[Thanh cao, chính trực, kiều diễm]
Đó là ba phương châm sống của tôi.
Sinh ra trong gia đình có ba mẹ là cảnh sát. Ngay từ nhỏ, tôi đã nung nấu giấc mơ noi gương hai người, đó là trở thành một viên cảnh sát xuất sắc. Vì thế tôi đã không ngừng nỗ lực rèn luyện bản thân.
Ngay khi vừa lên cấp ba, tôi ra sức để vào hội học sinh. Tôi cố gắng không ngừng nghỉ, để trở thành một tấm gương cho tất cả học sinh khác noi theo, chăm chỉ góp sức mình cho lợi ích chung của cả một tập thể.
Vì thế mà ở cuộc bầu cử hội trưởng, tôi đã quang minh chính đại giành được vị trí đó với số phiếu áp đảo.
Đang tận hưởng những ngày tháng suôn sẻ ấy.
Thì đột nhiên, vào kỳ nghỉ xuân năm hai cấp ba.
Tôi đã gặp cậu.
“A, xin lỗi! cậu không sao chứ!?”
“Không sao… em mới là người bất cẩn, xin lỗi chị.”
Ngày hôm ấy, khi đang bận bịu chuẩn bị cho việc ghép lớp cho năm học mới. Trong lúc đang bê tài liệu, lơ đãng thế nào, tôi đã va vào một nam sinh khóa dưới.
Lúc người tôi ngã ngửa ra sau, thì được cậu dang tay ra đỡ, tài liệu rơi xuống đất thì được cậu nhặt cho, xong cậu còn mang chúng tới phòng giáo viên hộ tôi nữa.
Tôi đã nhiều lần bảo không sao, cứ để đó rồi, nhưng cậu nhất quyết không nghe.
Kể từ đó, cậu ấy thường xuyên giúp đỡ tôi trong công việc.
Cùng cậu, tôi đã có những ngày tháng vui vẻ. Trước giờ, dù là trai hay gái, họ vẫn luôn dè chừng tôi, nhưng cậu không như vậy, đã thế còn tiếp cận và đối xử với tôi đầy chân thành.
Với một đứa chưa từng kết bạn với ai khác giới như tôi, cậu giống như một chỗ dựa tinh thần to lớn.
…….Nói đúng hơn, tôi thích cậu mất rồi.
Tôi biết mình còn non nớt trong chuyện tình cảm, nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để lắng nghe con tim mình.
Nhưng cậu còn có cô bạn thân thuở nhỏ. Nhìn cái cách hai người ở bên nhau, ai cũng có thể nhận ra, mối quan hệ của cậu và cô ấy đặc biệt thế nào.
Nên, tôi đành lùi về sau thôi.
Và để hai người có một cuộc sống học đường tươi đẹp, tôi sẽ cố gắng hết sức nhằm cải thiện ngôi trường này.
Bản thân tôi tin, đó còn là nghĩa vụ của một hội trưởng hội học sinh nữa.
“Này hội trưởng-san… Em có chuyện muốn nhờ...”
“Em là…. Ờ, nếu được tôi sẽ làm.”
Giữa tháng 6, có một nữ sinh năm hai tới gặp tôi.
Tôi biết em ấy, vì trước đây con bé đã từng bị tôi phạt vì vi phạm nội quy trường. Hiện tại, em ấy đã mặc đồng phục đúng nội quy và không còn phạm lỗi nào nữa.
“À chuyện là… trước đây em từng như nào thì chị biết rồi. Cũng giao du với mấy đứa tương tự thế… Xong bị hội trưởng phạt, em mới quyết tâm thay đổi bản thân được như thế này! Rồi mới đây, em định nghỉ chơi với một đứa… Cơ mà nói ra thì bị nó đe dọa… xong rồi….”
Em ấy bắt đầu khóc lóc kể về chuyện đã xảy ra với mình.
Thật quá đáng. Từng là bạn bè với nhau mà quay sang hãm hiếp con gái nhà người ta, thậm chí còn tống tiền... Hơn cả loại cầm thú.
“Tôi sẽ nói chuyện này với bố mẹ mình, nhất định họ sẽ không để yên đâu.”
“Chuyện đó.... đừng mà chị! Chả là... Nhà em, ờm.... mẹ em đơn thân nuôi nấng em một mình vất vả lắm, chuyện này mà dính đến cảnh sát thì...”
“Nhưng mà…”
“Em xin chị! Cứu em đi mà hội trưởng! Tuần sau hắn lại bắt em đến rồi! Em sợ lắm…. nhưng không làm gì được cả!... Hu hu.”
Chắc chắn, những gì em ấy trải qua phải đáng sợ lắm. Nghĩ tới thôi, hai mắt tôi đã rưng lệ rồi.
Tôi nhất định phải giúp… Nếu không giúp… cứ thế này con bé sẽ… nhất định là vậy!
“Được……Tôi hiểu rồi. Đối phương chỉ có 1 người… đúng không…?”
“Vâng, chỉ một đứa thôi ạ. Nhưng em không làm gì được hắn cả….”
“……….”
Chỉ có duy nhất một đứa con trai. Với những gì được ba dạy về Judo ngay từ khi còn nhỏ. Tôi thừa sức đánh lại bất kỳ gã đàn ông nào. Đằng này, đối phương chỉ là một nam sinh bình thường, không có vũ khí.
“.......Để đó cho tôi, nhất định tôi sẽ giúp em!”
“.....A,.... Em cảm ơn chị! Hội trưởng của chúng em thật đáng tin cậy mà!”
Đúng, tôi là hội trưởng hội học sinh của trường này.
Ước mơ trở thành cảnh sát, mà nhiêu đó thôi không giải quyết được sao? Chưa kể tôi còn phải nỗ lực hơn nữa vì Kaede-kun chứ.
Sẽ không sao đâu.
Nhất định là thế.
...
...
...
“Con ả này dễ lừa ghê! Kaka.”
Hả...
“Khóc vờ tí xíu đã tin, HAHA, tâm lý yếu thế, từ giờ tao lo lắm HAHAHA.”
“Yếu tới mức đấy, 1, 2 hiệp là nó tuyệt vọng ngay chứ còn gì?”
Tôi... chuyện gì... đã xảy ra....?
“.......Hể? Nó tỉnh kìa.”
“Thật à... vậy để tao cho thêm phát nữa, không nó lại ầm ĩ lên mất.”
Xung quanh tôi có vài gã đàn ông. Một trong số chúng đang ghì tôi xuống.
Phần bụng dưới của tôi, có cảm giác bị vật lạ nào đó.......
“A.......... Ể........... Tại......sao........”
“Rồi rồi, Sao chăng gì.”
Gã đàn ông ấy, lại gần tôi với một cái kim tiêm trên tay, không chút do dự, hắn đâm thẳng nó vào tay trái tôi.
“Đừng....... Đừng mà..... Đau quá!! Dừng lại!!! Dừng lại đi!!!! Tôi xin các người!!!”
“Ồn vãi... con ả này đúng chỉ được cái mồm to.”
“Ai bảo? Ngực với quả mông cũng kém đéo đâu. HAHAHA!”
“Ờ ha HAHAHA!”
Ý thức tôi lụi dần.
Không nghĩ được gì nữa rồi.
Không nghĩ được.
....A a.....
Tại sao.............
Tôi.......