– Lão nô cầu hoàng thượng đừng giết Như Ý cô nương. Hoàng thượng, nếu hôm nay người động thủ thì người nhất định sẽ hối hận! – Từ Hi vừa nói một câu đã bị Thanh Phong dùng kiếm đặt ngang yết hầu.
Nam nhân này hành động đủ ngoan! Tuyền Cơ thấy rõ Long Phi Ly liếc nhìn Thanh Phong một cái. Long Tử Cẩm cười khổ một tiếng, đứng dậy, rút bội kiếm bên hông ra:
– Cửu ca, trừ khi huynh giết chết ta, nếu không ta tuyệt đối sẽ không để huynh giết nàng!
Long Phi Ly nhíu mày, cổ tay hơi giơ lên đã khiến Long Tử Cẩm cảm thấy hoa mắt. Kiếm trong tay Long Phi Ly hóa thành vô số mũi nhọn đâm tới phía Long Tử Cẩm.
Mới xuất thủ đã dùng chiêu thức sát ý bá đạo nhưng Long Tử Cẩm biết Long Phi Ly sẽ nương tay, sẽ không thực sự giết hắn. Nhưng nếu hắn không tiếp được chiêu này thì chỉ trong tích tắc, Long Phi Ly lập tức sẽ đoạt được mệnh Như Ý.
Trong lúc Long Tử Cẩm đang do dự thì thân hình Long Phi Ly đã lóe lên, lướt qua người hắn lao thẳng tới trước mặt Như Ý. Mũi nhuyễn kiếm lóe sáng lướt qua bên sườn khiến Long Tử Cẩm kinh hãi. Lúc này hắn mới hiểu được chiêu khi nãy của Long Phi Ly là dụ địch, ép hắn phải lưỡng lự. Một chiêu kiếm này giống như đâm vào người hắn… Trong lòng Long Tử Cẩm nửa lạnh nửa thanh tỉnh… Hắn kinh hãi quay người lại nhìn phía Như Ý thì nhất thời đờ người.
Niên Tuyền Cơ đang che ở trước người Như Ý.
Mũi kiếm trên tay Long Phi Ly gần như chạm vào ngực nàng. Sợ làm nàng bị thương, hắn lập tức thu kiếm, trầm giọng ra lệnh:
– Niên Tuyền Cơ, quay lại bên cạnh trẫm!
– A Ly, để thập đệ đưa Như Ý ra cung đi!
– Nàng ta muốn giết nàng và người của nàng! – ánh mắt Long Phi Ly sắc lạnh. – Gối đầu của nàng bị nước mắt làm ướt là vì sao? Niên Tuyền Cơ, nếu lần này nàng ngăn cản thì sau này đừng bao giờ khóc với trẫm nữa!
Tuyền Cơ cười khổ. Động tác của Long Phi Ly quá nhanh nên nàng không dám rời khỏi Như Ý mà chỉ hạ giọng nói:
– Nếu đêm nay chàng nhất định phải giết nàng ấy thì ta cũng quyết ngăn cản tới cùng.
Khóe miệng Long Phi Ly cong lên, cười lạnh đáp:
– Được, tùy nàng!Long Phi Ly thu kiếm bỏ vào vỏ, xoay người bỏ đi. Trước khi đi còn lạnh nhạt nói:
– Đêm nay trẫm tới Loan Tú điện, nàng trở về Phượng Thứu cung đi!
Ống tay áo của Long Phi Ly nhẹ nhàng bay bay trong gió. Đi được vài bước, hắn quay lại nhìn Long Tử Cẩm:
– Để cho nàng ta từ biệt Thái hậu rồi nhanh chóng an bài cho nàng ta ra cung.
Từ Hi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tới tận lúc thân ảnh Long Phi Ly biến mất, cánh tay cầm kiếm của Long Tử Cẩm vẫn còn run run. Nếu không có Tuyền Cơ mở lời thì Như Ý đã chết!
Long Tử Cẩm quỳ xuống trước mặt Tuyền Cơ, giọng điệu nghiêm túc:
– Cửu tẩu, Long Tử Cẩm nợ tẩu một mạng. Một ngày nào đó thần đệ nhất định sẽ báo đáp ân tình này!
Tuyền Cơ lắc đầu. Hành động này của nàng cuối cùng đã thành công chọc điên Long Phi Ly!
Đúng lúc nàng đang định đuổi theo Long Phi Ly thì thanh âm khàn khàn của Như Ý vang lên phía sau:
– Vì sao?
Tuyền Cơ quay lại bên cạnh Như Ý, vì nàng ta cúi mặt xuống nên nàng không thể thấy rõ cảm xúc. Nàng thở dài, thấp giọng nói:
– Như Ý, lúc trước, ngươi là người mà ta kính trọng nhất trong hoàng cung này. Ta từng nghĩ, hắn thân cận với ngươi là bởi khí chất đặc biệt trên người ngươi. Ngươi là một người thông minh nhưng lại không có tính kế hại người, cũng không giống các nữ quan khác thích mượn sức thủ hạ, cung nữ để kết bè kết phái.
