón Anh hùng khi ngài ấy trở về!”
“Chu đáo thật đó. Đây là hoa gì vậy?”
“Chúng là hoa đuổi quái vật. Trong làng của chúng em có rất nhiều!”
Đôi mắt cô bé sáng lên đầy hãnh diện khi được cậu trai khen ngợi.
“Sẽ tệ lắm nếu có quái vật khi Anh hùng trở về, đúng chứ? Nên em cần phải đuổi chúng ra thậtttt xa!”
“Anh chưa từng nghĩ tới chuyện đó đấy! Có lẽ em thông minh hơn tất thảy mọi người rồi đó.”
Cậu trai cười ấm áp và bắt chước giọng điệu của cô bé.
“Anh cũng sẽ cố gắnggg để chuẩn bị mọi thứ.”
Cậu ta nhìn xuống chân núi.
Cậu có thể nhìn thấy vài căn nhà rải rác dưới thung lũng và vài cánh đồng nằm trên những sườn núi hẹp.
Nơi đó có một ngôi làng xập xệ với rất ít người ở.
Hầu như chẳng có ai đến thăm nơi này dù nó là cội nguồn của Anh hùng.
“Phải…. để chuẩn bị mọi thứ cho Anh hùng khi ngài ấy trở về.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào khoảng không với những suy nghĩ thầm kín trong đầu, còn cô bé thì ngước nhìn anh ta với đôi mắt tò mò.