– Điệp Phong là ngươi tặng đến cho ta, nàng ấy rất tốt với ta. Điều ấy cũng đủ chứng minh lúc đầu ngươi không hề có chút tư tâm nào! Vì sao lại thay đổi? Tử Cẩm từng nói với ta, ngươi là một người thiện lương! Hiện tại, ngươi hại chết mọi người trong cung của ta, chẳng lẽ những lúc đi ngủ ngươi không thấy sợ hãi sao?
– Đối với hắn mà nói, sự tồn tại của ngươi luôn đặc biệt. Còn nhớ lúc ở Dư Thanh phủ, hắn thậm chí tự nguyện chặt đứt một cánh tay để cứu ngươi. Cho dù là không thương nhưng khiến cho hắn vĩnh viễn nhớ tới tình cảm của ngươi chẳng phải tốt hơn sao? Vì một nam nử sẽ không yêu thương mình mà ngươi biến thành kẻ tàn nhẫn, không thấy ngu ngốc ư? Chi bằng hãy biết trân trọng người trước mắt!
Như Ý ngẩng đầu lên nhìn. Tuyền Cơ cười khổ:
– Kỳ thực ta rất hận ngươi, hắn giết ngươi thì ta mới thấy giải được hận!
Nàng nhắm mắt, chân váy hơi xao động. Bên cạnh vang lên tiếng Thanh Phong:
– Vì sao ngươi lại ngăn cản sư huynh?
Tuyền Cơ nhìn hắn, không nói gì mà nhanh bước rời đi.
Long Tử Cẩm cười nhẹ, ánh mắt liếc nhìn Thanh Phong, giọng điệu đầy chua sót:
– Thanh Phong, quái vật như ngươi thì sao hiểu được?
Nói xong, Long Tử Cẩm nửa quỳ trước mặt Như Ý, cố cười nói:
– Như Ý, kỳ thực nàng cũng không hiểu, có đúng không?
Như Ý cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.
– Nàng ngăn cản Cửu ca là vì nàng yêu thảm Cửu ca. Như Ý, cửu ca không phải là một người nhân từ, biết nương tay nặng nhẹ như nàng tưởng tượng. So với bất kỳ ai thì huynh ấy còn ngoan tâm hơn. Chắc nàng rất hận cửu ca, nhưng kỳ thực cửu ca cũng không tàn nhẫn như nàng nghĩ. Huynh ấy có lẽ sẽ giết nàng không chút do dự nhưng huynh ấy sẽ thống khổ thật lâu. Có ai biết là bao lâu? Có lẽ là cả đời!
– Mười bốn năm, nàng ở bên cạnh huynh ấy đã mười bốn năm. Đối với một đời người thì có được mấy cái mười bốn năm đó?! Bản thân Tuyền Cơ cũng rất hận nàng nhưng nàng không đành lòng làm cửu ca đau đớn!
– Như Ý, cửu ca giết nàng là vì Tuyền Cơ. Tuyền Cơ ngăn cản Cửu ca giết nàng là vì cửu ca. Tình cảm giữa bọn họ thực cổ quái nhưng vĩnh viễn không một ai có thể xen vào!
Thanh Phong nhìn chằm chằm đám cây bụi ngoài viện, sau một hồi trầm mặc cũng yên lặng ra đi sân.
Một giọt lại một giọt, nước mưa nhanh chóng rơi xuống, lan tỏa.
“Leng keng” một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống. Long Tử Cẩm ôm Như Ý vào lòng, thấp giọng nói:
– Như Ý, nàng có nguyện ý gả làm thê tử của ta không? Trở thành nữ chủ nhân Lăng Thụy vương phủ. Cả đời này ta tuyệt đối sẽ không nạp sườn phi và tiểu thiếp. Đợi chuyện Ngọc Trí được giải quyết, đợi cửu ca đánh dẹp bè lũ Hung Nô làm phản, ta sẽ đưa nàng rời khỏi hoàng cung, du ngoạn danh thắng của Tây Lương, có được không?
Như Ý từ từ ngẩng đầu từ trong lòng Long Tử Cẩm, miệng cười, giọng điệu mềm nhẹ hỏi lại hắn:
– Vậy còn Thôi Nghê Thường thì sao?
Long Tử Cẩm giật mình, ngẩn người.
** ** **
Trữ Tú điện.
Tuyền Cơ vừa mới gục đầu xuống chiếc bàn thì cửa bị đẩy ra — — Long Phi Ly bước vào.
Hai người đối diện mà lòng đều ngổn ngang, sượng sùng.
– Không phải nói nàng trở về Phượng Thứu cung sao?
– Không phải chàng đi tìm hoàng hậu kia sao?
Hai người dường như cùng lúc hỏi đối phương. Sau một hồi không khí trầm mặc, nam nhân hờn giận hỏi vặn lại:
– Gì mà đi tìm hoàng hậu kia?
Tuyền Cơ chạy vội tới, ôm chặt lấy nam nhân. Thế nhưng Long Phi Ly vươn tay, chỉ một chiêu đã đẩy nàng cách ra vài bước.